Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Đây là câu chuyện đầu tiên về tôi kể từ khi bị mất đi ký ức. Vì lý do nào đó, tôi đã được nhà trường cho chuyển đến một tòa ký túc xá mới, thay vào đấy nơi tôi từng ở sẽ bị niêm phong toàn bộ.
Đầu giờ chiều, tôi chuyển đồ đến khu ký túc xá mới, phòng của tôi là 204. Trước tôi đã có năm người khác, một trong số họ đã in xong danh sách phòng.
“Cái này là lịch trực nhật phòng 204 nhé, bọn tôi cũng chỉ mới tới đây ngày hôm qua thôi.” Cô gái có khuôn mặt già trước tuổi, thần thái đĩnh đạc đưa cho tôi một tờ danh sách.
Tôi gật nhẹ đầu, đưa hai tay ra đón lấy. “Cậu là ai trong năm người này?”
“Người đứng đầu tiên trong danh sách, Hà Lệ Hương.”
Tôi nhìn cô ta một lúc, cố gắng ghi nhớ cái tên này trong đầu.
Bỗng một cô gái tóc ngắn ngồi giường trong góc cất tiếng. “Tớ là Thảo Chi, Vũ Thảo Chi. Lúc cậu mới tới tớ còn giật mình vì tưởng chúng ta là chị em thất lạc đấy!”
Tôi cười trừ, đúng là có hơi trùng hợp thật.
Tôi nhìn sang cô gái có thân hình vô cùng rắn chắc, đang ngồi đọc tạp chí thể hình trước cửa phòng tắm. “Cậu chắc là Vương Hồng Hạnh?”
Hồng Hạnh chỉ liếc nhìn tôi đúng một cái rồi khẽ gật đầu.
Tôi không ngờ lại vô tình chung phòng với người này. Giải thích một cách ngắn gọn, Vương Hồng Hạnh chính là quán quân năm năm liên tiếp của môn Điền Kinh tỉnh Huy Vũ.
Sẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao Hồng Hạnh không đi học các trường về thể dục, thể thao. Nhưng chính cô ta là người đã từ chối tất cả những lời mời ấy, một mực thi vào đại học Huy Vũ, mà không một ai hay lý do tại sao.
Tôi cất tờ danh sách, cặm cụ sắp xếp đồ đạc với sự giúp đỡ của Thảo Chi, người chị em khác cha khác mẹ.
Sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị, tôi ra ngoài một lát cho khuây khỏa.
Trường đại học Huy Vũ thực sự rất lớn, là trường lớn thứ tư của miền Bắc, nơi tổng hợp gần như toàn bộ các khoa của cấp đại học.
Cho nên, sẽ không có gì lạ nếu như trường niêm phong một vài tòa ký túc xá khi nó xảy ra vấn đề.
“A, Thảo Nguyên đấy à? Cậu vẫn đang đi tìm câu lạc bộ phải không?” Cô bạn tên Huyền bỗng từ đâu chạy đến ôm cổ tôi, cô ấy là người tôi thường xuyên nghĩ đến mỗi khi bị nhốt bên ngoài ký túc xá.
Đứng trước câu hỏi của cô ấy, tôi chầm chậm lắc đầu.
“Sắp đến Tết rồi đấy, nếu cậu không chọn nhanh lên chẳng mấy chốc mà năm ba sẽ ập đến.”
“Vào câu lạc bộ có quan trọng lắm không?”
“Có chứ.” Như thể đụng trúng chỗ ngứa, đôi mắt Huyền đột nhiên sáng rực. “Cậu sẽ khám phá ra nhiều tiềm năng mới của mình nè, giao lưu kết bạn các thứ… Nói chung là nhiều lắm, tớ kể ở đây không hết nổi.”
Không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này, tôi từng tham khảo danh sách các câu lạc bộ của trường đại học Huy Vũ rất lâu khi mới vào năm nhất. Thật sự chẳng có cái nào dành cho tôi, nơi thì quá ồn áo, chỗ lại quá ảm đạm.
“Thôi được rồi.”
Huyền chợt ngẩn người. “Cậu nghĩ thông suốt rồi à, cuối cùng cậu chọn câu lạc bộ nào?”
“Tớ sẽ tạo ra câu lạc bộ của riêng mình.”
“Hả, đùa à? Câu lạc bộ của cậu hoạt động về chủ đề nào thế?”
“Bí mật.”
Huyền khẽ nheo mắt. “Với cái tính lập dị của cậu, thì chắc lại liên quan đến ma quỷ quá.”
Tôi khẽ giật mình trong lòng, cô ấy nói trúng tim đen của tôi mất rồi.
“Thế, phòng mới của cậu ra sao?”
“Khá tốt, mặc dù tớ chưa làm quen hết chỗ đó.”
Huyền gật gù. “Tớ nghe đồn phòng cậu có cả Chiến thần Vương Hồng Hạnh à?”
“Chiến thần?”
“Cậu không biết à, biệt danh chiến nhất mà đám sinh viên từng đặt cho một người con gái đấy. Đối diện với các môn thể thao của trường, không có bất kỳ kẻ nào đánh bại được Vương Hồng Hạnh, kể cả là đám con trai.”
“Cô ta mạnh đến thế à?”
“Phải phải.” Huyền gật mạnh đầu. “Có lẽ huyền thoại về tòa ký túc xá E sẽ được sinh ra từ đây.”
“Gì mà huyền thoại?”
“Cậu đúng là chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh thật nhỉ.” Huyền thở dài. “Để tớ kể cho mà nghe nhé.”
Huyền chợt khua chân múa tay nói một làu: “Đầu tiên là Hà Lệ Hương, Chủ nhiệm câu lạc bộ Từ thiện. Vương Hồng Hạnh, Chiến thần Điền Kinh không ai là không biết đến danh tiếng. Vũ Thảo Chi, “em gái mưa” gây chao đảo nền tảng mạng xã hội Arcane vì những bộ album cosplay siêu đáng yêu của nàng.”
Tôi hơi ngẩn người, có vẻ nhà trường đã quyết định gom toàn bộ người nổi tiếng lại cùng một chỗ cho dễ quản lý.
“Mà cậu cũng kinh khủng đâu kém gì họ? Hoa khôi Nữ Hoàng Hắc Ám Vũ Thảo Nguyên, ngay khi vừa bước chân vào trường đã nhảy vọt lên vị trí số 1 bảng xếp hạng nhan sắc Arcane của nữ sinh trường đại học Huy Vũ. Sắp tới còn là Chủ nhiệm của một cái câu lạc bộ gì gì đó nữa.”
Huyền nhắc đến chuyện lập câu lạc bộ khiến tôi nghĩ tới Minh Vũ, không biết nếu tôi mời thì cậu ta có chấp nhận làm thành viên không, vì tôi nhớ cậu ta cũng chưa từng tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào.
“A, bạn trai tin đồn của cậu lại đến rồi kìa!” Huyền đột nhiên vỗ mạnh vào lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu, liền trông thấy Minh Vũ đang đi về phía bên này. Cậu ta vẫn ăn mặc hết sức bình thường, với áo sơ mi đen tay ngắn và quần jogger.
Với tôi, Minh Vũ giống như một lưỡi dao lam, vừa mềm dẻo linh hoạt lại vừa sắc bén đáng sợ. Tuy nhiên, trong ánh nhìn của Huyền và những nữ sinh khác, cậu ta là “anh trai” chiếm vị trí số 17 trong bảng xếp hạng nhan sắc Arcane của nam sinh trường đại học Huy Vũ.
Minh Vũ chỉ gật đầu chào Huyền rồi lập tức quay sang nhìn tôi. “Tôi muốn nhờ bà một việc.”
“Tôi từ chối.”
Huyền đang ngẩn ngơ, bỗng chợt giật mình. Cô ấy lẳng lặng kéo bàn tay tôi.
“Không phải việc gì quá nguy hiểm đâu, bà chỉ cần…”
Tôi lập tức chặn họng cậu ta. “Chờ đã.” Sau đó quay sang Huyền. “Cậu đi trước để bọn tớ nói chuyện chút được không?”
Đợi Huyền đi hẳn rồi, tôi mới quay đầu nhìn Minh Vũ. “Lộ liễu quá đấy, tôi đã cảnh báo ông là đừng để người ngoài nghe những chuyện này rồi.”
Minh Vũ không để tâm đến lời nói của tôi, cậu ta hỏi thẳng: “Ký túc xá E dạo trước xuất hiện nhiều tin đồn đáng sợ, bà có biết không?”
“Không, tin đồn gì?”
“Tôi cũng không rõ.”
Tôi ngẩn người, vậy mà cũng nói được?
Minh Vũ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cất giọng: “Hình như là về căn phòng bị khóa kín trên tầng bốn.”
“Vậy à, trên đó có gì?”
“Có ai đó nhắc đến căn phòng khóa kín từ đầu năm học, họ nói nơi đó bị ma ám.”
Nghe Minh Vũ nói vậy, tôi bất giác nhìn lên hành lang tầng bốn của tòa ký túc xá E.
“Dạo này vẫn đang điều tra về vụ mất tích của Hà Thanh Phương à?”
Minh Vũ chỉ lẳng lặng gật đầu, nhưng tôi có thể nhìn ra vẻ ảo não trong đáy mắt cậu ta.
Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm ít phút nữa, trước khi Minh Vũ tạm biệt tôi để xuống căng tin trường.
Tôi lại nhìn về phía tầng bốn tòa E một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ đến việc cần làm tối nay.
Thời gian trôi qua nhanh như gió thổi, tôi ngẩn ngơ cả một ngày, tự giam lỏng bản thân trong khu thư viện nghiền ngẫm cuốn Bóng Tối Học.
Tôi mới tìm ra nó ngày hôm qua, có thể nói đây là một tác phẩm vô cùng đặc biệt, có thể đặt cạnh sách Khải Huyền, hay những cuốn sách được mệnh danh là hay nhất mọi thời đại.
Đơn giản, nó mô tả hết sức chân thực và khai thác triệt để nỗi sợ nguyên thủy của con người. Chính là bóng tối, chúng mạnh mẽ đến nỗi được khắc sâu vào gen của tổ tiên và truyền lại cho các thế hệ sau này, như một lời cảnh báo từ quá khứ về những thứ đáng sợ không rõ ràng đằng sau ‘khu rừng đen tối’.
Tôi thử tra cái tên Ellen Clade trên Arcane để xem những tác phẩm khác của tác giả, nhưng kỳ lạ thay tôi lại không tìm thấy bất cứ thông tin nào của bà ấy.
Bất lực, tôi trả lại cuốn sách lên giá, rồi rời khỏi thư viện.
Về đến phòng, Thảo Chi có thắc mắc về suất cơm hộp trên tay tôi, vì trong khu ký túc xá này đồ ăn ngon không thiếu, đối với đa số nữ sinh của trường thì cơm trắng là thứ nhạt nhẽo nhất.
Tôi chỉ mỉm cười trả lời qua loa cho xong chuyện. Chẳng hiểu sao tôi không thể ăn mấy thứ đồ ăn vặt đó thay cơm.
Buổi tối giống như thường ngày, tôi lại rúc vào một góc giường đeo tai nghe và đọc sách. Ai làm gì xung quanh tôi cũng coi như không lọt vào mắt.
Đêm đến, khi cả phòng đã chìm vào giấc ngủ tôi mới bắt đầu hành động.
Bật ánh đèn flash, tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, từng bước nhẹ nhàng đi lên tầng bốn.
Giờ này, vạn vật đều chìm trong bóng tối, khơi gợi nỗi sợ nguyên thủy của con người khiến tôi không khỏi sởn gai ốc. Tuy nhiên, tôi vốn là một kẻ tò mò bậc nhất, không những thế tôi còn có mục đích cần hoàn thành.
Hành lang tầng bốn nhanh chóng hiện ra trước mắt tôi, trải dài và tối tăm mù mịt. Tôi từ tốn chĩa ánh đèn flash về căn phòng bị khóa trứ danh, đúng là có một sợi xích rất lớn thắt chặt xung quanh ổ khóa, như thể đang giam giữ một thứ gì đó bên trong.
Tôi từ từ tiến lại, ghé con mắt vào bên trong quan sát. Kính cửa sổ đã bị giấy niêm phong bịt kín, ánh đèn flash lọt qua khe cửa nhỏ không đủ để quan sát toàn bộ bên trong.
Vẫn chưa biết có thứ gì trong này, nhưng sống lưng tôi đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Cái cảm giác rờn rợn không biết từ đâu chậm rãi mơn trớn lồng ngực tôi, khiến tôi cảm thấy căng thẳng rời đi ngay lập tức.
Trở về phòng của mình, tôi nhận ra cả phòng vẫn đang say ngủ. Mở cánh cửa nhà vệ sinh, tôi toan bước vào trong thì đột nhiên xuất hiện một hơi lạnh ập vào lưng tôi.
Tôi vội quay đầu lại, chợt giật mình trước thần sắc kinh hãi của Lệ Hương. Cô ta đang đứng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt tối đen như mực, đôi mắt mở to nhìn chòng chọc vào tôi không dứt.
“Có chuyện gì sao?” Tôi cất tiếng hỏi.
Không thấy cô ta trả lời, tôi cố nheo mắt nhìn kỹ. Dưới ánh trăng lờ mờ chiếu qua ô cửa sổ, một giọt chất lỏng đen đặc từ từ chảy xuống từ đỉnh đầu của Lệ Hương, chậm rãi rỏ vào khóe mắt, khiến toàn bộ con mắt bên phải của cô ta biến đổi.
Tôi nhận ra có điều không ổn vội bước lùi về sau, nhưng đúng vào lúc này một bàn tay nhớp nháp đặt lên vai khiến tôi giật mình quay phắt đầu lại.
Điều kỳ lạ là khi tôi nhìn về đằng sau lại chẳng thấy bất kỳ thứ gì ngoài một mảng tối đen, nhìn lên phía trước, Lệ Hương cũng đã biến mất từ bao giờ. Trên chiếc giường gần cửa ra vào, cô ta vẫn đang nằm đó, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt yên tĩnh như người chết.
Tôi chậm rãi bước đến bên đầu giường, bật đèn flash chĩa lên khuôn mặt Lệ Hương. Theo phản ứng tự nhiên của một con người, đôi mắt cô ta tự động nheo chặt lại, nhưng vẫn chưa tỉnh ngay.
Tôi vội tắt đèn đi, xoay người bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn chính khuôn mặt mình trong gương, tôi chợt có cảm giác đã từng trải qua khung cảnh này.
Không phải một mà rất nhiều lần, tôi cũng đứng trước gương thế này, đôi mắt mông lung quan sát kẻ xa lạ xuất hiện phía đối diện.
Để tránh tự dọa bản thân, tôi vội gạt đi hình ảnh trước mắt, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Ngay khi đôi chân tôi bước vào trong phòng ngủ và khuôn mặt ngẩng lên, tôi như chết lặng trước cảnh tượng trước mắt, đôi mắt tôi dừng hình, chỉ nhìn về một điểm duy nhất.
Chính là trên ô cửa sổ nhỏ của cánh cửa chính, có một khuôn mặt rùng rợn kỳ lạ áp sát, và nó… cũng đang nhìn tôi trân trối.