“Ba, chuyện này là thế nào vậy ạ?”
Trình Đế Uy ngồi xuống tại vị trí đối diện Chu Khải Tường, vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn không vui. Hắn vẫn còn chưa hết bất ngờ vì những gì xảy ra ở phòng họp ban nãy, nhưng trên hết là khó chịu. Bản thân ở Hoàng Ảnh Môn chín năm, theo bước ba nuôi chín năm, hắn hiểu rõ trách nhiệm của một người đứng đầu lớn đến mức nào.
Nói ra thì hơi ích kỷ, chỉ là Trình Đế Uy năm nay mới có hai mươi bảy tuổi. Hắn hoàn toàn không muốn ôm đồm một đống việc vào người, huống chi bản thân còn nhiều thứ phải quan tâm hơn vị trí “boss” này. Ví dụ như việc theo đuổi lại người yêu cũ.
“Tiểu Uy à, con cứ bình tĩnh cái đã. Ngồi xuống uống miếng trà ăn miếng bánh rồi ta nói chuyện cho thoải mái.”
Trái với thái độ của cậu con nuôi lúc này, Chu Khải Tường ngược lại rất vui vẻ. Ông còn đưa đĩa bánh gần qua chỗ Trình Đế Uy, dỗ hắn như kiểu dỗ một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Được rồi, ông đẩy được trách nhiệm lên đầu người khác thay mình. Vui là đúng!
“Hừm, mẻ bánh này hình như Tajirou làm hơi cháy thì phải, có mùi khét. Nhưng mà không sao, ăn vẫn rất ngon.” Lại còn có thời gian đi nhận xét bánh nữa chứ!
Trình Đế Uy: “….”
Hắn hiện tại chỉ muốn khóc thôi được không?
“Thôi được. Ba giải thích vấn đề cho Tiểu Uy là được chứ gì!” Chu Khải Tường dỗ dành cậu con trai bất thành. Nhìn biểu cảm buồn bực của hắn, ông rốt cuộc đành chịu thua.
“Thực ra quyết định này của ba đều có lí do cả.” Chu Khải Tường bắt đầu phân trần.
Ai chẳng biết là có lí do. Quan trọng lí do là gì mới được?
“Tiểu Uy, ở Hoàng Ảnh Môn chín năm nay, chắc con cũng phần nào hiểu được tâm tư của tam đại trụ nguyên lão rồi đấy.”
Bố già ở trước mặt cậu con trai nuôi thì hoàn toàn lột bỏ mặt nạ uy nghiêm vốn có. Bao nhiêu sự vụ bộn bề, ông lại không nén được tiếng thở dài ưu phiền: “Ngoại trừ Liên Vỹ Ngạn, hai kẻ kia đều chưa hoàn toàn quy phục ta, thậm chí còn luôn khiến ta phải đau đầu. Giờ mà để một trong số chúng kế nhiệm, lục đục nội bộ chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.”
Lại uống thêm một hớp trà cho nhuận giọng, Chu Khải Tường dường như nhớ đến chuyện gì, khuôn mặt bất giác lộ vẻ man mác buồn. Phải mất một lúc, ông mới tiếp tục: “Còn về phần Vỹ Thành. Thực ra thằng bé là con trai một người thuộc hạ cũ của ta.”
“Cậu thuộc hạ đó từng vì bảo vệ ta mà chết. Di nguyện cuối cùng của cậu ấy, chính là hi vọng ta có thể nuôi nấng Vỹ Thành, dạy dỗ nó. Đương nhiên, cậu ấy cũng mong ta đừng để con trai mình lún quá sâu vào cái giới xã hội đen này, để tránh một kết cục bi thảm như ba nó.”
Cho nên là vì an nguy của Tống Vỹ Thành, Trình Đế Uy hắn liền trở thành kẻ đứng mũi sào?
Lúc trước Lục Nghị còn an ủi hắn, chắc hắn phải là con cưng của bố già mới được trở thành người kế nhiệm. Bây giờ nghe được những lời này, con cưng đâu chẳng có, hắn chỉ thấy mình như một đứa con ghẻ bị bốc từ xó nào về.
“Ba à, con luôn kính trọng ba như ba ruột. Vậy mà giờ ba lại làm thế này.” Trình Đế Uy “sụt sịt” bảo.
Ủa? Trước giờ anh có kính trọng ba ruột anh à?
“Ba biết là sẽ vất vả cho con. Tuy nhiên ba cũng có cái khó của mình.” Chu Khải Tường hiểu bản thân hơi vô lý. Chỉ là ông cũng chẳng còn cách nào: “Con giúp ba được không?”
Ai đó tuy trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt vẫn phải gật đầu. Hắn đâu thể từ chối, thế thì chỉ đành ngậm ngùi nhận lấy trách nhiệm thôi chứ sao.
[…]
Hôm nay Trình Đế Uy cảm thấy bản thân đen không sao kể hết. Hắn mới dẫm phải một đống s.hit, vừa ra khỏi phòng làm việc của Chu Khải Tường thì lại gặp được người không muốn gặp nhất.
“Anh Đế Uy, anh đây rồi.”
Cái giọng này, cách gọi này, ngoại trừ cô con gái cưng của Liên nguyên lão ~ Liên Diệu Linh thì còn ai vào đây.
“Ba cô tìm tôi có chuyện gì à?” Trình Đế Uy xoay người nhìn cô ta.
“Không có. Là em đến tìm anh.” Liên Diệu Linh thẹn thùng thú nhận.
Cô ta ngại ngùng không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt hơi lảng đi chỗ khác: “Em nghe ba nói người bác Khải Tường lựa chọn chính là anh. Anh Đế Uy, chúc mừng anh nha!”
“Còn gì nữa không?”
“Hả?”
“Cô tìm tôi chỉ để nói thế thôi à?” Gương mặt Trình Đế Uy bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn. Hay nói đúng hơn, hắn đang mất kiên nhẫn với Liên Diệu Linh.
“Không phải.” Liên Diệu Linh nghe vậy thì vội lắc đầu: “Ý em là cuối tuần này…”
“Một con vịt xoè ra hai cái cánh…”
Chẳng để Liên Diệu Linh kịp nói hết, tiếng nhạc chuông điện thoại củ chuối của Trình Đế Uy bất ngờ vang lên.
“Anh đây, em gọi gì thế?”
Phút trước còn phũ phàng với con gái nhà người ta là vậy, phút sau ai đó đã lật mặt như bánh tráng. Chẳng biết người bên kia đã nói gì, Trình Đế Uy có vẻ cực kì cao hứng, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ. Hắn và người trong điện thoại cứ huyên thuyên không ngừng, cũng chẳng thèm để ý tới Liên Diệu Linh đang đứng bên cạnh.
“Được rồi. Vậy thì cuối tuần này anh qua đón em.”
Phải tới năm phút sau, cuộc gọi mới kết thúc. Khi màn hình điện thoại đã tắt, Trình Đế Uy mới lại quay sang Liên Diệu Linh: “Cô vừa định bảo gì ấy nhỉ?”
“Em…” Liên Diệu Linh hơi ngập ngừng: “À không. Không có gì đâu ạ.”
Câu trả lời này của cô ta khiến cho người đàn ông đối diện không khỏi nhíu mày khó hiểu. Nhưng rồi hắn cũng chẳng buồn để ý nhiều, lập tức xoay người bỏ đi.
Đợi khi bóng dáng Trình Đế Uy hoàn toàn khuất dạng phía cuối hành lang, bàn tay Liên Diệu Linh bất giác siết chặt lại.
Dựa vào những âm thanh loáng thoáng phát ra, người gọi đến chắc chắn là phụ nữa. Nhưng cách nói chuyện của anh Đế Uy dịu dàng như vậy. Người gọi là bạn gái anh ấy sao?
“Diệu Linh, xem ra em rất quan tâm cậu ta.”
Một giọng nói trầm khàn của đàn ông bất ngờ vang lên sau lưng Liên Diệu Linh.