Editor: Bơ
Nửa năm rồi Diệp Bạc Tâm không ra ngoài đi trộm.
Lần trước sau khi nàng choáng váng ngất đi, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đứng lên: “Hòa thượng?”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền tự mắng chính mình: Tại sao trong lúc bản thân gặp nguy hiểm, lại bất tri bất giác nhớ tới đại hòa thượng chứ.
Trước mắt đột nhiên sáng lên, sau đó cả người lạnh toát: Thiếu niên Võ Đang võ công cao cường kia, đang một tay cầm kiếm lẳng lặng chỉ về phía nàng.
Mũi kiếm lành lạnh không ánh sáng, nhưng như thể có cổ khí thế vô hình đè áp người ta.
Đây là một thanh kiếm tốt a —
Trong lòng Diệp Bạc Tâm cảm thán một câu, sau đó lại thở dài: Nếu có thể trộm từ trong tay hắn ra, khẳng định bán được giá trị liên thành, tiền lời đếm không xuể…
Nhưng một giây sau, nàng không dám nghĩ nữa. Bởi vì thiếu hiệp cầm kiếm chỉ vào nàng, lãnh đạm nói: “Nếu có thể hối cãi thay đổi bản tính, không làm chuyện trộm gà trộm chó nữa, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Đại hiệp tha mạng, tha mạng, tiểu nhân không dám không dám, về sau cũng không dám nữa.” Nàng vội vàng trả lời, mạnh mẽ lắc đầu — đồng ý với hắn để thoát thân trước đã.
Kết quả bi thương là không thoát thân được.
Mỗi tối khi nàng đang bò lên nóc nhà, chuẩn bị vào phòng, mọi việc thuận lợi chỉ cần cướp nữa là xong, thì luôn luôn có một thanh kiếm không sớm không muộn xuất hiện ngay lập tức.
Hoặc là sau lưng, hoặc là trước mặt, hoặc là trái phải, luôn luôn có một thanh kiếm lẳng lặng không tiếng động ngăn chặn trước mặt, kề trên cổ nàng, một mảnh lạnh buốt.
Thiếu hiệp xinh đẹp này, quả thực muốn ép nàng vào đường cùng a!!
Nàng không dám trộm, không thể không giải nghệ nửa năm — nói cũng kì quái, chỉ cần nàng không trộm cắp, thiếu hiệp Võ Đang kia sẽ không xuất hiện nữa.
“Đại hòa thượng, ta bị chặt tài nguyên, sắp không sống nổi nữa rồi.” Đại hòa thượng mời Diệp Bạc Tâm đi ăn, nàng vừa ăn cơm vừa than thở.
Xích diện hòa thượng gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mới vui vẻ nói: “Ha ha, nữ thí chủ đừng lo, bần tăng nuôi cô.”
Hắn vẫn cười ngây ngô với nàng, vết sẹo đỏ trên mặt hắn quả thực xấu xí không nhìn nổi.
Xấu muốn chết!
Diệp Bạc Tâm nghĩ thầm như vậy, sau đó xoay người sang một bên, đưa lưng về phía tầm mắt xích diện hòa thượng.
Sau đó đại hòa thượng không nói lời nào, nàng không nhịn được quay người lại, đập tay lên bàn: “Đại hòa thượng, ta sắp nghèo chết!”
“Ha ha đây là chỗ nào, không phải vẫn tốt sao?” Xích diện hòa thượng vẫn cười ngây ngô.
Ngươi nghĩ rằng cứ có rượu có thịt ăn là tốt à!
Trong lòng nàng liền mắng hắn một câu, nghĩ tới: Ngốc hòa thượng này dường như chỉ biết ăn thịt uống rượu, những thứ khác có lẽ chưa từng nếm thử, ví dụ như đốt đàn nấu hạc, hái hoa…
Nghĩ đến việc hắn luôn phủ nhận bản thân không phải hoa hòa thượng (*hòa thượng phá giới), không hiểu sao Diệp Bạc Tâm lại thấy vui vẻ.
Trên môi hiện ý cười, sau đó ai oán nói: “Đại hòa thượng, ta buồn chán sắp chết rồi.”
Xích diện hòa thượng vừa nghe xong, hai tay tạo thành chữ thập nghiêm túc cúi người chào: “Bần tăng bồi nữ thí chủ đi chơi.”
“Ài –”
“Nữ thí chủ làm sao vậy?”
“Ta, càng buồn chán hơn rồi…”
“Bần tăng… bần tăng nên làm cái gì bây giờ?” Khuôn mặt hòa thượng nóng vội, hắn cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khổ sở.
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Bạc Tâm xoay chuyển, đột nhiên ngồi thẳng người, tinh thần vô cùng hưng phấn giống như biến thành người khác: “Thật ra —” Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: “Có một cửa hàng…”
Đại hòa thượng lập tức phản ứng, hắn hiểu được ý nàng nên trợn lớn hai mắt: “Thí chủ cô –”
“Đừng lo.” Nàng giơ tay lên, mắt liếc xung quanh: “Võ Đang kia, hắn không theo dõi ta nữa rồi.”
Hơn nửa năm, người ta đường đường là nhân sĩ chính phái, nào có rãnh rỗi chơi đùa với mình.
Hơn nữa, danh môn chính phái càng có tiếng càng thích làm màu, sau này hầu như đều là sấm lớn mưa nhỏ.
“Nữ thí chủ, chẳng phải chúng ta đã gác chậu rửa tay sao?” Vẻ mặt đại hòa thượng khó hiểu.
“Ừ, cải tà quy chính.” Diệp Bạc Tâm gật đầu: “Nhưng bây giờ ngứa tay rồi.”
“Phú hào thiên hạ Chu Vạn, ngân phiếu tính bằng vạn lượng hoàng kim, ngươi không động tâm chút nào sao?” Nàng như mở cờ trong bụng, càng lúc càng không nhịn được khuyên nhủ xích diện hòa thượng: “Đại hòa thượng, ngươi giúp ta lẻn vào, sau khi xong chuyện, ta tám ngươi hai.”
Nàng cầm chiếc đũa trong tay, gõ gõ cánh tay hắn.
“Bần tăng đã quay lại chính đạo, sẽ không đi trộm cướp nữa.” Ngoài dự đoán của Diệp Bạc Tâm, đại hòa thượng lúc này không khác gì Phật, không chút động tâm. Hắn vái lạy, sau đó bổ sung thêm: “Bần tăng cũng không còn ngứa tay nữa.”
“Ta ngứa a!” Diệp Bạc Tâm quăng chiếc đũa lên bàn.
Hòa thượng im lặng.
Nàng hừ một tiếng đứng lên, ngẩng đầu hỏi: “Không chịu giúp ta đúng không?”
Nàng chỉ nhìn chằm chằm đỉnh đầu trọc lóc của hòa thượng, không nghe thấy hắn trả lời.
“Ngươi có đi hay không?!”
“…”
“Được, được lắm, ngươi sợ nếu như sẩy tay sẽ chết đúng không?” Nàng thật sự muốn giơ tay ra, chọc vào vết sẹo của hắn, cắn răng nói tiếp: “Được, ngươi không đi! Ta đi, ta chết, nếu ta chết mà ngươi còn sống, đừng quên hàng năm đến trước mộ ta…” Nói tới khúc này, Diệp Bạc Tâm dừng lại thở hổn hển — cho dù thở dổn hển, nàng cũng không ngại, oán hận nói thêm câu nữa: “Không cần thắp hương, đốt cho ta nhiều tiền một chút.”
Suy nghĩ một hồi, bổ sung tiếp: “Tốt nhất là đốt đồng vàng, tiền giấy cũng phải nhiều.”
Hòa thượng nghe nàng nói vậy, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cúi đầu thấp giọng: “Nữ thí chủ, bần tăng sẽ không để cô đi…” Hắn muốn nói “Đi tìm chết”, lại cảm thấy đây là điềm xấu hơn nữa ý tứ cũng kì lạ, đành sửa thành: “Bần tăng nguyện ý cùng nữ…”
Hắn muốn nói “nguyện ý cùng nữ thí chủ đồng sinh cộng tử”, nhưng cảm thấy quá kì quái.
Suy ngẫm thật lâu, rốt cuộc hắn cũng biết nên thổ lộ như thế nào rồi.
Hắn nói: “Bần tăng… cực kì để ý nữ thí chủ.”
Nói chung là đồng ý đi cùng với nàng.