Mục đích của bữa cơm tối hôm nay chủ yếu là làm tiệc tẩy trần đón Hắc Ly trở về. May mắn rằng bầu không khí trên bàn ăn sau đó đã hòa hợp hơn. Mọi người ai nấy đều trò chuyện rất thoải mái, toàn bộ sự căng thẳng ban đầu đã sớm không còn.
“Mấy năm nay em thế nào?”
Dùng bữa xong xuôi, Vu An Kỳ liền theo chị gái Hắc Ly ra sau vườn hàn huyên, cũng là để thư thái đầu óc. Hoa bạch trà theo gió đưa hương thổi khắp vườn, thấm đẫm trong từng ngóc ngách. Mùi hương dịu nhẹ không quá gay mũi, khiến cho hai chị em cảm thấy dễ chịu hẳn.
“Thế nào là thế nào? Em rất tốt, sự nghiệp hôn nhân ổn định.” Vu An Kỳ cười nhẹ: “Có thể nói là mọi thứ đều viên mãn.”
Thật vậy ư?
Hắc Ly nửa tin nửa ngờ liếc nhìn em gái. Vẫn nụ cười kiêu kì quen thuộc, cô lại nói: “Nghe em bảo chị cũng yên tâm. Nhưng mà…còn chuyện của An Tình thì sao?”
Chị gái vừa dứt câu, bàn tay đang đưa định cầm tách trà của Vu An Kỳ bất giác khựng lại giữa không trung. Trong mắt thoáng qua một tia đau buồn rồi biến mất rất nhanh, cô ấy cầm tách trà bạc hà lên.
Hơi nóng bốc ra nghi ngút, quyện mùi bạc hà thanh mát. Vu An Kỳ nhìn khuôn mặt chính mình phản chiếu trên mặt trà trong veo, vẫn giữ một thái độ bình thản: “Tất nhiên là em chưa thể quên. Mà có lẽ cả đời này vĩnh viễn chẳng thể quên được.”
An Tình!
Đứa em gái yểu mệnh đó chẳng khác nào vết thương mãi không kết vảy trong lòng cô ấy. Chỉ cần lơ đi thì sẽ không có việc gì, nhưng động vào là lại nhói đau.
“Tuy nhiên cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi chị à!”
Vu An Kỳ mân mê những họa tiết trên quai cầm, giọng điệu trầm lắng: “Mất Tiểu Tình, đời này của em vẫn còn có ba mẹ, có chị, có anh Dực, có mọi người. Em không thể để mọi người suốt ngày lo lắng cho mình. Hơn nữa, chắc chắn Tiểu Tình cũng mong em phải mạnh mẽ bước tiếp, để sống hộ cả phần đời dang dở của con bé nữa.”
Dứt lời, cô ấy chậm rãi đưa tách trà lên môi, từ từ thưởng thức.
Hắc Ly cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu ngắm nhìn trời đêm đầy sao ở tít đằng xa. Gương mặt cô lộ ra vẻ trầm ngâm, chẳng biết là đang nghĩ điều gì.
“Còn chị thì sao, chị cả?” Lần này tới lượt Vu An Kỳ đặt câu hỏi: “Có phải chuyện tình cảm của chị cũng nên có dự tính rồi không?”
“Dự tính gì chứ? Bây giờ chị chỉ muốn xây dựng sự nghiệp và chăm sóc cho Kiều Kiều thôi.” Hắc Ly trả lời rất dứt khoát: “Trước khi trở thành siêu mẫu, chị không muốn yêu đương với ai hết.”
“Hầy, chán thế!” Vu An Kỳ nghe xong liền làm bộ thở dài tiếc nuối: “Em có quen biết với mấy nhà thiết kế lý lịch rất được, còn đang định giới thiệu cho chị. Vậy mà…”
Lời nói bỏ lửng cùng biểu cảm nuối tiếc của cô ấy khiến cho Hắc Ly cảm thấy có chút khôi hài. Nhưng cô còn chưa cười được bao lâu thì đã bị câu tiếp theo mà em gái thốt ra làm cho mất hứng.
“Ấy chị yêu à, vậy còn ‘người kia’ của chị thì sao? Người đàn ông cực phẩm như thế, chẳng lẽ chị nỡ bỏ đi.” Vu An Kỳ cười cười huých nhẹ vào tay chị gái. Trên gương mặt cô ấy toàn là vẻ trêu chọc, dường như rất thích trò đùa của mình.
Nhưng bà chị nào đó thì không vui vẻ lắm đâu. Bởi vì cả hai người họ đều biết, An Kỳ đang ám chỉ đến ai.
“Đừng có nhắc tới anh ta trước mặt chị nữa.” Hắc Ly liếc sang lườm Vu An Kỳ một cái sắc lẹm. Đồng thời tỏ rõ thái độ rất không hài lòng với trò đùa của cô em gái.
Được rồi.
Vu An Kỳ cũng tự thấy bản thân hơi quá chớn. Cô ấy tựa đầu vào vai Hắc Ly, lập tức chuyển giọng làm nũng: “Aiya, thôi mà. Bây giờ nói tới chuyện chính đi, em có việc muốn nhờ chị đây.”
“Việc gì?” Hắc Ly hỏi ngược, thuận tay cầm tách trà hoa hồng của mình nhấp một ngụm.
“À thì…” Vu An Kỳ ngập ngừng trong giây lát: “Sắp tới em sẽ ra mắt bộ sưu tập đầu tiên của mình. Lúc đó sẽ tổ chức một show riêng để trình làng, em đã xin được giấy phép rồi. Nhưng mà hiện tại em còn đang trống mất vị trí vedette, thế nên là…”
“Nên là muốn chị diễn vedette cho em?” Hắc Ly nhìn thấu ngay ý đồ của em gái.
Vu An Kỳ liền gật gật đầu.
“Em là một nhà thiết kế trẻ, thật sự không đủ khả năng để mời nhiều đại nhân vật trong giới. Nhưng dựa vào cái danh Phong thiếu phu nhân cũng đã mời được vài người có chuyên môn cao.” Cô ấy nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Cho nên lúc trình diễn, em cần những người mẫu tốt nhất để không làm người ta phải thất vọng.”
Thế là tiện thể tận dụng luôn bà chị gái “người mẫu quốc tế” này đấy à?
“Bộ sưu tập đầu tay này em đã ấp ủ từ năm hai đại học, nó rất là có ý nghĩa đối với em. Chị, chị giúp em đi mà.” Vu An Kỳ ôm lấy cánh tay Hắc Ly lắc qua lắc lại, gần như nài nỉ chị gái.
“Con nhóc thối!”
Bà chị nào đó giơ tay búng nhẹ vào trán cô em của mình: “Nếu chị không quay về kịp thì em định làm thế nào?”
“Thì em đã nắm chắc lịch trình của chị rồi mới lên kế hoạch đấy chứ.” Vu An Kỳ cười hì hì: “Giúp em nhé?”
“Ừ.” Khuôn mặt Hắc Ly tỏ vẻ không mấy tình nguyện: “Giờ chị không giúp mày thì cũng giúp ai.”
“Hì hì, em biết chị của em là tốt nhất.”
“Mà này…”
“Kỳ, chúng ta về thôi em.”
Hai chị em còn đang định trò chuyện tiếp. Bỗng có một giọng nói của đàn ông bất ngờ vang lên, cắt ngang bọn họ. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Dực đang đứng ở trước cửa nhỏ dẫn ra sau vườn.
Lúc này Vu An Kỳ mới giơ tay xem đồng hồ. Vậy mà đã hơn chín giờ rưỡi. Cô ấy đứng dậy, quay sang nói với Hắc Ly: “Đã muộn thế này rồi. Thôi, có lẽ em phải về đây chị ạ.”
“Được rồi. Em mau đi đi.” Chị gái nào đó liền gật đầu: “Về vấn đề show diễn, để lúc khác chúng ta tiếp tục thảo luận.”