“Tiểu Uy, từ lúc con đi theo ta, đến bây giờ đã là bao nhiêu lâu rồi nhỉ?” Chu Khải Tường bất ngờ hỏi một câu chẳng hề ăn nhập với chủ đề vừa nói.
“Đã chín năm rồi ạ.” Trình Đế Uy bình lặng đáp. Hắn im lặng nhìn bàn cờ, chờ đợi nước đi của ba nuôi.
“Thế mà đã chín năm rồi cơ à?” Người đàn ông đặt một quân cờ trắng lên bàn, thuận miệng cảm thán: “Không ngờ thời gian lại qua nhanh như vậy…”
Thực ra Chu Khải Tường rất ấn tượng với đứa con nuôi trước mặt. Rõ ràng xuất thân là một thiếu gia, một phú nhị đại giàu nứt đống đổ vách. Vậy mà không yên phận sống cuộc sống an nhàn hưởng lạc, lựa chọn đi vào con đường xã hội đen đầy vấy bẩn.
Lúc đầu ông nghe Lữ Anh Hồng giới thiệu, còn tưởng là đầu óc tên nhóc đó bị chập rồi cơ. Chẳng ngờ nó có thể kiên trì tới tận bây giờ.
“Tiểu Uy, con biết không? Dạo gần đây trong đầu ta hay nảy ra một vài suy nghĩ khá kì lạ.”
Chu Khải Tường lại bắt đầu chuyển sang chuyện khác. Ông nâng chén trà, khẽ mỉm cười: “Ta đang nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, rời khỏi xã hội đen.”
Trình Đế Uy vẫn chuyên tâm đánh cờ, chưa buồn đáp lại ông bố nuôi của mình. Bởi vì đây không phải lần duy nhất Chu Khải Tường đề cập đến chuyện này. Hai, ba tháng qua, bất cứ khi nào gặp mặt cũng sẽ nhắc một lần. Lần đầu tiên thì sửng sốt thật, nhưng sau đó…
“Con tôn trọng quyết định của ba.” Đấy, câu trả lời chỉ đơn giản có vậy thôi.
“Nhóc con, con không thể nói cái gì khác hay hơn à?” Chu Khải Tường lập tức nhăn mặt. Bởi ông cũng nghe mấy lời của Trình Đế Uy tới phát chán rồi.
Trình nhị thiếu chẳng biết phải làm sao, chỉ đành bất đắc dĩ hỏi: “Thế bây giờ ba muốn gì? Hay là con ở đây một khóc, hai nháo, ba thắt cổ cầu xin ba đừng đi. Có được không?”
Vốn dĩ hắn chỉ định đùa một câu hùa theo ông bố nuôi bản tính nhoi lầy. Ai dè…
“Ý kiến hay đấy. Để ba bảo Tajirou mang dây thừng đến.” Chu Khải Tường vậy mà đồng ý luôn, còn định lôi điện thoại gọi cho ông quản gia.
Trình nhị thiếu tạm thời cạn lời, khuôn mặt điển trai thoáng đen lại. Cái ông già này!
Chu Khải Tường quan sát biểu cảm đặc sắc của con trai, không kìm được mà bật cười. Rồi giọng điệu ông đột nhiên thay đổi, phút chốc liền nghiêm túc lạ thường: “Nói đùa thế thôi. Muộn nhất nửa năm nữa ba sẽ đi Hy Lạp, và khả năng là sẽ không quay về Hong Kong nữa.”
Thái độ của ba nuôi khiến vẻ mặt Trình Đế Uy thay đổi, trở nên trầm ngâm trong giây lát. Dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó…
[…]
Xưa nay giang hồ vẫn hay truyền tai nhau thế này, rằng Chu Khải Tường chính là một tên điên không biết chữ ‘sợ’. Bởi hắn từng đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của kẻ thù, lấy thủ cấp của lão đại bên đó mang về cho bố già đời trước. Chỉ một mình hắn, chẳng có bất cứ sự hỗ trợ nào.
Phải rồi, hắn đâu có biết sợ là gì. Gia đình trong một đêm đã bị xã hội đen giết chết. Không còn người thân nào trên đời, bản thân may mắn chạy thoát thì lại thành cô nhi, phải sống cuộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ. Hắn còn gì để mất nữa đâu mà phải sợ.
Nhớ lại năm đó, Chu Khải Tường được một đại ca cứu vớt, gia nhập vào Hoàng Ảnh Môn. Đi từ vị trí thấp hèn nhất, hắn chẳng từ thủ đoạn, đạp dưới chân không biết bao nhiêu con người, từng bước tiến lên. Mà đích đến cuối cùng, chính là vinh quang tột đỉnh bao kẻ thèm khát.
Chu Khải Tường khi ấy chẳng hề thiếu thứ gì. Quyền lực, tiền tài, danh vọng, đàn bà,… phàm là thứ hắn muốn thì sẽ có người đem tới ngay lập tức. Nhưng khi cuộc vui kết thúc, ở bên hắn chỉ còn bóng tối cùng cảm giác cô độc không cách nào xua đi.
Cho tới khi…Chu Khải Tường gặp được Châu Tương Linh.
Khoảng khắc nhìn thấy cô gái nhỏ, hắn lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc của bản thân, cứu cô khỏi cảnh suýt bị tên đại ca xã hội đen lăng nhục.
Châu Tương Linh xuất hiện, đồng thời mang theo ánh dương cùng hơi ấm, chiếu rọi thế giới u tối của Chu Khải Tường và sưởi ấm trái tim sớm đã nguội lạnh của người đàn ông. Hai con người cùng chung hoàn cảnh cứ thế bên nhau, nương tựa vào nhau mà sống. Lâu ngày, cảm xúc trong tim từ đồng cảm dần dần trở thành đồng điệu, rồi tình yêu.
Họ đã yêu nhau!
Tuy nhiên, Chu Khải Tường vẫn luôn luôn khắc ghi trong đầu một điều. Ở cái giới xã hội đen hỗn loạn này, càng đứng trên cao sẽ càng nguy hiểm. Vốn dĩ chỉ mình hắn thì không sao, nhưng giờ bên cạnh hắn đã có thêm Châu Tương Linh và con gái nhỏ Chu Hân Vũ của bọn họ.
Chu Khải Tường ở trong giới quyền lực cực lớn, nhưng chưa đủ để có thể hoàn toàn bảo vệ vợ con mình. Còn cùng hắn một ngày, mẹ con họ càng cận kề nguy hiểm.
“Đó là lí do ba sớm thu xếp đưa Tương Linh và Hân Vũ rời khỏi Hong Kong, cách nơi này càng xa càng tốt.” Chu Khải Tường bồi hồi nhớ về chuyện cũ: “Bây giờ ba đã có tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải nghĩ tới việc rửa tay gác kiếm rồi đoàn tụ với gia đình.”
“Vậy còn Hoàng Ảnh Môn, ba định làm gì đây?” Trình Đế Uy nhướn mày nhìn ba nuôi.
Hoàng Ảnh Môn được như hôm nay là công sức hơn ba mươi năm của Chu Khải Tường. Hắn không nghĩ ba nuôi mình sẽ bỏ mặc để tổ chức tự sinh tự diệt.
“Chẳng phải có con với Cảnh Tu sao?” Chu Khải Tường khẽ cười: “Còn cả ba vị nguyên lão nữa.”
“Đó không phải điều con muốn nói.” Trình Đế Uy bóp trán phiền não: “Vấn đề quan trọng ở đây là ai sẽ thay thế vị trí của ba khi ba rời đi.”
Hoàng Ảnh Môn thế lực tuy hùng mạnh, nhưng nếu như không có thủ lĩnh thì chẳng khác nào rắn chúa mất đầu. Không những thế, người kế thừa tổ chức nhất định phải là người có trí có dũng có tư chất lãnh đạo, để khiến cho các thành viên tâm phục khẩu phục mà tình nguyện cống hiến.
Đây vốn không phải chuyện có thể quyết định trong chớp nhoáng.
Nghe những lời lo lắng của con trai, Chu Khải Tường bất giác mỉm cười. Ông nhìn thẳng Trình Đế Uy, nửa đùa nửa thật hỏi một câu: “Thế…nếu bây giờ ta đem Hoàng Ảnh Môn giao lại cho con thì sao?”
Bàn tay đang định vươn ra cầm chén của người đàn ông bất giác khựng lại giữa không trung.
“Chủ nhân, Liên tiên sinh tới nhà!”