Hòa Thượng Mặt Đỏ

Chương 4



Editor: Bơ

Bốn,

Từ biệt ở nóc nhà, mãi tới tận tối của 12 ngày sau.

Nữ phi tặc Diệp Bạc Tâm quay lại lần nữa — thực tế là ban ngày nàng đi tìm hòa thượng mặt đỏ, cuối cùng phát hiện hòa thượng mặt đỏ ngồi trên nóc nhà chỗ hai người từ biệt lần trước.

Khi ở cùng hòa thượng mặt đỏ, thời gian giống như bị dừng lại.

“Cô nương… cuối cùng cũng quay lại rồi.” Đại hòa thượng cực kì yếu ớt, lời nói vô lực: “Nữ thí chủ, bần tăng đã… đã ở đây, đợi cô mười hai ngày.”

“Buổi tối à? Tối nào ngươi cũng chờ ở đây?” Diệp Bạc Tâm trượt chân, lần đầu tiên bay phát ra tiếng động.

Hòa thượng cười tươi sáng lạng gật gật đầu.

Tên hòa thượng ngốc này…

Nàng muốn nói câu đó, nhưng cuối cùng chọn bĩu môi liếc hắn nói: “Hôm nay ta tới để nói với ngươi, hòa thượng ngốc nhà ngươi bị truy nã rồi.”

“Vì sao lại truy nã ta?” Hòa thượng mặt đỏ giật mình, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, nháy mắt đã quên mất bản thân không còn sức lực.

Vừa dứt lời cả người càng thêm yếu ớt, đành phải dựa người vào phía sau.

“Sao ta biết được!” Diệp Bạc Tâm tránh né ánh mắt của hắn, cũng trốn luôn giọng nói hắn: Đừng hỏi nàng a, hắn bị truy nã thì liên quan gì đến nàng chứ…

“Không biết ông chủ nào treo thưởng truy nã, có lẽ… do ngươi trộm của người ta quá nhiều, lại không chú ý, sau đó bị lộ mặt…”

“Đa tạ nữ thí chủ tới cứu bần tăng.”

“Ai tới cứu ngươi a! Ta chỉ tới báo tin, không — ta không biết cái gì cả.” Diệp Bạc Tâm không có chỗ trốn, nên lùi về phía sau một bước kéo ra khoảng cách với hòa thượng mặt đỏ: “Đừng liên lụy đến ta!”

Sự thật là, võ công của nàng rất kém, tuyệt đối không nên liên lụy tới nàng.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn giúp hòa thượng mặt đỏ.

Nếu thực sự bị liên lụy, cũng không sao cả, nàng chạy rất lẹ — Lúc ấy Diệp Bạc Tâm nghĩ như vậy, cũng đã dự liệu trước.

Bởi vì đã sớm có kế hoạch, cho nên nàng cực kì can đảm đi làm một chuyện.

Nếu treo thưởng muốn bắt sống người kia, dễ thôi — nàng liền giả mạo thân phận hắn, dịch dung thành kẻ đang bị treo nã.

Hàng đêm làm chuyện xấu, nhưng đây là lần đầu tiên lòng bàn tay của nàng chảy nhiều mồ hôi đến vậy.

Người muốn lĩnh thưởng quả thực tới.

Nón che thấp, mành dài buông xuống, không thể nhìn thấy mặt.

Nàng trợn to mắt nhìn người trước mặt: Rõ ràng hắn đang từng bước từng bước tiến về phía mình, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cũng không cảm thấy bất kì khí tức gì của đối phương.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới, thấy trong tay người này cầm một cái bao tải cực to nặng trĩu, miệng túi bị bịt lại, bên trong có thứ gì, nàng không biết rõ.

Mắt thấy đối phương đang tới gần, Diệp Bạc Tâm nhấc cằm lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đến đây.”

Giọng nàng rất nhẹ, những lời này bên ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi lạnh, cơ thể không nhịn được có chút run rẩy.

“Ừ —” Người nọ ừ một tiếng, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả nàng.

Hắn buông tay, Diệp Bạc Tâm không biết hắn kéo dây thừng ra từ lúc nào, miệng túi mở ra.

Bao lớn rớt xuống, lộ ra thân hình quen thuộc: Trên người hòa thượng mặt đỏ đầy vết thương, trên mặt cũng có, dĩ nhiên bị người ta đánh ngất đi.

Võ công của hòa thượng mặt đỏ nàng hiểu rất rõ, trên đời này có thể đánh ngã được hắn…”

“Tiền a?” Đối phương nhẹ nhàng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn, ngược lại có chút cuốn hút.

“Ở chỗ này ở chỗ này.”

Hóa ra là sát thủ chuyên nghiệp —-, lấy tiền bạc làm trọng, vậy thì tốt rồi.

Diệp Bạc Tâm nghĩ thầm, nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện hành động cũng lưu loát hơn, nàng đưa số ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn — bằng giá treo thưởng, suốt đêm nàng trộm hơn mười vạn lượng, mệt muốn chết rồi.

Nàng đưa tới, thế nhưng người nọ chưa lấy.

Trái tim Diệp Bạc Tâm co lại, chẳng lẽ hắn muốn giết luôn cả người mua, rồi cướp tiền.

“Cầm đi!” Nàng cười cười nhét ngân phiếu vào tay sát thủ, cả người không thể không đề phòng.

Nam nhân muốn nghi ngờ cũng đã muộn, đầu ngón tay giật giật, rốt cuộc cũng cầm lấy ngân phiếu.

Sau đó… theo lý thuyết mà nói sau khi sát thủ cầm lấy tiền, phải xoay người rời đi, tiếp tục làm công việc của bản thân — nhưng tên sát thủ này chưa chịu đi.

Hắn lại nhẹ giọng nói thêm một câu, Diệp Bạc Tâm nghe rất rõ ràng, giọng nói hắn thực sự vô cùng êm tai.

“Chờ hắn tỉnh dậy, ngươi khuyên nhủ hắn, có thể đi làm nghề nông, hoặc đi làm công, sống thực tốt, đừng đi làm trộm nữa.”

Trong giọng nói không chút kiêu căng, ngược lại là rất bình thản.

“Sau khi hòa thượng tỉnh dậy vẫn cứ cố chấp như cũ, hoặc hắn làm tổn thương ngươi, chỉ cần bắn pháo hoa này, ta sẽ tới ngay lập tức.” Nam nhân vừa nói vừa đưa một cái ống trúc cho Diệp Bạc Tâm.

Khi đụng vào, khoảnh khắc đó nàng cảm thấy đầu ngón tay hắn mềm mại, lại giống như mang theo một chút lạnh lẽo.

“Được được được, ta hiểu rồi. Ngươi cứ yên tâm.”

Diệp Bạc Tâm nghĩ thầm: Hóa ra là kẻ ngốc.

Lá gan nàng càng lúc càng lớn.

Thời điểm nam nhân kia vừa xoay người, nàng lập tức hành động: Mười vạn lượng nha…, số tiền lớn như vậy nàng không đành lòng đem cho người ta.

Nàng muốn tay không bắt sói, mười vạn lượng, vẫn nên trở về trên tay mình thì hơn.

Liền nghe thấy một tiếng “rắc” khớp xương bị gãy vang lên.

“Ai nha!” Cơn đau tới đột ngột, Diệp Bạc Tâm không nhịn được la lên.

Mẹ nó, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, giống như chỉ một giây trước, nam nhân coi nàng như trân bảo, hiện tại bẻ gãy cánh tay nàng.

“Ngươi là ai?!” Giọng nói nam tử lập tức trở nên lạnh lùng.

“Ai nha ai nha!” Diệp Bạc Tâm mặc niệm: muốn chạy muốn chạy muốn chạy a…. nhưng ngoài miệng không ngừng kêu “Ai nha ai nha” vô cùng đau khổ.

Mạng của bản thân quan trọng hơn, đại hòa thượng để sau hẵn cứu!

Nàng nghĩ vậy liền xoay đầu, đối diện với nam tử, lè lưỡi, “kim thiền phấn” được giấu dưới lưỡi lập tức tỏa ra.

“Khụ — khụ —” Nam tử bị sặc, nhanh chóng buông tay.

Diệp Bạc Tâm thừa cơ chạy trốn.

Nam tử đâu để nàng dễ dàng bỏ chạy như vậy, vươn người nhảy lên đuổi theo nàng.

Không xong rồi! Diệp Bạc Tâm âm thầm kêu khổ: Sát thủ biến thái này từ đâu tới vậy, tại sao khinh công của hắn lại lợi hại không kém gì nàng.

Mắt nhìn thấy sắp bắt kịp nàng, nam tử giơ tay bắt nàng lại lần nữa. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Bạc Tâm không suy nghĩ gì nhiều, liền bắn kim độc trong ống tay áo ra.

Tổng cộng tám cái, đều ngấm kịch độc, bất kể là thứ gì chạm vào, chỉ cần dính phải kim độc này, cho dù là tinh cương thiết cốt cũng phải chết.

Đây là pháp khí bảo vệ tính mạng cuối cùng của nàng, là hắn ép nàng ra tay.

Tám mảnh kim độc, hoàn toàn không bắn trúng cái nào.

Nam tử chỉ hơi nghiêng người, thân thể giống như không di chuyển, dễ dàng tránh né — chỉ có cây kim cuối cùng là bắn sượt qua nón của hắn.

Khói xanh bốc lên, nón “xì xì” phát ra tiếng bị hòa tan.

“Hửm?” Nam tử quay đầu, tóc của hắn đặt sau mũ chưa buộc lên, mất nón rồi, mái tóc như thác nước rủ xuống.

Hoàn hảo lộ diện khuôn mặt tuấn tú, cực kì tinh xảo, thần thái của hắn khó mà diễn tả bằng lời được.

Diệp Bạc Tâm chỉ biết: Phía sau hắn là bầu trời đêm sáng ngời, nhưng nếu dùng để so sánh, công thêm ánh trăng kia, cũng không thể rực rỡ hơn nhan sắc của người kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.