Hàn Tiểu Anh đi vào trong nhà, chào hỏi từng người một.
“Cha, dì Dương, con về rồi.”
Dì Dương ngồi trên ghế xem ti vi, tay cầm đĩa nho cất giọng chào lại.
Chỉ có cha Hàn nhìn chằm chằm cậu không nói gì, trong mắt hình như có tia gì đó nguy hiểm, lạ lẫm.
Cậu không muốn nghĩ quá nhiều, chào hỏi xong thì quay người đi vào phòng.
Hàn Tiểu Trúc nghe tiếng động thì tọt qua phòng cậu, đóng cửa.
“Tiểu Anh nói chuyện với em.” Cô nàng hùng hổ ngồi luôn xuống giường, khoanh chân chống tay vô cùng nghiêm túc.
Hàn Tiểu Anh bật cười, ngồi xuống cùng cô.
Cậu biết em gái cậu sẽ chuẩn bị hỏi cái gì rồi đây, đến quần áo còn chưa thay mà đã vội vàng chạy qua rồi.
“Anh với chú già kia qua lại bao lâu rồi?” Cô vô cùng tò mò chuyện tình của anh trai, kìm nén không chịu nổi.
“Đừng gọi như thế, ngài ấy là Lâm Hải Thiên.” Cậu nhéo mũi Hàn Tiểu Trúc, cô em này của cậu bạ đâu là nói đó.
“Lâm Hải Thiên? Hình như nghe ở đâu rồi thì phải.” Hàn Tiểu Trúc cố gắng vắt óc ra nghĩ, “Giống tên của tổng giám đốc tập đoàn Lâm Nguyên nhỉ.”
Hàn Tiểu Anh cũng không muốn giấu cô, “Ừm, là ngài ấy.”
“Vãi, thật á.
Sao em nhìn không giống nhỉ.” Cô cố gắng nhớ lại gương mặt hồi nãy, ừ hình như có nét giống thật.
“Thật á Tiểu Anh, anh không đùa em đấy chứ?”
“Là thật.” Cậu nghiêm túc nói với cô.
“Hồi nãy em như vậy là vô lễ rồi đấy, lần sau nếu gặp thì cẩn thận lời nói của mình.”
“Ai bảo chú già đó bắt nạt anh chứ.” Hàn Tiểu Trúc bĩu môi, kiếm cho mình một cái cớ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể ưa nổi cái mặt đó.
Cô không ngờ là hình ảnh bá đạo tổng tài của Lâm Hải Thiên ngoài đời sẽ như vậy.
Càng không thể tin hơn là Tiểu Anh nhà cô lại hẹn hò cùng người này.
Khà khà, bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái đã bị Tiểu Anh nhà cô tóm rồi.
Giàu như thế chắc trong nhà nhiều bánh mochi lắm ha.
Hàn Tiểu Anh mà biết được suy nghĩ này của cô, chắc sẽ cười ba ngày ba đêm không ngớt mất.
“Em…!không thích ngài ấy sao?” Cậu có chút ngập ngừng nhìn cô nhóc.
Nếu như em gái cậu không thích Lâm Hải Thiên, sau này sẽ có mà gặp mặt.
Hàn Tiểu Trúc chống cằm suy nghĩ như bà cụ non, “Cũng không hẳn, chỉ cần chú già đó không quá đáng với anh là được.”
“Ngài ấy…!vô cùng tốt.” Hàn Tiểu Anh miệng lí nhí.
Cả hai cùng nói về chuyện của Hàn Tiểu Anh, mãi đến khi dì Dương bên ngoài kêu Hàn Tiểu Trúc ăn cơm tắm rửa thì cô mới chịu thò mặt ra khỏi phòng anh trai.
Kỳ nghỉ đông của Hàn Tiểu Anh kéo dài trong ba tuần.
Cứ cách hai ba ngày Lâm Hải Thiên sẽ đến gặp cậu một lần, lúc thì ở cùng nhau cả ngày, khi thì lại chỉ có thể gọi điện.
Tối nay cậu có hẹn với Lâm Hải Thiên, cả hai hẹn nhau cùng đi xem phim.
Nhưng khi đến nơi thì lại hết vé, trời lại còn mưa.
Hai người chỉ có thể vừa lái xe vừa ngắm mưa.
“Hôm nay xui nhỉ.” Hàn Tiểu Anh chống tay bên cửa, ngắm nhìn từng giọt mưa rơi tí tách.
Lâm Hải Thiên lái xe rất từ từ, một phần vì sợ nếu lái nhanh thì bé cưng sẽ sợ.
“Chắc ông trời đang ghen tị với chúng ta đấy, cho nên mới để mưa xuống như vậy.”
Hàn Tiểu Anh bị chọc cười, “Cũng có thể là thế ha.”
Cậu quay lại nhìn Lâm Hải Thiên, hắn bây giờ không mặc tây trang nghiêm túc như thường ngày.
Bây giờ chỉ mặc áo len quần tây như người bình thường, đơn giản nhưng không làm mất đi khí chất bá đạo của hắn.
“Ông xã của em đẹp trai lắm đúng không?” Lâm Hải Thiên bị ánh mắt chăm chú của bé cưng làm cho buồn cười.
Hàn Tiểu Anh híp mắt, “Vâng.” Cậu nổi ý muốn trêu chọc người này, ai bảo người này hay chọc cậu làm gì, “Chồng em rất đẹp trai.” Hàn Tiểu Anh nói xong cũng bị chính mình làm cho xấu hổ.
Tay đang lái của Lâm Hải Thiên bỗng ngừng lại, hắn không nghe lầm chứ, bé con vừa mới gọi hắn là…!chồng ư? Hay mình bị điếc rồi? Không thể nào, điếc thì làm sao nghe thấy lời bé cưng nói được chứ.
Hắn đánh tay lái tấp vào bên đường, đậu xe dưới tán cây.
Nhanh chóng kéo Hàn Tiểu Anh ngồi lên đùi mình.
“Cục cưng à, em mới nói gì? Hửm?” Hắn nắm cằm cậu, để cậu đối diện với mình.
Hàn Tiểu Anh lâm vào thế bí.
Bình thường Lâm Hải Thiên chọc, cậu đỏ mặt xấu hổ.
Lần này đến lượt cậu chọc hắn, vậy tại sao cậu vẫn là người xấu hổ?
“Ngài, ngài nghe rồi còn hỏi.” Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Hải Thiên, chỉ liếc qua liếc lại.
“Tôi chưa nghe rõ, em nói lại đi.” Hắn nhất định sẽ khiến bé cưng nói lại lần nữa, à không, hàng trăm hàng ngàn lần nữa mới thoả đáng.
“Vợ à, em nói lại đi, anh chưa nghe mà.”
Hàn Tiểu Anh lấy tay che mặt, bị cái tính lì lợm của Lâm Hải Thiên làm cho mụ mị, giọng lí nhí, “Ông, ông xã.”
Lâm Hải Thiên liếm môi một cái, ánh mắt tà ác gỡ tay Hàn Tiểu Anh, ngẩng đầu ngậm lấy môi cậu.
“Ưm—”
Hàn Tiểu Anh rất thích hôn, kĩ thật hôn của Lâm Hải Thiên lần nào cũng khiến cậu choáng váng đầu óc.
Hệt như uống phải thứ thuốc gây nghiện gì đó.
Cậu ôm cổ Lâm Hải Thiên, nhẹ vươn lưỡi, liếm lên bờ môi khép hờ của hắn.
Thân thể Lâm Hải Thiên cứng đờ, không thể tin được bé cưng lại liên tiếp cho hắn nhiều bất ngờ đến vậy.
Thân dưới bỗng nổi lên phản ứng, dựng thành một túp lều đâm thẳng vào giữa đùi Hàn Tiểu Anh.
Hắn ghì chặt gáy cậu, điên cuồng hôn sâu.
Hai chiếc lưỡi ướt át thân mật cuốn vào nhau, liếm láp toàn bộ bên trong của đối phương.
Nước bọt Hàn Tiểu Anh chảy dọc khoé miệng xuống cần cổ, Lâm Hải Thiên đuổi theo liếm sạch toàn bộ, hôn mút từ môi lưỡi cho đến cần cổ trắng nõn mềm mại, cắn lên yết hầu yếu ớt của cậu.
Hàn Tiểu Anh cảm nhận được thứ đang dựng thẳng giữa hai đùi của mình, cậu đỏ mặt không biết làm gì, chỉ có thể mặc người cắn xé.
Lâm Hải Thiên như thú hoang động dục, hôn đối với hắn không thể đủ hơn.
Tay luôn vào bên trong sờ soạng vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của bé cưng.
Chạy dọc lên đụng đến hai điểm đỏ trước ngực.
“Aa— ngài Lâm, đừng, đừng mà.” Đầu ngực bất ngờ bị nhéo một cái khiến cậu giật mình.
Lâm Hải Thiên không chịu được nữa, buông tha cánh môi bé cưng, cúi xuống liếm mút đầu ngực cậu.
“Em, em đau.
Ngài dừng lại…!dừng lại đi mà.” Cậu dùng lực đẩy đầu Lâm Hải Thiên nhưng chỉ khiến hắn cắn mạnh lên đầu ngực mà thôi.
“Tiểu Anh à, tôi muốn em.
Thực sự muốn em.” Lâm Hải Thiên mút thật mạnh đầu ngực bên trái, cắn thật mạnh vào nó khiến nơi đó in lên một dấu răng.
“Không…!đứt, đứt mất.” Hàn Tiểu Anh khóc lóc, cậu sợ Lâm Hải Thiên sẽ cắn đứt đầu ngực của mình mất.
Hai bên ngực bị chà đạp dựng thẳng, đỏ hồng quyến rũ vô cùng.
Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến cậu kêu đau.
Tưởng chừng như súng sắp lên đạn chỉ chờ bóp cò, điện thoại của cả hai cùng lúc vang lên.
Hàn Tiểu Anh vội vàng đẩy người trèo xuống, yên vị tại chỗ của mình nhận điện thoại.
“Tiểu Trúc, anh nghe.” Mắt vẫn còn đọng nước, giọng cậu có hơi khàn.
Lại là con bé đó, lần nào cũng tìm cách phá hỏng chuyện tốt của mình.
Lâm Hải Thiên nhìn chằm chằm điện thoại của Hàn Tiểu Anh như muốn nhìn xuyên luôn con bé đanh đá đáng ghét kia.
“Trời càng lúc càng mưa to, anh nhanh về đi.
Ở bên ngoài nguy hiểm lắm.” Hàn Tiểu Trúc vén rèm trông ra ngoài, cành cây chiếc lá ngả nghiêng theo gió.
“Được rồi, anh về ngay đây.” Hàn Tiểu Anh nãy giờ không để ý, giờ nhìn ra ngoài mới thấy gió to cỡ nào.
Lâm Hải Thiên bất mãn nhìn cậu, tay cầm điện thoại bấm nút nghe.
Tên nào to gan cũng dám phá hỏng chuyện tốt của mình.
“Ngài Lâm, tôi có gửi hợp đồng bên công ty F cho ngài rồi.
Ngài xem có sai sót gì không rồi gửi lại cho tôi luôn nhé.” Thư kí Hồ nói xong thì cúp máy.
Tên này to gan, dám cúp máy trước mình.
Trừ lương tháng này, à không, trừ ba tháng lương mới đúng.
Hàn Tiểu Anh nghe xong cũng bật cười.
“Chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy.” Lâm Hải Thiên nhìn cậu, ánh mắt cháy rực.
“Không không, giờ mình về thôi.
Em thấy bên ngoài gió to lắm, sẽ rất nguy hiểm.” Cậu nhìn Lâm Hải Thiên đầy khẩn thiết, mặc cho phản ứng sinh lí kia vẫn chưa chịu dịu xuống.
“Em để tôi khổ sở thế này hở? Em cũng ác quá rồi.” Lâm Hải Thiên không ép cậu.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Ngài có…!khó chịu lắm không?” Hàn Tiểu Anh có hơi lo lắng, dù sao người khơi mào cũng là cậu.
Lâm Hải Thiên thở dài nhìn bé cưng, hắn không nỡ trêu chọc cậu nữa.
Dù sao cũng đã muộn rồi, “Cứ kệ nó thôi, một lát nữa sẽ ổn.”
Lâm Hải Thiên lái xe, trời mưa khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Đường cũng có chút tắc, khoảng gần một tiếng sau mới có thể về đến nhà.
Hắn mở cửa lấy ô che cho bé cưng, sau đó bảo cậu đợi một chút.
Hàn Tiểu Anh tay cầm ô đứng chờ, Lâm Hải Thiên quay ngườ vào xe cầm ra một bó hồng, bên trên được rắc kim tuyến lấp lánh vô cùng.
“Cho em sao?” Cậu cầm hoa, Lâm Hải Thiên cầm ô che cho cậu.
“Chứ không thì cho ai? Em muốn tôi đưa nó cho người khác sao?”
“Không mà, hoa đẹp lắm, cảm ơn ngài.”
“Thích không?” Lâm Hải Thiên đưa tay vén sợi tóc ướt trước trán bé con.
“Thích, vô cùng thích.” Cậu cười thật tươi, tươi hệt y bó hồng trong tay vậy.
Lâm Hải Thiên lo bé cưng đứng bên ngoài lâu sẽ cảm lạnh, hắn hôn cậu một cái rồi bảo cậu nhanh chóng vào nhà.
Hàn Tiểu Anh hôn đáp lại hắn, nhắc hắn đi đường cẩn thận rồi cả hai tạm biệt nhau.
Đêm nay…!mưa thật to..