Hỏa Thần

Chương 19



SURREY, ANH QUỐC

Tại bệnh viện Stratford, đồng hồ chỉ hơn mười giờ tối khi Amira Assaf bước ra khỏi thang máy và đi dọc theo hành lang tầng bốn. Vòng qua khúc quanh thứ nhất, ả thấy người vệ sĩ, đang ngồi trên một chiếc ghế bên ngoài phòng của bà Martinson. Anh ta nhìn lên khi Amira tiến lại và gấp cuốn sách mà anh đang đọc.

“Tôi cần kiểm tra lại xem bà ấy ngủ có được thoải mái không”, Amira nói.

Người vệ sĩ gật đầu và đứng dậy. Anh không ngạc nhiên về yêu cầu của Amira. Trong suốt một tháng qua đêm nào ả cũng ghé qua phòng này.

Ả mở cửa phòng và bước vào trong. Người vệ sĩ theo sau và đóng cửa. Một ngọn đèn ngủ được mở ở mức tối nhất tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Amira bước đến bên giường và nhìn xuống. Bà Martinson đang ngủ say. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên – Amira đã cho bà sử dụng gấp đôi liều thuốc an thần bình thường. Bà sẽ thiếp đi trong nhiều giờ.

Amira sửa lại cái chăn, rồi mở ngăn kéo trên cùng của chiếc bàn đặt bên cạnh giường. Khẩu súng, một khẩu Walther chín ly đã được gắn sẵn ống hãm thanh, nằm chính xác tại vị trí mà ả đã đặt nó vào hồi chiều, khi bà Martinson còn ở trong nhà tắm nắng. Ả cầm chặt báng súng, rồi quay phắt lại và chĩa nòng súng vào ngực người vệ sĩ. Anh ta thò tay vào bên trong áo khoác bằng một động tác nhanh như tia chớp. Nhưng trước khi anh ta rút được bàn tay và khẩu súng ra ngoài, Amira đã bắn hai phát, theo đúng kỹ năng bắn đúp của một tên sát nhân được đào tạo bài bản. Cả hai phát đạn đều trúng vào phần ngực trên. Người vệ sĩ bật ngửa và ngã vật xuống sàn phòng. Amira bước tới và bắn thêm hai phát nữa.

Ả hít sâu nhiều hơi để đè nén cảm giác say sóng đang tràn qua cơ thể. Rồi ả bước tới máy điện thoại và gọi một số nội bộ trong bệnh viện.

“Phiền anh nhắn Hamid đến phòng bà Martinson được không? Có một tấm trải giường cần được dọn trước khi xe tải lên đường”.

Ả gác máy, rồi xốc nách người đàn ông vệ sĩ đã chết và kéo anh ta vào phòng tắm. Tấm thảm ướt đẫm máu. Amira không lo ngại về chuyện này. Dự định của ả không phải là che giấu tội ác, mà chỉ là trì hoãn việc phát hiện ra nó thêm vài giờ.

Có tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?”

“Hamid đây”.

Ả mở khóa và mở cửa. Hamid đẩy vào một chiếc xe đẩy của bộ phận giặt ủi.

“Cô không sao chứ?”

Amira gật đầu. Hamid đẩy chiếc xe đến bên giường trong khi Amira giở chăn và tấm trải giường ra. Bà Martinson nằm bất động, phô bày tấm thân yếu ớt đầy sẹo. Hamid nâng thân mình, còn Amira nắm hai chân bà, và chúng cùng nhau đặt bà lên chiếc xe đẩy một cách nhẹ nhàng. Amira giấu bà dưới một lớp tấm trải giường.

Ả bước ra hành lang để đảm bảo là không có ai bên ngoài, rồi ngoái lại nhìn Hamid và ra hiệu cho hắn đi theo. Hamid đẩy chiếc xe ra khỏi phòng và tiến về phía thang máy. Amira đóng cửa phòng, rồi nhét chìa khóa vào lỗ khóa và bẻ gãy nó.

Ả theo kịp Hamid ở thang máy và bấm nút gọi thang. Khoảnh khắc chờ đợi dường như kéo dài vô tận. Khi cuối cùng cánh cửa mở ra, chúng đẩy chiếc xe vào khoang thang máy trống rỗng. Amira bấm nút xuống tầng trệt, và chúng từ từ đi xuống.

Đại sảnh ở tầng trệt không có ai. Hamid đẩy xe ra trước và rẽ phải, hướng về cửa ra sân sau. Amira bám theo sau. Bên ngoài, một chiếc xe tải đang chờ sẵn với cửa khoang chở hàng phía sau mở toang. Bên hông xe có sơn tên một công ty giặt ủi địa phương. Người tài xế mọi khi đang nằm dưới một rặng cây sồi cách bệnh viện hai dặm với một viên đạn nằm trong cổ họng.

Hamid nâng cái giỏ đựng đồ giặt lên khỏi chiếc xe đẩy và nhẹ nhàng đặt nó vào khoang phía sau xe, rồi đóng cửa và leo lên ghế hành khách phía trước. Amira nhìn chiếc xe lăn bánh, rồi trở vào trong và đi bộ đến phòng điều dưỡng trưởng. Ginger đang trực ở đó.

“Ginger, tối nay tôi thấy không được khỏe lắm. Chị có thể lo liệu mọi chuyện giúp tôi không?”

“Không thành vấn đề, cưng à. Cô cần người đưa về không?”

Amira lắc đầu. “Tôi vẫn chạy xe được. Tối mai gặp lại chị nhé”.

Amira bước vào phòng thay quần áo dành cho nhân viên. Trước khi trút bỏ bộ đồng phục, ả giấu khẩu súng vào balô. Rồi ả thay quần jeans với một chiếc áo len dày và một chiếc áo khoác da. Giây lát sau ả đã đi bộ băng qua sân sau với cái balô khoác trên lưng.

Ả trèo lên chiếc môtô và đề máy, rồi tăng ga chạy qua sân. Khi vòng qua sau lưng tòa nhà cổ, ả ngước nhìn cửa sổ phòng bà Martinson: một ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng dịu dàng, không hề có một dấu hiệu khả nghi nào cả. Ả phóng dọc theo con đường và dừng lại trước trạm kiểm soát. Người nhân viên bảo vệ trực trạm chúc ả ngủ ngon, rồi mở cổng. Amira rẽ ra đường và kéo mạnh tay ga. Mười phút sau ả chạy dọc theo đường môtô A24, hướng về phía nam để ra biển.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.