Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 47: Cuộc tàn sát cuối cùng



Cửa nhà Tần Hoài vẫn đang khép hờ. Hai người dắt tay nhau bước vào. Trong nhà im ắng không một tiếng động.

Có lẽ Tư Không Tình đã ra về.

Không phải thế. Tư Không Tình nằm vật dưới đất, bên cạnh đầu là một vũng máu.

Phía sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ha ha… Cặp uyên ương gian khổ thật, anh anh em em vui nhỉ? Hai ngươi dờ dệt mãi, khiến ta phải chờ sốt ruột không sao chịu nổi nữa!”.

Chuyện Na Lan lo nhất đã xảy ra.

Quay lại, trước mặt họ là họng súng của Đặng Tiêu.

Liệu còn phải đối mặt với bao nhiêu họng súng nữa?

Dù đang cầm súng, sắc mặt của Đặng Tiêu vẫn sáng sủa bình thản như mọi ngày, chỉ khác là đôi mắt sâu của anh ta hoàn toàn không mang ánh mắt như trước kia.

“Anh Tiêu có biết Phương Văn Đông chứ?” Câu hỏi của Na Lan dường như chẳng đâu vào đâu. Cô biết trạng thái của Đặng Tiêu lúc này rất khác với Phương Văn Đông đầy sát khí hôm qua.

Đặng Tiêu đã thật sự điên cuồng.

“Cô cho rằng tôi điên rồi, cô muốn tôi phải phân tán, đúng không? Phương Văn Đông thì liên quan gì đến tôi?” Anh ta tủm tỉm cười. Mọi ngày, nụ cười này có thể khiến bao cô gái xiêu lòng nhưng giờ đây nó quái dị không sao tả nổi.

“Tôi muốn anh biết rõ sự thật. Đương nhiên anh biết Phương Văn Đông. Anh ta giết Diệc Tuệ vì ghen, vì tuyệt vọng, tuyệt vọng vì không thể có được cô ấy.” Na Lan nói dịu dàng nhỏ nhẹ, cô thậm chí bước lên một bước, đứng gần với Đặng Tiêu hơn, gần với họng súng hơn. Cô tự nhủ mình kể từ lúc này phải đối xử với anh ta như một bệnh nhân. “Quen biết anh bấy lâu, tôi biết anh rất hiền hòa, tốt tính, bây giờ chẳng qua chỉ là xốc nổi nhất thời, thực ra, nếu anh hạ súng xuống…”

“Tôi đương nhiên đã nghe chuyện về Phương Văn Đông. Tôi thừa sức lượm được tin đó. Cô muốn tiếp tục bỡn cợt tôi chứ gì? Tôi đã đối xử với cô như thế nào? Tôi đã cho cô tất cả những thứ cô cần, ngỡ rằng sau khi cô hoàn thành ‘sứ mệnh’ của mình, cô sẽ hiểu ra tình cảm chân thành của tôi. Nhưng, cô đã… lũ con gái các người… cô, Quảng Diệc Tuệ, Ninh Vũ Hân, các người đều là bọn vong ân bội nghĩa bạc tình như nhau, đều trúng bùa mê của thằng khốn nạn này như nhau!”

Con tim Na Lan đau như thắt, cô bỗng hiểu ra tại sao Ninh Vũ Hân có thể vào nơi Tư Không Trúc tổ chức bán đấu giá, vì công tử Đặng Tiêu con nhà giàu thế hệ thứ hai này được mời thì không có gì lạ. Cô chính là Ninh Vũ Hân ban đầu, là kẻ thế chỗ cho Quảng Diệc Tuệ, cô cũng mắc sai lầm như Diệc Tuệ – cô yêu Tần Hoài, cho nên cô sẽ có chung một kết cuộc như Quảng Diệc Tuệ và Ninh Vũ Hân. Na Lan gần như định buộc miệng hỏi “Anh đã giết Ninh Vũ Hân, đúng không?”.

Không ổn. Nói thế sẽ càng kích thích anh ta hiếu sát. Anh ta là một con bệnh, có lẽ thuộc loại hình tâm thần phân liệt dạng thiên lệch. Tiếc rằng lâu này cô lại luôn giữ một khoảng cách, không giao lưu tâm sự với anh ta. Na Lan cảm thấy hối hận. Cô từ tốn nói: “Anh có tình cảm sâu nặng với Diệc Tuệ, ai quen biết anh cũng đều rất cảm động, kể cả tôi. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, tôi cũng nhiều lần nghĩ rằng nếu có ai đó thật sự yêu tôi, tôi sẽ đền đáp người ấy bằng tất cả những gì tôi có…”

“Nhưng cô cũng lại như họ, cô đã yêu hắn! Đó là sự đền đáp của cô giành cho tôi phải không?” Đặng Tiêu gào lên, nét bình thản nhẹ nhõm trên khuôn mặt dường như đã bị gió thu thổi bay đi tan biến.

“Anh Tiêu, hãy bỏ súng xuống, chúng ta nói chuyện ôn hòa thì hơn. Đôi khi anh có một cảm nhận nào đó, thực ra lại không phải thế…”

“Cô nói tôi điên, tôi bị tâm thần chứ gì?” Sát khí nằm sau trong ánh mắt Đặng Tiêu. “Cô nên biết, có kẻ nói tôi là gã tâm thần, hắn đã phải chịu kết cục ra sao.”

Suýt nữa Na Lan buột miệng “Thì ra là anh đã giết Phàn Uyên! Tại sao lại thế?”.

Hình như Đặng Tiêu đoán được điều nghi hoặc của Na Lan, anh ta nói: “Cô xem, một ai đó dù rất tốt, rất mực trung thành, nhưng nếu người ấy coi cô như đồ trẻ con, như đứa con nhà giàu nhưng bất tài, đùa bỡn cô thậm chí tìm mọi cách để phá bĩnh đam mê của cô, coi cô như kẻ tâm thần, thì dù mát tính thì cô vẫn không nghĩ ngợi gì hay sao?”.

Na Lan không nhịn được nữa: “Chắc Phàn Uyên đã nắm được chứng cứ anh giết hại Ninh Vũ Hân!”.

“Na Lan!” Tần Hoài kêu lên ngăn cô lại, nhưng đã muộn.

Đôi mắt Đặng Tiêu bỗng mở to, giọng nói thì hết sức bình tĩnh: “Cô đã đoán đúng! Bây giờ cô đã biết tại sao Ninh Vũ Hân đi đời tuổi thanh xuân, còn Phàn Uyên lại mất cái mạng già. Vậy cô nói xem, đứng trước người thiếu nữ linh lợi thông minh như cô, tôi có thể không rung động được không? Tôi yêu cô, là sao à? Tôi yêu Diệc Tuệ cũng là sai hay sao?”.

Khi một gã điên rồ bỗng nhiên mất bình tĩnh, thì đó là lúc người ta phải rùng mình lạnh sống lưng!

Na Lan nắm vững tâm trạng ấy của Đặng Tiêu, cô nói: “Tôi không định chọc tức anh, nhưng chính anh biết rất rõ, trong tâm trí anh, tôi và Ninh Vũ Hân chẳng qua chỉ là kẻ thế chỗ cho Quảng Diệc Tuệ. Vì thế anh cho rằng Ninh Vũ Hân yêu Tần Hoài hoặc tôi yêu Tần Hoài đều là màn diễn lại vở bi kịch Diệc Tuệ yêu Tần Hoài. Còn anh, anh luôn luôn muốn kết thúc tấn bi kịch ấy… Phàn Uyên sai lầm chỗ ông ấy quá trung thành với nhà họ Đặng, từ lâu ông đã mong bi kịch ấy kết thúc.”

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Đặng Tiêu gật đầu tán thành: “Cho nên Phàn Uyên chết là đáng kiếp, đúng không?”.

“Nhưng, Diệc Tuệ bị hại là bi kịch nằm trong bi kịch. Kể từ đó anh kể cả lúc nằm mơ cũng mong những ngày xưa cũ quay trở lại. Ninh Vũ Hân và tôi lần lượt xuất hiện, đã khiến anh rơi vào một trạng thái u mê rối loạn, chúng tôi rất giống Diệc Tuệ, nên anh quyết ý coi chúng tôi là kẻ lấp chỗ trống. Chắc chắn anh đã từng theo đuổi Ninh Vũ Hân, nhưng lại bị cô ấy từ chối kể cả khi cô ấy biết mình đang gặp nguy hiểm đành phải rời bỏ Tần Hoài. Vì thế anh lại càng u mê rối bời, anh coi Ninh Vũ Hân chính là Diệc Tuệ. Khi cô ấy đang đi vào một bi kịch chắc chắn sẽ xảy ra thì anh cho bi kịch ấy sớm kết thúc chứ không cho nó tiếp tục xảy ra. Tôi cho rằng đây chính là ý nghĩ thật sự của anh để sát hại Ninh Vũ Hân.”

Na Lan nghĩ, nếu Ninh Vũ Hân gặp mình nói chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ cảnh báo về mối nguy hiểm Đặng Tiêu.

“Rất triệt để đấy!” Giọng Đặng Tiêu bình tĩnh. “Cô xem, lẽ ra chúng ta nên sớm nói chuyện với nhau như thế này. Cô đã ở nhà tôi lâu như thế sao cô không nghĩ mình phải quan tâm đến tôi một chút?”

“Thế thì… tôi nhất định sẽ bù đắp…”

“Muộn rồi!” Đặng Tiêu lại hét lên, tay nắm chặt khẩu súng.

“Anh có nghĩ rằng…” Na Lan cũng lớn tiếng, gay gắt nói: “Trong tâm trí anh, tôi là người thế chỗ Diệc Tuệ tốt nhất không? Nếu anh giết tôi tức là anh tự tay giết chết Diệc Tuệ!”.

Đặng Tiêu nghe mấy tiếng “tự tay giết chết Diệc Tuệ” ánh mắt anh ta đờ đẫn, kinh hãi đứng nghệt ra như bị sét đánh.

Khoảnh khắc nghệt ra ấy đủ để Tần Hoài bất ngờ bổ nhào vào Đặng Tiêu. Tiếng súng nổ, âm thanh dội qua dội lại khắp khu nhà đã có quá nhiều chuyện đau thương này.

Đặng Tiêu bị Tần Hoài xô ngã, nhưng khẩu súng trong tay vẫn chĩa vào Na Lan. Tần Hoài cũng ngã vật ra sàn, vai loang lổ máu.

Na Lan không nhúc nhích, chỉ khẽ nói: “Anh Tiêu bây giờ dừng lại thì vẫn còn kịp”.

Đặng Tiêu từ từ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không… không thể… Cô cũng biết rồi, tôi đã yêu cô. Ngày trước Diệc Tuệ nói… tôi là người nếu không có được thứ tôi muốn thì kẻ khác cũng đừng hòng có được.”

Tim Na Lan như rơi xuống vực sâu.

Lẽ nào đây là kết cục?

Khi tiếng súng vang lên một lần nữa, Na Lan đau khổ nhắm nghiền mắt.

Khi mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đang đứng, vẫn tồn tại.

Súng của Đặng Tiêu rơi xuống đất, bàn tay bất lực buông thông, máu chảy ròng ròng.

Những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên cùng một lúc với tiếng súng nổ. Na Lan quay nhìn, thấy trong phòng đã có thêm mấy người.

Trong đó có Khám Cửu Kha. Cô không hiểu ra sao nữa.

Một bóng người già nua bước vào.

Ông Quảng Cảnh Huy nhìn Đặng Tiêu đang đau đớn nằm dưới đất, sắc mặt ông thoáng có nét thương hại. Ông khẽ nói: “Đặng Tiêu, cháu nên học cách từ bỏ thì tốt.”

Rồi ông quay sang, nhìn Na Lan. Ánh mắt ông là gì đây? Bi ai, hay hiền từ thương mến?

“Cháu cảm ơn bác… cháu xin lỗi, vì đã không nghe lời bác.”

Ông Quảng Cảnh Huy bước đến, ôn tồn nói: “Tôi còn chưa kịp cám ơn cô. Sự kiên nghị của cô đã an ủi Diệc Tuệ. Ba năm trước, người tôi cử đi đã không bảo vệ nó được an toàn, lần này chúng tôi đã không lặp lại sai lầm như thế nữa.”

Khám Cửu Kha đang chỉ huy mấy tên thuộc hạ băng bó cho Tần Hoài, anh ta nói: “Quảng lão tiên sinh cho rằng dịp này đang có rất nhiều chuyện, cho nên người của chúng tôi luôn túc trực theo dõi nhà Tần Hoài. Sau khi phát hiện thấy Đặng Tiêu xông vào, đã lập tức thông báo cho chúng tôi biết.”

Na Lan lại cảm ơn lần nữa. Quảng tiên sinh nói: “Kể từ nay cô đừng giữ kẽ như thế này nữa. Chúng tôi… bác sẽ coi cháu như con đẻ của bác, bác cũng mong cháu sẽ nhận lời.”

Tình cảm của người cha già dành cho con gái chưa trọn, nay cũng muốn có nơi để gửi gắm. Na Lan thấy ấm lòng, bùi ngùi vô hạn, cô trào nước mắt, gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.