Y nhi, nàng có thể đồng ý với ta một chuyện không?
– Ngài muốn ta đồng ý điều gì?
– Từ nay về sau đừng gọi ta là Nhị Vương Gia gì nữa, hãy gọi là Quân Quân, được không?
Hoạ Y lặng người, trong lòng khó xử.
– Nhị Vương Gia, ta….
Không để cho cô nói hết câu, Trình Quân đã trực tiếp cướp lời:
– Ta biết nàng vẫn chưa nhớ ra được hồi ức đó, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến nàng có thể khôi phục ký ức của mình.
Y nhi, chỉ là một cách xưng hô, chẳng lẽ nàng cũng không thể toại nguyện cho ta được sao?
Họa Y không trả lời hắn, trong tâm cũng không ngầm đồng ý, cô thật lòng chẳng biết phải giải thích với hắn như thế nào, nếu cô nói với hắn mình không phải là Chu Họa Y mà hắn da diết yêu thương thì liệu có thuyết phục được? Chắc chắn Trình Quân sẽ không tin, dù là nửa chữ.
Họa Y giữ thân lặng như tờ, để mặc cho hắn tựa đầu, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trình Quân lên tiếng, cô lại hỏi:
– Nhị Vương Gia, có phải ngài biết được hai người vừa chạm trán với chúng ta là ai đúng không? Hơn nữa vì sao bọn họ lại muốn giết ta, ta chưa từng gặp họ bao giờ, họ còn gọi ngài là thiếu chủ, vì sao…..
Cô khẽ đưa mắt sang nhìn, phát hiện Trình Quân đã rơi vào hôn mê, người của hắn như có hai luồng khí nóng lạnh đối nghịch, không ngừng tranh đấu quyết liệt bên trong.
Bên ngoài mưa đã thôi nặng hạt, Họa Y vội vã dìu hắn đi tìm chỗ có thể dừng chân, chữa trị.
Vượt qua một con đường, dưới rặng tre cao vút ở gần con suối, túp lều tranh toả khói nghi ngút trên mái lá, dưới vầng nguyệt trắng bạc hiện ra mờ ảo.
Trước cửa một người đàn ông độ chừng tứ tuần, chòm râu dài đen nhánh, tóc búi cao, ăn vận giản dị đang ngồi cặm cụi nhặt từng mẩu thảo dược trong chiếc nia tre.
Càng tiến gần mùi hương của những chỗ thảo dược được phơi khô càng nồng đậm, Họa Y vui mừng, khệ nệ dìu Trình Quân đến gần, khẩn khoản:
– Thúc thúc, bằng hữu của ta đang bị thương rất nặng, có thể cho chúng tôi tá túc một đêm không?
Người đàn ông chậm rãi ngước nhìn, quan sát nam nhân đang gục đầu tái nhợt bên cạnh Họa Y, vết thương ở ngực đang tiếp tục rỉ máu, nhưng thoặt qua khí chất vẫn rất bất phàm.
Ông ta không vội xoay người, cầm lấy tay Trình Quân bắt mạch, mí mắt đang nhìn xuống bỗng đột ngột bật ra hướng tới Trình Quân, dường như trong hành động chớp nhoáng ấy có vài phần ngạc nhiên, lại nhìn sang Họa Y, từ đầu đến chân đều thảm hại, mặt mày lắm lem, vết máu, vết bùn đất lẫn cả thương tích chằng chịt.
Ông ấy điềm tĩnh quay lưng, hai tay chấp sau mông chậm chạp tiến vào cửa nhà tranh, thanh giọng trầm ổn:
– Vào đi.
– Đa tạ, đa tạ thúc thúc.
Họa Y vui mừng, dìu hắn vào bên trong nhà tranh nghỉ tạm.
Ông ta ngồi dưới giường, kiểm tra tỉ mỉ cho nam nhân ấy, Họa Y vẫn luôn đứng đó, cô nói:
– Huynh ấy bị trúng độc tiễn, đã hôn mê rất lâu rồi, thân thể khi lạnh, khi nóng thất thường.
Người đàn ông đứng dậy, đồng tử đen láy quan sát sơ qua những vết xước trên người cô, nửa diện mạo dưới ánh đèn khuya mập mờ để lộ đường nét anh tuấn trên màu da rám nắng, ôn tồn nói:
– Độc tính trong mũi tên không đủ để làm cho hắn hôn mê, người này rất khá, bị Lang Tinh Địa Tâm Hỏa thiêu đốt nhưng vẫn có thể chống chọi được đến tận bây giờ, kỳ thật hiếm thấy.
– Lang Tinh Địa Tâm Hỏa? Là cái gì?
Ông ta chợt quay đầu, nhìn Họa Y bằng ánh mắt kinh ngạc.
– Cô không biết sao?
Họa Y thành thật nói:
– Tôi thật sự không biết thứ mà người nói là gì, nhưng thỉnh cầu người có thể giúp huynh ấy chữa trị?
Người đàn ông thu lại vẻ dò xét, gom dọn những thứ bừa bộn trên chiếc bàn đan tre nâu sẫm.
– Vì sao ta lại phải chữa cho hắn.
– Không phải ông là đại phu sao? Lương y như từ mẫu, chẳng lẽ ông lại thấy chết mà không cứu.
– Vì sao cô có thể khẳng định ta là đại phu? Ta cũng chỉ là một kẻ bình thường tách biệt với thế giới đầy rẫy lừa lọc bên ngoài, đến cả bản thân còn không cứu nổi.
Còn về hắn, cô yên tâm đi, hắn không chết bây giờ được đâu.
Đã chống đỡ đến tận bây giờ cho thấy hắn cũng không hề tầm thường.
Họa Y vội níu lại tay áo ngắn đen màu thô ráp của ông ta, khẩn thiết:
– Thúc thúc, tôi không biết thứ mà thúc nói là gì, nhưng nếu thúc đã có thể nhìn thấy được chất độc trong người của huynh ấy nhất định là có cách chữa trị, tôi cầu xin thúc giúp huynh ấy có được không?
Người đàn ông không mảy may hồi đáp, Họa Y vụt mất vạt áo ngắn của ông ta.
Lúc này kẻ trên giường ho lên vài tiếng, cô liền đến bên cạnh lay gọi:
– Trình Quân, ngài thấy sao rồi?
Bước chân chợt khựng lại, bất ngờ quan sát kỹ lưỡng một lần nữa, ông ta lại hỏi:
– Cô vừa gọi hắn là gì?
– Huynh ấy tên Trình Quân.
Sao vậy?
Người đàn ông nhanh chóng giấu đi nét ngạc nhiên trên mặt, trầm mặc một lúc rồi cất giọng:
– Cô ra ngoài đi.
Họa Y vẫn chưa hiểu ý lắm, chỉ thấy cách nói của người đàn ông này bỗng hóa nghiêm nghị vô cùng.
Thấy cô ngơ người ông ta lại nói:
– Nếu không muốn trong hai canh giờ nửa tất cả kinh mạch của hắn đều bị đông cứng vật vả đau đớn thì nhanh chóng lánh mặt để ta xem thử.
Họa Y liền đứng lên bước ra ngoài, trước khi khép kín cửa phòng người đàn ông có căn dặn:
– Một chút nữa dù cho bên trong có bất cứ động tĩnh gì cũng không được tự ý xông vào, quấy rầy ta trị thương cho hắn.
Họa Y gật đầu:
– Ta biết rồi.
Cô ngồi lại trên chiếc ghế gỗ, hướng mắt lên ánh trăng giữa nền trời, tứ bề cỏ cây man máng trong màn sương mù, vết thương trên người bắt đầu ê nhứt.
Căn phòng lóe ra luồng sáng vàng ánh đỏ, chợt bừng lên rồi tắt ngắm trong vài giây ngắn ngủi.
Không lâu sau đó người đàn ông với màu da rám nắng bước ra, thấp giọng:
– Tạm thời chất độc trong người hắn đã được khống chế, độc tiễn cũng đã ép ra, cô theo ta.
Ông ấy dẫn cô đến trước một chiếc tủ đã cũ kĩ, lấy từ bên trong một bộ y phục của nữ nhân, sắc y tươi màu, những cánh xuyến chi được thêu tỉ mỉ, vải đã sờn đi không ít.
– Thay ra đi, quần áo trên người cô đã nát hết rồi.
Cô khẽ gật đầu:.
Truyện mới cập nhật
– Đa tạ thúc thúc.
Không biết quý danh của thúc là gì?
Người đàn ông ngồi xổm, cẩn trọng gấp gọn lại từng thứ vừa được mang ra để lục tìm, Họa Y nhìn thấy trong đống lẫn lộn đó có một chiếc khăn tay thêu họa tiết hoa xuyến chi ở góc, khi chạm đến thứ ấy ông ta có vẻ rất nâng niu, vuốt phẳng manh vải, xếp lại gọn gàng rồi nhẹ nhàng đặt lên trên cùng tất cả những thứ khác.
– Ta họ Âu Dương.
– Vậy ta gọi thúc là Âu Dương thúc thúc nhé?
– Tùy cô.
Âu Dương thúc thúc đứng dậy, từ sau lưng Họa Y cơ hồ nhìn ra một bên chân của ông ta không bình thường, bước đi có chút khập khiễng, nhưng vẫn giữ y được dáng lưng thẳng tắp, hiên ngang.
Vừa tiến đến gian sau, Âu Dương thúc thúc vừa nói:
– Thay y phục xong thì nhanh ra đây, ta nấu cho cô bát mì.
– Đa tạ Âu Dương thúc thúc.
…—————-…
Bộ y phục tuy là đã bạc màu, tựa hồ được để rất lâu không dùng đến, nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn của Họa Y mặc vào lại vừa vặn.
Khi cô bước ra đã thấy bát mì còn bốc khói nóng hổi đặt trên bàn, Âu Dương thúc thúc vẫn điềm đạm ngồi ở ghế đối diện cần mẫn nhặt từng mẩu thuốc.
– Âu Dương thúc thúc, lát nữa có thể cho ta mượn dùng nhà bếp một chút không?
Người đàn ông khẽ ngẩng đầu liếc mắt vào gian phòng mà Trình Quân đang nằm, như hiểu được ý định của Họa Y, ông nói:
– Tùy ý, bên trong có sẵn các nguyên liệu, hắn chỉ cần ăn ít cháo loãng là được rồi, đợi đến khi sức khỏe khá hơn mới có thể dùng thức ăn như bình thường.
– Đa tạ thúc..