Hôm nay đi ăn thế này, ngoại trừ mẹ con Hắc Ly tự lái xe, ba người còn lại đều là đi taxi đến. Nhưng hiện tại bọn họ ai nấy đều đã có tí hơi men trong người. Hắc Ly uống ít còn đỡ, đầu óc vẫn giữ được tỉnh táo. Chỉ là ba người kia…
Tống Sương Tinh cùng Trình Liên Hi quàng vai bá cổ, kéo nhau từ đông sang tây. Miệng không ngừng lảm nhảm linh tinh, xong lại hát hò hú hét như hai ả dở người. Hình ảnh ví dụ vô cùng thực tế của mấy con ma men điển hình. Lâm Nhã Điềm thì an tĩnh hơn một chút. Cô ấy không hét không náo, chỉ im lặng gục đầu lên vai Hắc Ly, mơ mơ màng màng mà ngủ.
Ba đứa con gái say khướt tới mức thần trí lên mây. Để bọn họ tự bắt taxi về, Hắc Ly thật sự không yên tâm. Cũng may tài xế riêng của nhà họ Trình cùng nhà họ Tống đã đến hộ tống Trình Liên Hi và Tống Sương Tinh. Còn về phần Lâm Nhã Điềm, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cô ấy đã gọi một cuộc điện thoại. Chính là cho bạn trai đến rước.
[…]
Một chiếc Audi e-Tron Concept màu bạc dừng lại trước cửa khách sạn. Người đàn ông mở cửa ghế lái, chậm rãi bước xuống. Hoắc Dật Minh tháo cặp kính râm trên mắt, nhìn về phía cửa khách sạn. Anh trầm ngâm giây lát giống như đang nghĩ ngợi điều gì, xong vẫn nhấc chân bước vào bên trong.
Cuối cùng rồi cũng vẫn phải đối mặt.
Khi Hoắc Dật Minh xuất hiện trong sảnh lớn của khách sạn, đôi mắt anh ngay lập tức chạm phải ánh mắt vừa quen vừa lạ của người con gái ấy. Tâm trí gã đàn ông bất giác xao động, nhưng chỉ là thoáng qua rồi lại rất nhanh biến mất.
“A Minh, anh đến rồi.” Hắc Ly chủ động mở lời trước tiên. Bốn năm không gặp, cô vẫn có thể tươi cười mà nói chuyện với Hoắc Dật Minh.
Người đàn ông khẽ gật nhẹ xem như lời đáp. Rồi anh lại chuyển ánh mắt sang phía cô gái đang gục đầu trên vai cô: “Tiểu Điềm uống say lắm à?”
“Chắc thế. Con bé ngủ nãy giờ.” Hắc Ly vừa trả lời vừa định đưa tay đỡ Lâm Nhã Điềm dậy.
“Khoan, để anh làm.”
Hoắc Dật Minh vội ngăn. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Hắc Ly, anh cúi lưng, cẩn thận ôm Lâm Nhã Điềm lên. Động tác rất khẽ khàng như muốn tránh cho cô ấy khỏi tỉnh giấc.
“Thật là, sao lại say đến mức này cơ chứ!” Người đàn ông lầm bầm trách móc, dẫu biết rằng cô gái trong lòng khó mà nghe được.
Trông thấy cảnh này, khoé môi Hắc Ly bỗng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị. Xem ra là cô lo lắng dư thừa rồi, hiện tại hoàn toàn có thể yên tâm về chuyện của hai người trước mặt.
“A Nhiên, vậy…anh về trước đây.”
Hoắc Dật Minh ôm chặt Lâm Nhã Điềm, quay ra nói với Hắc Ly, coi như thông báo một tiếng. Dẫu sao với tình trạng mối quan hệ của bọn họ hiện tại, có lẽ không nên tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Hắc Ly không đáp, chỉ dịu dàng gật đầu. Lúc hai người họ đi rồi, cô vẫn ngồi đó, qua cửa kính nhìn Hoắc Dật Minh ôm Lâm Nhã Điềm đặt vào trong xe. Đợi đến khi chiếc Audi e-Tron Concept màu bạc lần nữa hoà vào dòng xe đông đúc trên đường, bản thân mới chậm rãi đứng dậy.
“Mẹ, chú vừa nãy là ai thế? Cái người cao cao mà bế dì Tiểu Điềm ấy.”
Hắc Ly mới ngồi vào ghế lái, Tiểu Kiều Kiều bên ghế phụ liền liến thoắng hỏi chuyện mẹ nó. Lúc nãy cô đã đưa xe từ dưới hầm gửi lên trước sảnh khách sạn, đồng thời để cho con gái ngồi luôn trong xe, tránh gây chú ý. Xem ra bé con ở trong xe cũng đã nhìn thấy Hoắc Dật Minh ôm Lâm Nhã Điềm đi khỏi.
Bà mẹ nào đó sẵn tí men say, đột nhiên lại nổi hứng trêu chọc con gái. Hắc Ly đưa tay nhéo nhẹ má bé con, giả vờ nghiêm túc: “Chú bế dì Tiểu Điềm vừa nãy ấy hả? Là người yêu cũ của mẹ đấy. Thế nào, cục cưng thấy đẹp trai không?”
“Là ba ba của con hả mẹ?”
Kiều Kiều hào hứng hỏi tiếp. Nhưng câu hỏi này của bé con lại khiến mẹ nó tụt mood ngay tắp lự. Hắc Ly giơ tay búng vào trán con gái, lườm nó: “Ba con mà đẹp trai như thế thì mẹ đã mừng.”
Ý của cô là mỗi người đẹp trai một kiểu. Ai ngờ con bé thối kia lần nữa hiểu sai ý mẹ nó: “Uầy, tức là ba ba của con xấu trai hơn ấy hả mẹ? Sao gu mẹ mặn vậy, bỏ người đẹp trai đi yêu người xấu trai?”
“Ừ. Mẹ cũng bắt đầu hơi hối hận rồi đấy!” Hắc Ly sụp đổ luôn, quả thật là khóc dở mếu dở. Sao cô có thể đẻ ra được một đứa con gái như thế này nhỉ!
“Hay là để Kiều Kiều giới thiệu cho mẹ yêu mấy chú đẹp trai khác mà gỡ gạc sai lầm nhé!” Bé con nghe mẹ bảo vậy liền đứng dậy. Cô bé trèo sang ngồi vào lòng Hắc Ly, ngẩng đầu nói với mẹ nó.
“Thật ư? Kiều Kiều biết chú đẹp trai nào à?” Bà mẹ trẻ nào đó cũng thuận theo con gái, nhỏ giọng hỏi cô bé.
“Là bạn của cậu Tử Hạo ấy mẹ. Hôm trước con xem ảnh với cậu, thấy nhiều chú đẹp trai lắm.”
Tiểu Kiều Kiều dùng giọng điệu non nớt của mình đáp lời mẹ: “Mà con nghe bảo ở bệnh viện của cậu An Vỹ cũng có nhiều bác sĩ đẹp trai nữa. Hôm nào con bảo hai cậu dẫn đến cho mẹ xem thử được không?”
Chà, Hắc Ly chỉ định đùa với con gái cưng một chút, không ngờ bé con nó lại nghiêm túc vậy luôn. Còn biết ở bệnh viện của Vu An Vỹ có bác sĩ đẹp trai nữa chứ. Nhưng mà…
“Kiều Kiều, cảm ơn ý tốt của con. Nhưng mà tạm thời mẹ thấy không cần thiết đâu.” Hắc Ly vuốt tóc Tiểu Kiều Kiều, cúi đầu hôn nhẹ lên trán bé cưng.
Hiện tại bà mẹ trẻ thực sự chẳng muốn nghĩ đến chuyện yêu đương tí nào. Giả dụ có thêm một người bạn trai, chắc chắn sẽ phải phân chia thời gian giữa bạn trai và bé cưng. Mà cô thì chỉ mong có thể dành nhiều thời gian bên con gái, nuôi dạy con gái thật tốt thôi.
“Nào, ngồi về chỗ của con đi. Rồi chúng ta về nhà.”