“Ba ba, đói!”
Tiểu Kiều Kiều mếu máo kéo áo Trình Đế Uy. Khuôn mặt non nớt tủi thân ngước lên phía người đàn
ông. Mà hắn cũng vừa vặn cúi xuống nhìn cô bé con trong lòng.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền hốt hoảng. Trông thấy đôi mắt long lanh của đứa nhỏ đã ngập nước từ bao giờ, Trình Đế Uy trong phút chốc bỗng cảm thấy luống cuống tay chân. Hắn vội vàng ôm Tiểu Kiều Kiều đứng lên, bàn tay cẩn thận vỗ về con gái, miệng lại không ngừng dỗ dành:“Bé cưng ngoan nào! Không khóc! Không khóc! Con làm sao vậy?”
Một người đàn ông bên ngoài tung hoành như Trình Đế Uy, mười tám tuổi đã dùng súng như đồ chơi. Vậy mà giờ đây đối diện với một đứa trẻ còn chưa đầy ba tuổi đang khóc, hắn lại trở nên tay chân vụng về, bối rối chẳng biết làm sao.
May mắn thay, Tiểu Kiều Kiều không phải là đứa trẻ chỉ biết khóc đến mức chẳng quan tâm trời trăng gì. Nghe được câu hỏi của người đàn ông, cô bé liền ngóc đầu dậy, cái miệng nhỏ vẫn chưa thôi mếu máo: “Ba ba, đói nhắm!”
Bé con đang còn nhỏ, lại từng sống ở nước ngoài trong thời gian dài cho nên không tránh khỏi giọng nói vẫn ngọng líu ngọng lô.
Trình Đế Uy nghe được câu này của con gái, phút chốc chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Phải thừa nhận rằng Tiểu Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan, ít nhất khi so với những đứa trẻ tầm tuổi cô bé mà hắn từng gặp thì là ngoan. Chỉ có điều cô con gái của hắn lại sở hữu một “tính xấu” hơi đặc biệt.
Mỗi lần “bất chợt” đói bụng, bé con sẽ không bao giờ “thông báo” với người lớn theo cách bình thường mỗi đứa trẻ hay làm mà phải kèm thêm một tràng khóc mếu khiến cho phụ huynh vừa hốt hoảng vừa bất lực.
Người đàn ông chợt nhớ tới mục đích hôm nay mình về nhà sớm. Hắn lại ôm Tiểu Kiều Kiều ngồi xuống, nhỏ giọng thì thầm với bé con: “Tiểu Kiều Kiều, trưa nay ba ba dẫn con đi ăn đồ ngon đấy. Con muốn ăn gì nào?”
Cái đầu nhỏ của Tiểu Kiều Kiều lại ngóc lên lần nữa. Dường như vừa nhắc đến đồ ăn, bé con nào đó liền nín khóc. Cô bé khịt khịt cái mũi, ánh mắt cún con hướng về phía Trình Đế Uy: “Ăn mì sốt kem có được không ạ?”
[…]
“Ba ơi, nơi này to quá!”
Tiểu Kiều Kiều được Trình Đế Uy đưa đến một nhà hàng cách Mộng Uyển không xa. Địa điểm là một nhà hàng gia đình chuyên về đồ Tây.
“Nhóc con, giờ không còn đói nữa sao?”
Thấy vẻ hớn hở của con gái, Trình Đế Uy không kìm được mà mở miệng tròng ghẹo cô bé. Mới lúc nãy còn đang khóc nháo đòi ăn, nhưng hắn chỉ vừa nhắc tới chuyện được ra ngoài liền nín ngay lập tức. Lên trên xe còn không ngừng ngó nghiêng hệt như một chú thỏ con hiếu động.
Đúng là tiểu nha đầu tinh quái.
Tiểu Kiều Kiều ranh ma thừa biết rằng ba ba đang hỏi đểu mình, cho nên bé con chỉ bẽn lẽn mỉm cười, xong lại len lén kéo áo Trình Đế Uy: “Ba ba!”
“Sao hả?”
“Trông con có xinh không?”
Cô bé giơ tay chỉ vào hai “củ tỏi nhỏ” trên đầu, vẻ mặt ngập tràn chờ mong hướng về phía Trình Đế Uy. Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn, dường như âm thầm đánh giá tác phẩm của chính mình. Cái này là lúc thay đồ xong, Tiểu Kiều Kiều nằng nặc đòi hắn cột tóc giúp.
Sống hai mươi sáu năm trên cuộc đời, Trình Đế Uy nào đã cột tóc cho ai bao giờ. Thậm chí ngay cả người đặc biệt nhất là Hắc Ly cũng chưa từng được. Thế nên đối với yêu cầu của con gái, hắn ban đầu còn định thoái thác cho bảo mẫu. Thế nhưng chiêu trò giỏi nhất của cô nhóc này chính là ăn vạ, vừa thấy hắn không cầm lược liền bắt đầu mếu máo. Bất đắc dĩ, người đàn ông chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Hắn dựa theo trí nhớ mỗi lần thấy Hắc Ly cột tóc cho con, búi cho Tiểu Kiều Kiều hai củ tỏi ở hai bên. Đương nhiên chuyện gì lần đầu cũng đều sẽ có chút không hoàn hảo, búi tóc vẫn chưa hoàn toàn cân xứng. Nhưng có vẻ vì đây là tóc do ba ba búi cho thế nên bé con vô cùng thích thú, cứ đứng trước gương ngắm nghía mãi không thôi.
Ánh mắt Trình Đế Uy nhìn con gái vô cùng yêu thương. Hắn lại theo thói quen đưa tay xoa đầu cô bé: “Rất xinh là đằng khác luôn.”
Tiểu Kiều Kiều được khen thì vui sướng cười tít cả mắt. Đúng lúc món mì sốt kem yêu thích cũng được mang đến cho nên cô bé lại càng thêm cao hứng.
“Của con đây.”
Trình Đế Uy đẩy đĩa mì đã được chia ngắn từng sợi tới trước mặt Tiểu Kiều Kiều. Bé con cầm chiếc dĩa hình gấu Pooh cẩn thận xúc một ít rồi cho vào miệng. Khuôn mặt non nớt làm ra vẻ nghiền ngẫm chẳng khác gì một bà cụ non.
“Nhai từ nãy tới giờ rồi. Thế nào? Có ngon không con?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn một loạt hành động này của con gái thì cũng phải phì cười. Hắn biết thừa miếng mì đã bị cô bé nuốt xuống bụng từ đời nào, nhưng ngoài mặt thì vẫn cứ ngồi nhai nhai hệt như chuyên gia ẩm thực đang thẩm định món ăn.
Phải mất một lúc Tiểu Kiều Kiều mới chịu thôi. Bé con liền quay sang ba ba, hơi gật gù cái đầu nhỏ: “Ba ba, ngon nhắm!”
“Ngon thì con ăn nhiều vào.”
Trình Đế Uy nhắc nhở Tiểu Kiều Kiều, trong lòng thì lại vừa buồn cười vừa chịu thua với độ khôi hài của con gái. Có thể nghĩ được mấy trò như vậy, dường như cũng chỉ có cô bé con tinh ranh của hắn mà thôi.
Mà cũng trộm vía!
Khoản ăn uống của Tiểu Kiều Kiều là một trong những điều khiến cho phụ huynh không phải lo lắng về cô bé. Bé con được Hắc Ly tập thói quen ăn uống từ nhỏ, ngồi vào bàn liền ngoan ngoãn xúc ăn vô cùng gọn gàng, chẳng cần để người lớn phải nhắc nhở.
Trình Đế Uy cứ thế ngồi nhìn Tiểu Kiều Kiều đến ngơ ngẩn, thậm chí chẳng biết từ lúc nào trước mặt hắn liền xuất hiện một chiếc dĩa. Bé con đưa miếng mì đến gần hắn, miệng nhỏ thoáng mấp máy: “Ba ba, măm măm.”
“Cho ba à?” Người đàn ông dường như hơi ngạc nhiên vì hành động của con gái. Có lẽ bé con vì thấy Trình Đế Uy chưa ăn gì nên mới làm như vậy. Bàn tay ngắn ngủn đang cố rướn lên để đưa miếng mì lại gần chỗ của hắn.
Tiểu Kiều Kiều gật gật đầu, rồi lại lặp lại câu nói vừa nãy cùng với ánh mắt nài nỉ: “Ăn đi mà!”
Được rồi!
Để chiều lòng con gái, Trình Đế Uy vẫn miễn cưỡng cúi đầu ăn hết mì trên chiếc dĩa nhỏ. Dù rằng hắn thực sự không thích món này cho lắm.
“Có ngon không ạ?”
Tiểu Kiều Kiều mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn người đàn ông. Dường như bé con đang rất háo hức muốn nghe được một lời khen từ ba ba.
“Ngon lắm! Cảm ơn con.”
Trình Đế Uy cũng chẳng hề keo kiệt mà đáp ứng cô bé. Tiểu Kiều Kiều nghe thế liền vui sướng cười rộ lên, lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn. Thế nhưng chính nụ cười của bé con lại khiến cho người đàn ông bất giác trở nên trầm tư. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy…
Giá như thực sự là con gái của hắn thì tốt biết bao!
“Ba ơi!”
Chất giọng non nớt của trẻ con lại lần nữa vang lên. Cũng chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày Tiểu Kiều Kiều cất tiếng gọi hắn.
“Lại sao nữa đây hả nhóc con?” Dường như chính Trình Đế Uy cũng bắt đầu hơi thiếu kiên nhẫn với cái miệng nhỏ đang không ngừng huyên thuyên của cô nhóc con này. Dẫu vậy, lời nói của hắn luôn rất nhẹ nhàng.
Bởi vì Tiểu Kiều Kiều vẫn đang là một đứa nhỏ. Hơn hết còn là đứa nhỏ mà hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu thương.
“Lần tới chúng ta có thể đưa mẹ đi cùng được không ạ?” Tiểu Kiều Kiều rúc vào trong lòng người đàn ông, bàn tay làm nũng kéo kéo vạt áo hắn.
Trình Đế Uy cúi đầu nhìn bé con. Đôi mắt thơ ngây của đứa nhỏ cũng dán vào hắn, dường như đang chờ đợi một lời hồi đáp từ người đàn ông.
Đôi mắt này…
Mang theo hình bóng của một người con gái, mà trong vô thanh vô thức đã sớm khảm sâu vào trái tim của hắn. Thế nên mỗi lần bắt gặp ánh mắt giống hệt cô của Tiểu Kiều Kiều, trong tâm người đàn ông lại xuất hiện cảm giác xao động khó nói thành lời. Có lẽ là do bản thân hắn đã từng hoài niệm quá lâu chăng?
“Được rồi!” Trình Đế Uy thoáng mỉm cười. Hắn lại dịu dàng tựa cằm lên đỉnh đầu bé con, vòng tay ôm lấy cô bé vào lòng: “Vậy thì cuối tuần ba con mình sẽ dẫn mẹ cùng đi.”