Hoa Hồng cùng Lời Thề Ước

Chương 7: Trung Thành và Thề Ước



Bốp — bốp — bốp —

Người đàn ông cúi đầu cười một tiếng, chậm rãi vỗ tay.

“Nếu như tôi và cô làm cuộc giao dịch này, vậy tôi phải bỏ công thế nào?”

“Cho tôi mượn người của anh, tôi cần sự ủng hộ của phương Bắc. Tôi sẽ trả lại thị trường kinh tế cho phương Bắc của anh, hơn nữa, chỉ cần tôi thành công, tôi sẽ xây dựng chuyến tàu ma pháp nối đế quốc và phương Bắc trước tiên.” Đây là thù lao Winifred đưa ra, cực kỳ mê người. Người đàn ông dựa vào nơi đó, cảm thấy mình không có lý do gì để cự tuyệt cả, điều kiện nàng đưa ra quá sức mê người. Nếu quả thật có thể xây dựng một con đường cao tốc nối liền đế quốc và phương Bắc, vậy kinh tế phương Bắc sẽ có thể phát triển nhanh chóng.

“Nhưng tôi có thể tin tưởng cô sao? Nếu như cô lật lọng thì sao?” Từ giờ khắc này, cô gái trước mắt này đã không còn là một công chúa bình thường nữa, dùng thân phận công chúa mà đối đãi nàng thật sự quá mức thất lễ. Nàng là một người dã tâm chính hiệu. Harris muốn được đảm bảo, bởi vì ngay cả cha mình mà cô gái này còn muốn lật đổ, quá đáng sợ, nếu như không thể đảm bảo mười phần vậy hắn sẽ không dám tùy tiện đáp ứng.

“Chúng ta có thể ký hiệp nghị ma pháp.” Nàng nói, dây chuyền nàng đeo hôm nay là trang sức ma pháp, có không gian trữ vật. Nàng cầm ra hiệp nghị ma pháp đã sớm chuẩn bị xong cùng với bút lông chim đưa cho người đàn ông, trên đó sớm đã được ký tên Winifred. Harris nhận lấy nhìn một cái, nhìn thấy “Winifred lấy sinh mạng ra bảo đảm” thì sửng sốt một chút, hắn nhìn lướt qua, sau khi xác nhận không có sai sót mới không chút do dự ký hiệp nghị.

Hiệp nghị có hiệu lực, hóa thành từng chấm ánh sáng chia ra rơi vào tay hai người, cuối cùng ngưng tự lại thành con dấu giống nhau, hiệp nghị chính thức có hiệu lực.

“Chơi lớn như vậy sao? Lá gan điện hạ thật không nhỏ đâu.” Lại dùng sinh mạng mình ra làm bảo đảm, nếu như nàng không có biện pháp thực hiện tất cả những điều nàng đã đáp ứng, vậy nàng sẽ phải bỏ mạng.

“Cô không sợ thất bại sao?” Hắn hỏi.

“Tôi ôm tâm tình sẽ phải chết nên đang dốc toàn lực.”

Harris nhìn nàng không hiểu, hắn thả lỏng ra ngửa mặt trông lên trời, ánh sao lóe lên, trong đó có một vì sao giống như ngọn đèn chỉ đường.

“Tôi sai rồi, cô không phải là thiên sứ, cô là ma quỷ khoác vẻ ngoài thiên sứ gây khó dễ lòng người.”

“Cảm ơn ngài đã ca ngợi sự xinh đẹp của tôi.”

“Cô biết không, Winnie? Tôi từng cho là cô là thiên sứ mà thần linh thương hại ban cho những người hoàng thất lạc đường biết đường mà quay trở lại. Nhưng chỉ một buổi tối ngắn ngủi cô đã làm cho ảo tưởng tốt đẹp của tôi vỡ vụn.” Người đàn ông tự giễu, hắn vì cái nhìn sai lầm của mình mà cảm thấy đưa đám, điều này cũng gián tiếp nói rõ Winifred là một diễn viên xuất sắc. “Cô là ma quỷ mà thần linh phái tới lật đổ hoàng thất, không phải là cô không có rơi vào vực sâu, bởi vì cô tự mình tới chỗ sâu nhất của vực sâu, cô đứng ở trước vực sâu lý trí nhìn những người kia sa đọa như thế nào.”

“Những hành động của họ trong mắt cô chính là một trò cười.”

“Tôi rất vinh hạnh khi ngài có thể đánh giá tôi cao như vậy.” Nàng nói, nàng chuẩn bị rời khỏi đây, trước khi đi nàng nói thêm: “Có điều tôi muốn sửa lại ngài một chút, tôi không phải là thiên sứ cũng không phải ma quỷ, tôi chẳng qua chỉ bị số mạng đùa cợt rồi được thần linh dẫn dắt trở thành người khai phá.”

Người đàn ông nhìn nàng rời đi, nhìn tấm rèn ngăn cách với bên ngoài thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hắn đưa cổ tay ra, nhìn vòng tay bị giấu trong tay áo nên đeo vào tay mình.

“Người khai phá sao…”

Trên đường trở về Tường Vi Cung, trái tim Tiểu công chúa vẫn đang đập thình thịch, nàng vô cùng kích động. Nàng thành công rồi! Nàng thành công rồi! Nàng thật sự đã ký hiệp nghị cùng thủ lĩnh băng nguyên! Đây là điều trước đây nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến. Ý nghĩ xấu nhất của Winifred chính là, nếu như kế hoạch thất bại, nàng sẽ lợi dụng anh nàng. Nghĩ cách để hắn phát sinh mâu thuẫn với Harris, để cho hắn và cha của hoàng trữ cùng lựa chọn lợi ích, kiềm chế phái đoàn quan trọng của phương Bắc. Mà trong thời gian này nàng sẽ kính nhờ tiểu thư Wyatt đi đến phương Bắc, gieo “thần tích” xuống.

Phương Bắc có được sự coi trọng của thần linh sẽ có được phương pháp sử dụng hoàn toàn đá ma pháp để sản xuất năng lượng. Phương pháp này có thể để cho người phương Bắc chế tạo ra một loại nhiên liệu vô cùng cường đại, để cho bọn họ cải thiện hoàn cảnh sinh tồn tới một trình độ nhất định.

Mà nàng đã sớm phái người vận chuyển những loại khoai tây sẽ có ích vào lúc này đến phương Bắc. Cho dù nàng không thực hiện ý định xấu này đi nữa thì những loại khoai tây này cũng cần phải đưa đến cho con dân phương Bắc, hơn nữa sẽ có người dạy cho họ phương pháp trồng trọt.

Nàng lấy lý do “Nhận được sự chỉ dẫn của thần linh” để cứu trợ lương thực cho phương Bắc. Ở phương Bắc hoàn cảnh tồi tệ, khoai tây có thể trồng theo quy mô lớn hơn nữa còn lấp no bụng được là lựa chọn tốt nhất.

Đối với nàng mà nói dù khoai tây không có gì đáng kể thì cũng có thể giải quyết vấn đề mất mùa của nhân dân phương Bắc, nhân dân có được sự ấm no còn nàng cũng đồng thời có được sức mạnh.

Như vậy, bất luận như thế nào, tất cả những việc nàng làm tiếp theo đều là hợp tình hợp lý, mọi thứ đều là do thần linh chỉ dẫn.

Winifred không kịp đợi muốn chia sẻ tin tức tốt đẹp này ra ngoài, nhưng lúc nàng đi vào Tường Vi Cung lại cảm thấy bầu không khí nặng nề. Các người hầu đều lo lắng sợ hãi, sau khi nhìn thấy nàng trở lại liền vội vàng nghênh đón: “Điện hạ.”

Nhìn dáng vẻ bất lực và nước mắt nơi khóe mắt của người hầu gái nàng cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, trực giác nói cho nàng, chuyện gì đó không tốt đang xảy ra.

“Dạ, là hoàng trữ điện hạ, ngài ấy — ngài ấy ở trong phòng ngài… Lucy cô ấy…”

Ulysses.

Lòng nàng rơi xuống đáy cốc, nhất định đã xảy ra chuyện rồi! Nàng bất chấp người ngoài cản trở, ngay cả lễ phục cũng không đổi đã sải bước đi về phía phòng mình, trên đường đi đến phòng mình, càng đến gần càng xốc xếch, “Điện hạ — điện hạ — ngài không thể đi vào, hoàng trữ điện hạ ngài ấy đang—“

Winifred hoàn toàn không nghe lọt, nàng nhìn thấy bình hoa bể tan tành trước cửa phòng mình, bên trên còn có vết máu tinh thần của nàng liền hoảng loạn, nàng không thèm bất chấp nhiều như vậy trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng mờ tối, một đống hỗn độn. Mùi máu tanh, vải vóc bị xé nát, giường nhỏ lộn xộn… Bên trong căn phòng xốc xếch tràn ngập mùi rượu và mùi xạ hương, tiếng thở dốc hổn hển làm âm thanh duy nhất trong không gian tĩnh lặng như nước đọng. Trên giường nàng có bóng người chồng lên nhau, hình dáng của người đàn ông đang phập phồng. Mà nữ hầu đi theo nàng nhiều năm giống như là một món đồ chơi bị hỏng, trên cái trán bị đập của cô ấy còn dính máu, hai mắt trống rỗng mất đi ánh sáng, nước mắt ở khóe mắt làm ướt đệm giường dưới người cô ấy, trên người cô ấy bị dính thứ tinh dịch dơ bẩn, mà dưới người thì đang không ngừng chảy máu.

Nàng nhìn xuống mũi chân mình, dấu vết giãy giụa, trên mặt đất là vết cào đầy máu của phụ nữ, trên mặt đất hỗn loạn không chịu nổi nàng còn nhìn thấy chai rượu vỡ nát và dụng cụ hút thuốc phiện —

Giường nhỏ bị nhuộm đỏ, người phụ nữ đã mất đi hơi thở, người đàn ông nổi điên vẫn còn trên người cô ấy…

“Winnie —– Winnie —–“

Những mảnh vỡ thủy tinh nhuốm máu kia từng hôn lên động mạch, chúng nhuộm lên màu sắc làm cho người ta tuyệt vọng.

Thiếu nữ đứng ở cửa lạnh như băng nhìn hết thảy sự bừa bãi này.

“Điện hạ —–“

“Nói tất cả mọi người, ngậm chặt miệng lại. Chuyện xảy ra hôm nay không ai được phép nói ra.” Nàng cúi đầu có chút nghẹn ngào, nàng nắm chặt nắm đấm nhịn xuống nước mắt. Tên súc sinh Ulysses này lại chạy tới cung điện của nàng ngang ngược, nhưng chuyện hoan đường đang xảy ra trước mắt nàng lại không có cách nào làm gì cả, bởi vì nằm ở trên giường là một nữ hầu, chứ không phải là quý tộc. Sinh mạng của một nữ hầu đối với hoàng đế mà nói không hề có sức nặng, hoàng đế không thể nào trừng phạt hoàng trữ vì hắn đã chơi xấu một người phụ nữ tầm thường thấp hèn được.

Nàng khép cửa phòng lại, đứng ở đó đau lòng ôm đầu.

Lúc Yalulu thấy Ulysses đi tới Tường Vi Cung liền chạy ra ngoài, nàng gọi Wyatt tới, nhưng vẫn chậm một bước.

Lúc Yalulu mang Wyatt trở lại Tường Vi Cung, Tường Vi Cung đã lâm vào tĩnh mịch. Toàn bộ người hầu đều bị đuổi đi, trong Tường Vi Cung lớn như vậy chỉ còn lại mỗi cô gái kia. Nàng ngồi ở trước đàn dương cầm đánhh lên một khúc tang bi thương, các ngón tay di chuyển lại trở thành một khúc nhạc quỷ dị. Giống như là cơn gào khóc tới từ vực sâu, giống như là lời kêu gọi từ địa ngục.

“Wyatt, ta muốn cô làm một con rối hình người, để nó thay thế người anh bẩn thỉu kia của ta.”

Đây không phải là thỉnh cầu của nàng, đây là mệnh lệnh.

Winifred thả con rối hình người đi, nhốt Hoàng thái tử chân chính lại. Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn Ulysses ngồi quỳ dưới đất, thần trí của hắn vẫn còn đắm chìm trong ảo giác. Nàng tự tay đeo cùm lên cho hắn, tự mình giam giữ hoàng trữ điện hạ cao cao tại thượng tại phòng tối dưới lòng đất của Tường Vi Cung.

Két —–

Cánh cửa phòng tối chật hẹp đóng lại, vầng thái dương tương lai của đế quốc bị nhốt trong bóng tối dưới lòng đất. Khi bóng tối che phủ ánh mặt trời, đó là lúc người thừa kế tương lai của đế quốc đã không còn thấy ngày mai nữa.

“Ta cho là ngài sẽ giết hắn.” Wyatt nói, Winifred lạnh lùng cười, nàng giống như đóa hoa hồng kiều diễm, xinh đẹp mê người nhưng đồng thời lại đầy gai nhọn.

“Ta sẽ. Nhưng có điều bây giờ giết hắn thì lại hời cho hắn quá.” Anh trai thân ái của nàng, hoàng trữ điện hạ của đế quốc, theo lý nên được hưởng đãi ngộ cao nhất không phải sao?

“Ta phải dùng đãi ngộ tối cao để chiêu đãi người anh trai yêu ta sâu đậm mới được.”

“Lucy, thật xin lỗi.” Công chúa ngồi trên giường nhỏ xốc xếch, mảnh thủy tinh là công cụ ngược đãi cô ấy, mà thanh dao găm trên ngực cô ấy mới là hung khí giết chết cô ấy. Winifred lấy tay khép hai tròng mắt lại giúp cô, nàng cẩn thận thay chiếc chăn bông trắng tinh trên cơ thể sắp mất đi hơi ấm cuối cùng.

Winifred đặt hoa hồng đen mà mình yêu nhất lên người cô, nàng tự tay vẩy rượu bên trong phòng, sau đó lật úp giá cắm nến. Ngọn lửa nổi lên hừng hực, đốt cháy hết mọi dơ bẩn và thối nát.

“Cảm ơn ngươi đã từng tồn tại cùng ta.”

“Yalulu, đi nói với bên ngoài thị nữ Lucy của Tường Vi Cung vì viên ngọc quý của đế quốc mà táng thân trong biển lửa.” Winifred ra lệnh, nàng sẽ mang đến danh hiệu anh dũng cho Lucy, tuyệt không để vết nhơ làm ô danh linh hồn trong sáng của cô ấy.

*****

Nàng cầm giấy bút lên, bắt đầu viết thư, đây là tin nàng viết cho người chú đại công tước Stone của nàng. Nàng đóng sáp lên trên ký hiệu của Tường Vi Cung, phong thư này ắt sẽ khơi mào lên một cuộc tranh chấp, mà cuộc tranh chấp này sẽ là khởi đầu cho thời đại mới.

Winifred lén truyền tin ra ngoài, đưa đến tay đại công tước Stone, mà nàng biến mình thành cực kỳ chật vật, đến khi hoàng đế chạy tới thì đã nhìn thấy một Winifred bị dọa đến thất thần.

“Tiểu công chúa của ta, con sao rồi?”

“Phụ hoàng…” Winifred nhìn hoàng đế thút thít một chút rồi khóa òa lên, hoàng đế an ủi nàng, ở trong mắt hoàng đế nàng đã bị dọa sợ không nhẹ. Nàng đã thành công dùng lý do quá mức sợ hãi từ chối buổi tiệc trong hai ngày tới, hơn nữa hoàng đế còn cho phép nàng đến trang viên ngoài cung tịnh dưỡng.

Winifred lợi dụng đám cháy đáng ngờ này rời khỏi hoàng cung một cách suôn sẻ. Sau khi nàng đã rời khỏi hoàng cung, đại công tước Stone liền bắt đầu chuẩn bị, sau đó hành động mưu phản để lật đổ anh ruột mình, trở thành hoàng đế mới.

Bởi vì Winifred đã cầu cứu ông ta như vậy —–

“Chú, xin hãy giúp con. Con muốn có được sự che chở của ngài, ngài mới là mặt trời của con, con sẽ dâng lên tất cả của con cho ngài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.