Đầu tiên là chụp ảnh hai người trước. Hắc Ly nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, trong khi Lý Đào Nhi thì tựa vào thành ghế bên kia, liếc mắt nhìn cô. Lưu Lâm có vẻ khá hài lòng với tư thế này. Ông bắt đầu bấm máy.
Bởi vì cả Lý Đào Nhi lẫn Hắc Ly đều có kinh nghiệm về việc chụp hình tạp chí, cho nên không cần phải nhắc nhở mà cả hai người đều tự biết thời điểm cần thay đổi cách tạo dáng. Trong studio, những tiếng “tách, tách” của máy ảnh cứ vang lên liền hồi.
Bản thân Lưu Lâm cũng cảm thấy khá thoải mái. Đơn giản vì ông chẳng phải chỉnh sửa quá nhiều. Đặc biệt là Hắc Ly đã không làm vị nhiếp ảnh gia phải thất vọng. Mỗi cách tạo dáng của cô đều cho ra những bức hình vô cùng hợp ý ông.
“Chị Irina, nước của chị này.” Cô trợ lý nhỏ Trình Tiếu Vi đưa cho Hắc Ly lon nước ép hoa quả vừa mới mua về. Lon nước vẫn còn mát lạnh, nên khi cô cầm vào thì cảm giác có chút buốt tay.
Sau khi chụp ảnh đôi đương nhiên là đến từng người chụp riêng. Bây giờ Hắc Ly đã chụp xong. Cô ngồi nơi ghế nghỉ ngơi trong khi Lý Đào Nhi đang tạo dáng trước ống kính.
“Cảm ơn em.” Hắc Ly mỉm cười nói với Trình Tiếu Vi.
Trình Tiếu Vi đã làm trợ lý của Hắc Ly từ ngay sau hôm xét tuyển ấy. Khác với những lo lắng của cô, cô nhóc này nắm bắt công việc rất nhanh, cũng chẳng phải mất quá nhiều thời gian để chỉ bảo.
“Chị Irina!”
Ngay lúc này bỗng có ai đó gọi tên Hắc Ly. Nghe giọng điệu nhẹ nhàng, chắc là con gái. Theo phản xạ, cô chậm rãi ngước mắt nhìn lên.
Trước mặt là một cô gái thoại trông khá trẻ, khéo còn nhỏ tuổi hơn cả cô nữa. Dựa vào trang phục, hẳn là người của ekip chụp hình.
“Có chuyện gì sao em?” Hắc Ly đặt lon nước sang bên, dịu dàng hỏi.
“Em…” Cô gái hơi ấp úng, khuôn mặt ngượng ngùng: “Em là fan của chị. Liệu chị có thể chụp cùng em một tấm ảnh được không ạ? Em hứa sẽ không chia sẻ ra ngoài.”
“Cái này thì…”
Trình Tiếu Vi định ngăn cô gái. Thế nhưng Hắc Ly đã nhanh chóng chặn lại: “Vi Vi, không sao đâu. Cũng chỉ là một tấm hình thôi mà.”
Rồi cô quay sang cô gái: “Điện thoại của em đâu nhỉ?”
A Ninh được chấp thuận yêu cầu thì vô cùng mừng rỡ. Hai tay cô ấy cẩn thận cầm điện thoại đưa cho Hắc Ly.
“Giúp chị nhé Vi Vi.”
Trình Tiếu Vi nhún vai đành chịu. Đợi A Ninh ngồi xuống, cô ấy liền bắt đầu chụp ảnh. Thôi đã chấp nhận làm trợ lý người ta thì “chạy vặt” một chút cũng được.
[…]
“Bách Niên, anh đưa Vi Vi với Đào Nhi về cẩn thận đấy.”
Thời điểm kết thúc buổi chụp hình đã là bốn giờ chiều. Hắc Ly dặn dò Tư Bách Niên trước khi ra về. Hôm nay cô không đi chung với ba người kia, chủ yếu vì bản thân còn có việc riêng.
Ngồi vào trong con Audi đỏ của mình, Hắc Ly khởi động máy, từ từ đánh xe rời khỏi studio. Vừa lái, bà mẹ trẻ nào đó vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Lúc này mới bốn giờ mười phút, có lẽ cô vẫn kịp đến trường Tiểu Kiều Kiều trước giờ trả trẻ.
Hiện tại là đầu tháng mười. Hôm nay cũng đúng tròn một tháng bé con của Hắc Ly đi mẫu giáo. Mẹ trẻ đăng kí cho con gái học ở một trường quốc tế, bởi đây chính là trường mẹ học ngày xưa. Phần cũng vì thời gian cô về nước quá gấp rút, nên việc xem xét tìm trường mẫu giáo cho Tiểu Kiều Kiều được bà ngoại của bé ~ Lâm Nhã An đảm đương.
“You make me
Feel like I’m livin’ a teenage dream
The way you turn me on, I can’t sleep!”
Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc của Hắc Ly đột nhiên vang lên, phá tan không gian yên lặng vốn có. Điện thoại đã được kết nối với bluetooth nên cô chỉ cần nhấn nút “Trả lời”, tai nghe liền tự động phát ra tiếng của người bên kia.
“Là anh.”
“Em đương nhiên biết là anh. Chẳng lẽ lại còn không đọc được tên hiển thị trên màn hình nữa.”
Hắc Ly vẫn không bỏ được cái tật vặn vẹo Trình Đế Uy. Chỉ là khoé môi cô lại bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào. Quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa có một cụm từ cụ thể để hình dung. Nhưng ngày nào cũng vậy, hắn sẽ đều đều gọi cho cô đôi ba lần hỏi han nọ kia, hoặc buôn chuyện trên trời dưới biển.
Đầu kia vang lên một tràng cười khe khẽ. Trình Đế Uy sau đó lại hỏi: “Hôm nay đi chụp hình có mệt lắm không?”
“Làm sao anh biết hôm nay em đi chụp hình?”
Hắc Ly hơi kinh ngạc. Cô nhớ mình đâu có nói lịch trình của bản thân cho hắn đâu nhỉ? Sao lại…
Trình Đế Uy không trả lời mà chỉ mỉm cười. Tất nhiên hắn sẽ chẳng nói ra sự thật với cô: “Chỉ cần trả lời anh là được.”
Hắc Ly bĩu môi. Cứ bày đặt giấu giấu giếm giếm, làm như cô thèm biết lắm ấy.
Tuy thế, ai đó vẫn đáp lời rất nhẹ nhàng: “Thực ra em cũng không mệt lắm. Chỉ là chụp vài tấm hình thôi mà, cũng chẳng phải việc gì quá khó khăn.”
“Được rồi.” Trình Đế Uy nghe xong cũng thấy yên tâm. Hắn lại chuyển chủ đề: “À này, cuối tuần em rảnh không?”
“Cuối tuần?”
Hắc Ly phải ngẫm nghĩ trong giây lát: “Còn chưa biết được. Để tối về em check lại lịch trình công việc cái đã. Mà thôi. Có việc gì thì để tối em với anh nói tiếp. Hiện tại em đang lái xe, nghe điện thoại hơi bất tiện.”
“Vậy anh cúp máy đây. Em nhớ phải chú ý lái xe cẩn thận đấy.” Trước khi tắt điện thoại, người đàn ông vẫn không quên nhắc nhở cô.
“Vâng. Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.”
Sau câu chào cuối cùng, Trình Đế Uy liền đặt điện thoại đã ngắt kết nối sang bên. Lúc này hắn mới quay sang nhìn cô gái ngồi chỗ ghế phụ. Trông thấy khuôn mặt như đưa đám của cô, ai đó rốt cuộc không kìm được mà phì cười.
“Đừng có tỏ vẻ ai oán thế chứ! Dù sao thì việc em ế bền vững hơn hai mươi năm cuộc đời vốn đâu phải lỗi của anh.” Rõ ràng biết người ta đang bực, gã này lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
“Em thèm vào. Nhìn anh chàng chàng thiếp thiếp với chị ấy, trông gớm chết đi được.” Trình Tiếu Vi cũng quay qua lườm ông anh cháy mắt.
Đúng vậy.
Người ngồi cạnh Trình Đế Uy lúc này vốn chẳng phải ai xa lạ, chính là cô trợ lý Trình Tiếu Vi của Hắc Ly. Hoặc có lẽ chúng ta nên gọi cô nàng bằng một danh xưng chuẩn xác hơn.
Cô tư nhí nhảnh của Trình gia ~ Trình Nhu Nhi.
“Anh, nếu như chị dâu biết anh gài em làm gián điệp bên người chị ấy thì chúng ta xác định tiêu đời.” Mặc dù đang bị bội thực cẩu lương không hề nhẹ, cô tư nhà họ Trình vẫn chẳng quên lo lắng cho an nguy của bản thân.
Để anh trai dễ dàng theo đuổi lại bạn gái, Trình Nhu Nhi chấp nhận làm tay trong mật báo. Tuy nhiên cô cũng chẳng dám tưởng tượng đến lúc phi vụ bị lộ tẩy.
Mặc dù tính chị An Nhiên có vẻ khá ôn hòa, nhưng cô bạn thân An Kỳ cũng từng kể, một khi chị gái cô ấy mà nổi giận thì thật sự rất đáng sợ. Trình Nhu Nhi vốn gan thỏ đế. Thế giới tươi đẹp chưa khám phá hết, cô còn chưa muốn chết đâu.
“Em gái yên tâm. Anh trai nhất định sẽ bảo vệ em.”
Ông anh nào đó rất tự tin vỗ ngực. Chỉ là Trình Nhu Nhi thì chẳng có tí niềm tin gì vào anh trai nhà mình. Khéo hắn còn bị chị An Nhiên tùng xẻo đầu tiên ấy.
“Mà nói đi cũng phải nói lại. Anh theo đuổi chị ấy như thế. Liệu ba ba của chúng ta có đồng ý hay không?” Lúc này, cô tư đột nhiên đổi giọng nghiêm túc.
Trình Nhu Nhi là đang nghĩ về việc giữa nhà họ Trình và nhà họ Vu. Hai nhà từ lâu vì cạnh tranh trong công việc mà quan hệ trở nên không tốt. Chuyện tình cảm của anh trai, e là chưa chắc đã được ba Chấn Nam ủng hộ.
Lại giả sử ba có ủng hộ đi chăng nữa, bác Vu và bác Lâm chắc gì đã chịu gả con gái cưng của họ cho người nhà họ Trình cơ chứ?
Những suy đoán của Trình Nhu Nhi hoàn toàn có cơ sở. Đặt vào tình hình hiện tại, cũng không phải là không đúng. Tuy nhiên…
“Nhu Nhi, người anh chọn chính là Ly Ly. Thân phận của cô ấy, anh vốn chưa từng quan tâm. Nhưng nếu bọn anh tiến tới hôn nhân, ba đều phải chấp nhận. Chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu.”
Trình Đế Uy rất ngang ngược.
Còn ngang ngược giống ai thì chắc không cần nói nữa.