Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 8: Nguyên liệu



Những lời sau của Minh Vũ tôi nghe không còn hiểu nữa, tai tôi như ù đi trong chốc lát, tôi bỗng có cảm giác cơn gió lạnh ngoài kia đang hóa thành con rắn độc quấn chặt lấy cổ tôi.

“Thảo Nguyên. Bà còn ở đó chứ?”

Tôi ấn nút tắt máy rồi ngây người trước thành giường, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Có điều gì đó vô cùng dị thường đang xảy ra quanh cuộc sống của tôi, giống như thảm kịch của một năm trước, nó hoàn toàn không giống với bất cứ thứ gì trong những truyền thuyết đô thị tôi từng tìm hiểu.

Tôi không muốn quá huênh hoang về bản thân, nhưng những truyền thuyết đô thị phổ biến trên thế giới này tôi đọc chưa sót câu chuyện nào. Thế nên nếu như có gì đó mà tôi không biết đến, thì chắc chắn nó là thứ vô cùng tồi tệ.

“Hôm nay cậu không có lịch học nhỉ? Thế cậu ở lại trông phòng nhé, vài tiếng nữa mình mua cơm về cho.”

Đợi Lệ Chi đi khỏi, tôi liếc nhìn căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại mình tôi, bất giác cảm thấy thật trống rỗng. Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi liền xách theo túi đeo chéo đi ra ngoài.

Vụ này càng lúc càng kỳ quái, ban đầu là hộp mỹ phẩm thần kỳ có thể thay đổi hoàn toàn gương mặt của người sử dụng, sau đó lại có chuyện chú Ân xuất hiện ở hai địa điểm khác nhau trong cùng một mốc thời gian.

Chú Ân mà tôi gặp ở quán cà phê ngày hôm ấy chắc chắn là giả, đó là lý do tại sao đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức nào của chú ấy.

Tôi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vừa sợ lại vừa tức. Khi không lại mất đi một đầu mối vô cùng quan trọng, đã thế còn không biết kẻ giả mạo kia muốn lấy hộp mỹ phẩm để làm gì.

Manh mối duy nhất của tôi lúc này có lẽ chỉ còn lại cái tên “Erehwon” đáng ngờ kia. Có lẽ chú Ân thật sẽ biết được nguồn gốc của nó. Lần này tôi phải cẩn trọng hơn, tốt nhất là nên có Minh Vũ đi cùng.

Chờ đã…

Tôi chợt nhớ ra mình đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng. Hộp mỹ phẩm của Thu Hường. Đúng thế, với cái đó tôi có thể đưa cho chú Ân để chú ấy nghiên cứu các thành phần có trong đó.

Hơn 3 giờ chiều, tôi ghé qua nhà Thu Hường với tâm thế của một người bạn cùng lớp đến hỏi thăm, cũng may là chỉ có em gái cô ấy ở nhà. Tôi không muốn dính đến quá nhiều phiền phức.

Sau vài câu xã giao qua loa, tôi bịa ra chuyện Thu Hường đang cầm một đồ vật quan trọng của tôi, em gái cô ấy nghe xong liền dẫn tôi lên phòng chị gái.

Đợi em gái Thu Hường đi xuống tầng một, tôi mới bắt đầu tìm kiếm xung quanh căn phòng, xem thử Thu Hường có thể cất hộp mỹ phẩm đó ở những chỗ nào.

Nhưng quái lạ làm sao, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhưng tôi vẫn không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào liên quan đến hộp mỹ phẩm Erehwon.

Lúc này, tôi chợt nhớ ra hộp mỹ phẩm của mình cũng vô cớ bị lấy đi. Dù là kẻ nào đứng sau chuyện đó, hắn chắc chắn sẽ không muốn để lại bất kỳ manh mối nào gây tổn hại đến mình.

Đột nhiên, có giọng nói vang tới từ bên ngoài cửa: “Chị vẫn chưa thấy đồ ạ? Có cần em vào tìm giúp không?”

“Không cần đâu, chị tìm thấy rồi, chị ra ngay đây.”

Nhìn ánh mắt hồn nhiên không chút nghi ngờ của em gái Thu Hường khiến tôi an tâm hơn chút, vì không phải ai cũng sẵn sàng để cho một người lạ vào phòng chị gái mình lục lọi đến tận gần tiếng đồng hồ.

Sau khi rời khỏi nhà Thu Hường, tôi trở lại ký túc xá. Lệ Chi và những người khác vẫn chưa về phòng, hình như hôm nay cô ấy có lịch học trên trường.

Cánh cửa phòng ký túc xá đột ngột bị mở tung. Một cô gái tóc dài, gương mặt mũm mĩm, đeo ba lô to bước vào. Cô gái này tên là Hương, bạn cùng phòng từ đầu năm nhất của tôi tới giờ.

“Ủa, còn mỗi cậu ở phòng thôi à? Lệ Chi với Thảo Béo đâu?”

“Thảo về quê từ tuần trước chưa lên, Lệ Chi chắc là đang ở trên trường.” Tôi trả lời. “Mà cậu trốn cũng kỹ đấy nhỉ, nghỉ lâu như thế mà chưa bị nhà trường nói gì à?”

Hương bật cười thành tiếng. “Cậu khỏi lo đi, gáy mình bé lắm, còn lâu mới sờ đến được.”

“Cứ khoác lác đi, đến lúc đó mình sẽ rủ Lệ Chi và Thảo cùng cười vào mặt cho.”

“Ha ha. À mà Thảo Nguyên này, hôm nay mình mới gặp được một chuyện này may mắn cực luôn.”

Tôi vẫn chưa nhận ra điều gì, thản nhiên hỏi lại: “Chuyện gì?”

“Chiều nay ý, lúc mình vừa xuống xe khách thì có một ông chú mặc vest đen đến giới thiệu sản phẩm của công ty ông ta…”

Hương còn chưa kịp nói hết câu, khuôn miệng tôi đã tự động há ra: “Là công ty Erehwon phải không?”

Đúng như tôi lo sợ, gương mặt Hương dần trở nên kinh ngạc, cô ấy tròn mắt hỏi lại tôi: “Sao cậu biết?”

“Có người trong lớp mình cũng vừa được tặng một hộp.” Tôi trả lời qua loa cho qua chuyện, trong đầu tôi lúc này đang nghĩ cách làm thế nào để lấy được chiếc hộp trong tay Hương.

“Mình thấy hộp mỹ phẩm này trang trí trông cũng khá đẹp đó chứ, không biết chất lượng của nó thế nào?” Hương lúc này đã lấy hộp mỹ phẩm ra khỏi ba lô, đưa lên trước mặt ngắm nghía.

“Mình khuyên thật là cậu nên vứt luôn cái hộp ấy vào sọt rác đi, mới tuần trước bạn lớp mình sử dụng nó được mấy ngày đã bị da mẩn đỏ, mụn trứng cá không những ít đi mà lại còn nhiều lên gấp đôi nữa.”

“Thật á!? Chắc không đến nỗi kinh khủng như thế chứ?”

Thấy Hương vẫn chưa tin, tôi bèn mở điện thoại có tra sẵn cái tên Erehwon trên mạng đưa cho cô ấy xem. “Cậu thấy đấy, trên này chẳng có tí thông tin nào về công ty mỹ phẩm này.”

“Hóa ra là lừa đảo à? May mà mình chưa dùng, cảm ơn cậu nhiều nhé!” Dứt lời, Hương tiện tay quẳng luôn hộp mỹ phẩm vào thùng rác, sau đó lững thững bước vào phòng tắm.

Chỉ đợi có vậy, tôi lấy lý do mang thùng rác đi đổ rồi nhanh chóng cất hộp mỹ phẩm vào trong túi.

Gần 8 giờ tối, tôi bắt xe bus đến địa chỉ mà Minh Vũ dẫn tới lần trước. Tôi không biết chắc lần này đã thật sự an toàn hay chưa, nhưng không thử làm sao biết?

Mất khoảng hai mươi phút để tôi đến trước căn biệt thự. Đứng trước cửa do dự một hồi tôi mới bấm chuông cửa, chỉ vài giây sau trong nhà đã vang lên tiếng bước chân điềm đạm.

Cánh cổng sắt tự động mở từ từ sang một bên, tôi liền bước vào bên trong.

Chú Ân đứng nơi cửa chính nhìn tôi. “Hôm nay cháu định mang tới cho chú thứ gì thế?”

Bước theo sau chú Ân vào trong nhà, tôi mới để ý các bức tranh trên tường đã thay đổi, khung cảnh hoàn toàn khác xa so với lần đầu tôi đến đây.

“Thế, cháu có thể giải thích chuyện chú và cháu gặp nhau vào hai tuần trước, mà cháu đã viết trong PV không?” Chú Ân ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.

“Không giống một chút nào.” Tôi nhìn kỹ thần thái và phong cách của chú Ân. “Giờ cháu mới để ý kẻ giả mạo vào hôm đó hoàn toàn không giống chú một chút nào.”

Chú Ân chầm chậm gật đầu. “Có nghĩa kẻ giả mạo lợi dụng việc cháu mới gặp mặt chú một lần để đánh cắp chiếc hộp.”

Tôi mừng vì chú Ân hiểu ý của tôi nhanh chóng, nếu như Minh Vũ được một phần như chú ấy tôi đã không phải vất vả thế này.

“Tuy nhiên, có điều này chú vẫn thắc mắc nãy giờ, đó là làm sao cháu lại có thể gọi thẳng vào số của kẻ giả mạo được?”

Tôi thoáng giật mình sau câu hỏi của chú Ân, đúng thật là hôm đó người chủ động gọi là tôi, làm thế nào người nghe điện thoại của tôi lại là một tên giả mạo được?

“Đưa chú xem số điện thoại trong máy cháu.”

Tôi bèn làm theo lời chú Ân, chú ấy vừa cầm máy của tôi chưa đầy năm giây đã đưa trả lại. “Con số cuối không phải số 9 mà là số 7. Cháu lưu nhầm số rồi.”

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, tuy vậy đây vẫn chưa phải lời giải thích hợp lý nhất cho chuyện tôi gặp một kẻ giống hệt chú Ân, chỉ với một số điện thoại vô tình lưu sai.

“Có lần theo được số điện thoại kia không?” Tôi hỏi trong lúc lúng túng.

Không ngờ chú Ân còn làm tôi lúng túng hơn. “Không cần, kẻ đó sẽ không ngu ngốc đến mức giữ lại số điện thoại đã mang đi lừa đảo đâu, đó có thể là sim rác được bán nhan nhản ngoài kia.”

“Vâng.”

“Chuyện của chú chỉ có vậy thôi, thế còn chuyện của cháu thì sao? Nói về mục đích đến đây ngày hôm nay của cháu đi.”

Tôi nhanh chóng lấy hộp mỹ phẩm màu đen trong túi đeo ra đưa cho chú Ân, chú ấy không nói gì chỉ ra hiệu cho tôi đi theo sau.

Tôi được chú Ân dẫn đến phòng nghiên cứu được đánh số 27 lúc trước.

Chú Ân kéo từ trong góc ra một cái ghế đưa cho tôi, rồi cẩn thận mở nắp hộp mỹ phẩm đặt lên bàn, sau đó chú ấy dùng chiếc thìa nhỏ múc một lượng kem vừa đủ trên bề mặt chiếc hộp đưa ra trước kính hiển vi.

Tôi không dám lên tiếng hỏi về bất kỳ điều gì, chỉ im lặng ngồi chờ đợi.

Không biết là bao lâu sau, người tôi đột nhiên bị lay mạnh một cái. Tôi lười nhác mở to đôi mắt. Thì ra trong lúc quan sát chú Ân làm thí nghiệm, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chú Ân bây giờ đang đứng trước mặt tôi, gương mặt của chú ấy bình thường vốn đã nghiêm túc nay trông còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. “Chiếc hộp này có chứa đến hai mươi tư vật chất khác nhau, nhưng vấn đề là có đến hai mươi ba vật chất trong đó chú không thể xác định rõ là thứ gì. Tuy nhiên…”

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi câu trả lời của chú Ân. Tôi chưa bao giờ thấy chú ấy gián đoạn câu nói của mình.

“Thứ duy nhất mà chú có thể xác định được là ADN của một người phụ nữ.”

Dường như có tiếng sấm vang lên trong đầu tôi tại thời điểm đó. Gương mặt nghiêm trọng của chú Ân cộng thêm thứ không khí quỷ dị đang bao trùm lấy phòng thí nghiệm khiến cho tôi ngộp thở, tôi bất giác ngoái đầu lại phía sau xem có ai đang theo dõi mình không.

Vậy là Thu Hường đã bôi cái thứ kem kỳ dị này lên mặt suốt hai tuần vừa qua ư?

Cô ấy lại vừa mới mất tích, liệu có phải…

“Chú biết bây giờ cháu đang nghĩ gì.” Chú Ân đột ngột lên tiếng khiến tôi giật nảy mình. “Có phải cháu đang nghĩ tới giả thiết, cô bạn cùng lớp của cháu rất có thể đã bị mang đi làm nguyên liệu sản xuất cho chiếc hộp mỹ phẩm tiếp theo phải không?”

Tôi rợn sống lưng vội bước lùi lại, suýt chút nữa đã vấp vào cái ghế. Không ngờ chú ấy lại có thể nói thẳng ra không một chút kiêng dè như vậy.

Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế, bỗng nhiên nảy ra một câu hỏi: “Chú nghĩ giả thiết đó tồn tại bao nhiêu phần trăm?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.