Sau đó Trình Tranh dẫn Nghiên Dương vào một nhà hàng năm sao rộng lớn nhất thành phố. Khi vừa đến cửa Nghiên Dương liền kéo tay Trình Tranh ra ngoài.
” Sao vậy ” Anh hỏi.
” Em không thích ăn ở mấy chỗ này ” Nghiên Dương nói.
” Vậy em thích chỗ nào “
” Anh đi theo em đi, em dẫn anh đến một nơi “
Sau đó Nghiên Dương dẫn Trình Tranh đến một quán phở nhỏ ở lề phố. Bước vào trong, Trình Tranh ngắm nhìn xung quanh và cả hai người cùng ngồi xuống.
” Đến chỗ này sao ” Anh hỏi.
” Đúng rồi. Em hay đến đây ăn ủng hộ bác Lưu “
” Bác Lưu ơi cho con hai tô phở bò ” Nghiên Dương gọi.
Vài phút sau một người phụ nữ trung niên bưng hai tô phở bước ra. Đặt hai tô phở ra trước mặt Trình Tranh và Nghiên Dương.
” Nghiên Dương đấy hả con. Sao dạo này không thấy con đến đây ăn vậy ” Bác Lưu nói.
” Dạ bác ơi dạo này con bận học. Sau này con sẽ vào đây ủng hộ bác thường xuyên. Ăn hết quán bác luôn. Được không ạ “
” Bác rất sẵn lòng. Nhìn con dạo này ốm quá mau ăn đi lấy sức để học hành chứ “
” Cảm ơn bác ạ “
Sau đó bác Lưu đi vào trong để lại Trình Tranh và nghiên Dương ngồi đối diện với nhau cùng hai tô phở.
” Cái này cũng ăn được sao ” Tranh hỏi.
” Tất nhiên rồi. Rất ngon đó, anh ăn thử đi “
” Ăn mì Ý chắc sẽ ngon hơn “
” Thôi nào không dỗi nữa. Để em bón cho anh ăn. Thử một miếng thôi “
Sau đó cô bón phở cho anh ăn. Ngay miếng ăn đầu tiên anh đã ho sặc sụa, không cả nói được nên lời.
” Anh sao vậy “
” Anh… ụ.. ụ.. không ăn được..cay “
” Hả sao anh không bảo em “
” Bác Lưu ơi cho con một tô phở không cho ớt “
Sau đó cô vỗ nhẹ vào ngực cho anh bớt ho.
” Anh uống nước đi sẽ bớt cay hơn đó “
Khi bác Lưu mang một tô phở khác không cho ớt ra. Trình Tranh ngồi nhìn bát phở rồi nhặt những cọng giá ra riêng.
” Anh còn không ăn được giá nữa sao “
” Anh không thích ăn cái đấy “
” Được rồi anh ăn đi kẻo nguội “
Sau đó Trình Tranh ăn. Anh ăn rất nhanh như món này là món sở trường của anh vậy. Tin nổi không anh ăn hết mười bát phở trong vòng ba mươi phút. Còn Nghiên Dương thì chỉ ngồi nhìn anh ăn rồi mỉm cười.
” Anh biết không anh là người thứ hai và cũng là người cuối cùng em dẫn đến đây ăn đó “
” Còn có người khác trước anh sao. Ai vậy “
” Ghen sao “
” Anh..”
” Là bố em. Hồi nhỏ bố em hay dẫn em đến đây ăn những món này. Vẫn chiếc bàn này,vẫn những món này. Lúc đó bố cũng chỉ ngồi im nhìn em ăn rồi mỉm cười. Em không biết tại sao bố lại không ăn mà chỉ nhìn em ăn. Bây giờ em biết rồi. Chỉ cần nhìn người mình yêu thương vui vẻ là đã thấy vui rồi. Nhưng bây giờ không thể nào nữa rồi. Bố em đã không còn nữa rồi “
” Không sao. Anh sẽ thường xuyên dẫn em đến đây ăn những món này. Anh sẽ thay bố em yêu thương em, chăm sóc em, bảo vệ em. Nào em ăn đi để anh bón cho em “
” Nào..a… há miệng ra “