Ngân bắt xe buýt tới trạm gần địa chỉ My cho nhất rồi xuống xe, cô đi bộ vào một con đường xi măng nhỏ, đây là một khu trọ dành cho những người từ quê lên thành phố làm công nhân. Ở ngay giữa lòng thành phố, vậy mà nơi đây lại là một khu vắng người, vẫn là những ngôi nhà mái ngói như ở quê khiến Ngân cảm thấy rất thích thú, cô thích cái bầu không khí thanh bình này.
Vừa rẽ sâu vào con ngõ bên trong thì thấy ba người đàn ông đang giúp một cụ già bị ngã xe bên vệ đường, bên cạnh là một cái thùng xốp và xung quanh đấy là những cái súp lơ bị dập nát do va đập vào mặt đường, Ngân đoán có lẽ bà cụ đang chở súp lơ ra chợ bán.
Cô vội vàng đến xem có thể giúp gì được không, một người đàn ông có khuôn mặt sáng sủa nhất trong ba người cõng bà cụ lên, một người khác thì dựng xe, Ngân cùng người đàn ông còn lại nhặt những cái súp lơ kia bỏ lại vào trong thùng. Bấy giờ họ mới để ý có sự xuất hiện của cô, người đàn ông đang cõng bà cụ nhìn cô cười nhẹ nói lời cảm ơn, cô xua tay lắc đầu nói không có gì.
– Nhà bà ở đâu ạ?
– Nhà tôi ở ngay trong kia thôi, ngôi nhà mái ngói cuối cùng trong con ngõ.
Người đàn ông có khuôn mặt sáng sủa vừa định cất bước đi thì bị một người trong hai người còn lại giữ tay lại, anh ta lưỡng lự :
– Đội trưởng, nhưng mệnh lệnh của chỉ huy… em sợ không về kịp cái chức đội trưởng của anh khó mà giữ được.
Người đàn ông không do dự, quay người đi về phía con đường dẫn tới nhà bà cụ, anh lạnh lùng không nói thêm một câu nào, hai người còn lại nhìn nhau, thở dài một tiếng, một người dắt xe, người còn lại giữ chắc cái thùng xốp đặt ở yên sau.
– Chúng tôi đi trước đây, cảm ơn cô nhé.
Ngân mỉm cười vẫy tay, hai người kia lại tiếp tục thở dài một tiếng nữa rồi dắt xe đi đằng sau anh được gọi là đội trưởng. Ngân cứ đứng nhìn theo ba người đàn ông cao lớn kia mãi, đến khi bóng họ chỉ bé bằng quả bưởi mới thôi. Hành động của họ để lại cho cô sự ấn tượng sâu sắc, mỗi người làm một việc tốt, cuộc sống này chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Cô theo địa chỉ tìm vào xóm trọ, vừa bước vào trong sân đập vào mắt Ngân là một hàng dài nội y phụ nữ treo ở trên dây, xung quanh toàn là váy áo, chủ yếu là váy ngủ của phụ nữ. Cô tự hỏi mấy chị em từ quê lên phố làm công nhân đều chuộng váy ngủ theo mốt này à? Một người đàn bà mập mập từ trong nhà đi ra hồ hởi đón cô, vì đã gọi điện từ trước rồi nên sự xuất hiện của Ngân không khiến bà ta lấy làm lạ:
– Em gái thật là có mắt nhìn, chỗ trọ này của chị là tốt nhất ở đây rồi đấy, nhìn xem, xung quanh toàn phụ nữ trọ cùng với nhau, nên cứ yên tâm là ở đây rất an toàn.
Ngân cố làm mặt tươi tỉnh, cô vừa nhìn xung quanh vừa miễn cưỡng mỉm cười:
– Giá cả thế nào ạ?
– Mỗi tháng 3 triệu 2, mỗi phòng có thể ở được 3 đến 4 người.
Ngân gật gật đầu, suy nghĩ một lát thấy cũng hợp lý :
– Đây là tiền phòng không thôi ạ? Tiền điện nước đã tính chưa ạ?
Người phụ nữ cười phớ lớ, vỗ vỗ vào tay cô:
– Tất nhiên là chưa rồi em gái, nhưng cứ yên tâm đi, tiền điện nước một tháng không đáng bao nhiêu đâu em ạ, thành viên trong phòng trả chung cơ mà, lo gì.
Thấy cũng khá ưng ý, Ngân quyết định thuê trọ ở đây, người phụ nữ à lên một tiếng.
– Em bảo còn một người bạn nữa cũng đến ở phải không?
Cô gật đầu, khuôn mặt ngơ ngác đúng kiểu:
– Có vấn đề gì ạ?
– Không. Chỉ là một phòng đã có sẵn một người rồi, em ở ghép luôn nhé, cho tiện, tiền điện nước cũng đỡ hơn.
Ngân cũng là người thoải mái.
– Sao cũng được ạ.
Người đàn bà hài lòng lắm, tiễn Ngân ra đến tận cổng.
– Sang tuần chuyển đồ đạc tới luôn nhé, sáng thứ 2 nào chị cũng có mặt ở đây.
Vừa ra đến cổng thì mấy chiếc xe máy chở ba, bốn người con gái phóng vèo vèo vào cổng khu trọ, một tên con trai còn suýt chút nữa đâm vào Ngân khiến cô hồn bay phách lạc đánh rơi cả cái điện thoại trong tay.
– Lại con nào đây, gà mới à?
Một cô gái tầm 22, 23 tuổi trang điểm đậm đưa mắt nhìn Ngân đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi hất cằm hỏi tên con trai vừa lái xe chở mình, tên con trai nhìn Ngân, nhún vai một cái.
– Hình như không phải, chưa nhìn thấy bao giờ.
Ngân bị họ dọa cho chết khiếp, mấy cô gái mặc váy bó sát người liếc Ngân một cái rồi cũng bỏ đi vào trong khu trọ. Ngân bấy giờ mới vỡ lẽ ra, hóa ra mấy cái nội y phơi ở trong kia là của các cô gái này chứ không phải của mấy chị công nhân nào. Ngân nhăn nhó, không biết sống chung cùng họ là phúc hay họa với cô đây.
Một cô gái trẻ tầm 20, 21 tuổi gì đấy cũng vừa được chở về, cô gái đó nhặt điện thoại của Ngân đánh rơi dưới đất lên rồi đưa tới trước mặt cô.
– Chị ơi, điện thoại này của chị ạ?
Ngân bấy giờ mới hoàn hồn trở lại, nhìn chiếc điện thoại bị vỡ cường lực trong tay cô gái kia thì không khỏi xót xa.
– Đúng rồi, cảm ơn em.
Cô gái đó cười, nụ cười trong sáng.
– Không có gì ạ.
Nói rồi cũng quay đầu bước vào bên trong, Ngân tự hỏi tại sao một cô gái có nụ cười ngây thơ trong sáng như vậy lại theo cái nghề này. Đang suy nghĩ lung tung thì ông Hưng gọi điện tới.
– Bố ạ.
– ….
– Con tìm được rồi bố ạ, giá cả cũng hợp lí.
– ….
– Điều kiện cũng rất tốt.
– ….
– Hàng xóm ạ?
Ngân ngừng trong giây lát, đưa mắt vào nhìn mấy cô gái mặc váy hở trên hở dưới đang đứng buôn chuyện với bà chủ trọ ở sân, trong cái thời tiết chả dễ chịu gì mấy.
– Hàng xóm… cũng rất tốt ạ.
– ….
– Vâng, con chào bố.
Ngân trở về phòng trọ của My khi đó đã gần 6 giờ tối, vì trời đã vào đông nên trời tối cũng khá nhanh. My đang rán thịt ở bếp, thấy cô về liền vặn nhỏ lửa lại.
– Sao rồi, ưng ý chứ?
Ngân cởi giầy để lên kệ rồi đi tới cái bình nước rót một cốc.
– Cũng không tệ, nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
– Mấy người cùng xóm trọ không được thân thiện lắm.
– Vậy à, có lẽ là mới nên chưa quen thôi, đợi sống cùng một thời gian sẽ khác, ha.
Ngân gật đầu, My nhắc cô đi tắm giặt cho sạch sẽ rồi ra ăn cơm. Sau khi rửa bát xong, nhớ tới cái điện thoại bị mình đánh rơi xuống đất cô lại không khỏi xót xa. Ngân cầm máy lên soi trong ánh đèn lập lòe xem xét, đến cuối cùng mà cô cũng không dám chắc được điện thoại của mình rốt cuộc là bị vỡ cường lực hay là vỡ màn hình nữa, Ngân lẩm bẩm:
– Chiều mai phải mang ra quán sửa thôi.
Hai người nằm trên giường nghịch điện thoại, tự nhiên My quay sang thì thầm hỏi Ngân:
– Bà gặp trực tiếp bạn trai tôi rồi, bà thấy anh ấy sao?
Ngân giật mình một cái, nghĩ đến cảnh chiều nay cô không khỏi thấy có chút hoảng, da gà nổi hết lên, chẳng biết phải trả lời sao để không mất lòng bạn, cô nói chung chung.
– Ừ thì cũng bình thường.
– Bình thường thôi á, anh ấy tốt lắm đó.
Vì mới gặp một lần nên Ngân cũng không thể đánh giá anh ta ngay được, nhưng theo cảm nhận của cô thì thấy anh ta không được tốt lắm, có lẽ vì là người trong cuộc nên My không nhận ra được điều này, mới gặp lần đầu đã chủ động động chạm vào người bạn của bạn gái mình thì cũng không phải loại tốt đẹp gì.
– Anh ta làm nghề gì?
– Anh ấy là huấn luyện viên thể hình.
– Huấn luyện viên thể hình? Là người hướng dẫn trong các phòng tập gym đấy à?
– Cũng đại loại thế.
Ngân bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn My.
– Ở đấy anh ta tiếp xúc với nhiều cô gái xinh đẹp, bà không ghen sao?
My cười lớn, nhớ lại.
– Ngày trước thì có, cũng vì chuyện này mà chúng tôi cãi nhau rồi suýt chia tay mấy lần, nhưng rồi giờ tôi lại nghĩ khác, tính chất công việc của anh ấy phải như vậy nên tôi cũng biết điều thông cảm cho anh ấy rồi, chỉ khi nào vô tình bắt gặp anh ấy thân mật với ai quá thì tôi mới nổi máu ghen thôi.
Hai người cứ nằm trò chuyện với nhau mãi, dù được nghe My kể ra bao nhiêu là điểm tốt của anh người yêu thì cô cũng vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu, đó là không có thiện cảm với anh ta và cô có ý đề phòng.
Sáng ngày hôm sau, Ngân và My nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chuyển tới khu trọ mới. Taxi vừa dừng ở sân thì bao nhiêu con mắt hướng về phía họ. Vừa xuống xe, bắt gặp ánh mắt săm soi của mấy chị em cùng xóm, Ngân lập tức đứng bất động, My giật giật vạt áo sơmi của cô. Bà chủ trọ niềm nở đi từ trong nhà ra giúp cô xách đồ vào.
– Sao còn đứng ngây ra đây, vào nhanh không chết lạnh bây giờ.
Bà chủ dẫn hai người vào căn phòng tận trong cùng, một cô gái đang cúi đầu quét dọn phòng, Ngân nhận ngay ra cô gái này chính là người nhặt điện thoại giúp mình chiều hôm trước.
– Hóa ra người thuê trọ là chị ạ.
Cô gái đó vừa nhìn thấy Ngân liền rất vui vẻ, giúp cô sắp xếp đồ đạc vào tủ, thấy cô cứ nhìn ra bên ngoài, cô gái an ủi :
– Chị đừng để ý mấy lời nói của họ nhé, thực ra các chị ấy đều rất tốt.
– À, ừ.
Ngân gật gật đầu, gấp gọn quần áo lại để vào trong góc tủ.
– Em và họ làm công ty may à?
– Dạ?
Cô gái ấy ngước mắt lên nhìn Ngân, ánh mắt ảm đạm đi vài phần, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại.
– Nói ra chị đừng khinh thường chúng em nhé, em và họ đều là gái bán hoa.
My nhìn cô gái ấy chằm chằm khiến mặt cô ấy càng đỏ lựng lên, việc xảy ra ngày hôm qua Ngân cũng đoán ra lờ mờ rồi, nên khi nghe cô bé ấy nói vậy cô cũng không có gì bất ngờ lắm. Thấy Ngân hoàn toàn không có vẻ gì là khinh rẻ mình, cô gái lập tức vui vẻ trở lại và rất có thiện cảm với Ngân.
– Thế hai chị làm nghề gì ạ?
– Bọn chị đều là giáo viên.
– Giáo viên? Ôi, ngưỡng mộ thật đấy, trước đây ước mơ của em chính là được làm giáo viên dậy Toán, nhưng có lẽ không thực hiện được rồi.
Cô gái tự nhiên buồn buồn, giọng ngày một bé đi, nhưng rồi rất nhanh đã lấy lại nụ cười trong sáng của mình, cô tự mình giới thiệu :
– Em là Mộc Miên.