Ngây người nhìn hắn với cặp mắt khó hiểu xen lẫn nghi ngờ, Nhược Y Mai liền từ chối ngay lập tức. Nhưng vừa dứt lời thì Lãnh Tư Khiêm chỉ khẽ nhíu cặp chân mày rồi bế hẳn cô lên tiến ra ngoài. Trên dưới mọi người ở đây đều nhìn thấy hết rồi, có vài cô hầu gái còn len lén cười nữa.
“Awww, lỡ bọn họ hiểu lầm thì sao? Tôi với thiếu gia của mấy người không có dính líu gì hết, thật sự chỉ là…chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới thôi !”. Trong nội tâm Y Mai không ngừng gào thét thanh minh nhưng ngoài miệng cô lại chẳng thốt ra được một chữ cắn đôi.
Bóng của hai người dần xa, quản gia chỉ mỉm cười, thở nhẹ :
-Trước giờ chưa từng thấy thiếu gia đặc biệt quan tâm đến một cô gái nào như vị Nhược tiểu thư này. Thiếu gia có lẽ là đã rung động rồi. Có điều hình như cậu ấy chưa nhận ra sự tồn tại của loại tình cảm gọi là “tình yêu” này. Đúng là tình đầu.
Khương Phúc – quản gia lâu năm của Lãnh gia, ông ấy vậy mà hết chăm lo cho Lãnh Dương – bố Lãnh Tư Khiêm giờ lại đến lượt săn sóc anh ta. Thật là khiến người khác khâm phục trước sự cúc cung tận tụy của Khương Phúc. Có lẽ đã nhìn thấy cảnh tượng khi Lãnh Dương tìm được hồng nhan tri kỉ của đời mình biểu cảm hạnh phúc đến nhường nào nên khi thấy Lãnh Tư Khiêm như vậy ông ấy đã nhận ra ngay.
-Nhưng mà hình như cô gái này điểm thiện cảm đối với thiếu gia…sợ nó không phải ít mà là hoàn toàn âm luôn rồi. Cậu ấy e phải chật vật lắm đây.
Loading…
———Trước xe———
-Anh bỏ tôi xuống mau! Sao lại cư xử như vậy, mọi người nếu hiểu lầm rồi bàn tán sẽ rất phiền cho xem. Anh không nghĩ trước khi làm à? Y Mai tức giận trách móc.
-Bọn họ dám nói xấu sao? Còn cô có ý kiến gì? Phụ nữ muốn lao vào lòng tôi không ít, cô có được mà chẳng lo hưởng thụ còn la hét huyên náo.
Không tin được là anh ta còn tự luyến như thế. Tưởng mình là mặt trời còn chúng tôi là mấy hành tinh xoay quanh chắc. Nếu mọi người đều như vậy thì cô là ngoại lệ duy nhất.
-Dừng dừng, bọn họ muốn chứ không phải bổn cô nương. Tôi có chân, tự mình đi được đâu cần để anh nhọc lòng.
Mặc kệ cho cô có nói bao nhiêu thậm chí là mắng lại thì Lãnh Tư Khiêm vẫn vẻ mặt đó, giữ nguyên từ đầu đến cuối không trả lời một câu nào. Chỉ là ngày càng ôm cô chặt vào lòng hơn thôi, việc đó làm Y Mai cảm thấy rất khó chịu. Kháng cự được một lúc thì đành rút lui, anh ta thực sự rất khỏe, cô dùng hết sức đẩy ra nhưng hắn lại chỉ thản nhiên siết chặt vòng tay thêm một chút là liền khiến cô không cách nào cử động được nữa.
Khi cả hai đang tranh cãi kịch liệt thì có một thứ họ đã quên là “Y Mai mắc chứng sợ người khác giới” nhưng mà sao đối với anh ta cô lại không có cảm giác ghê tởm như trước ngược lại khi ngửi được mùi tuyết tùng cùng bạch đậu khấu trên người Lãnh Tư Khiêm thì trong lòng thấy yên tâm?? Chẳng lẽ bệnh tình có chuyển biến!
Thoáng một cái mà tới nơi rồi, đây là trung tâm mua sắm và làm đẹp lớn nhất cả nước hoạt động dưới sự điều hành của Thiên Hoàng cũng như Lãnh thị. Mọi người ra vào nơi này thì đông phải biết, toàn cô chiêu cậu ấm của gia tộc quyền quý thôi. Y Mai cũng tới đây vài lần nhưng thấy quá tốn kém nên không đến nữa. Không ngờ lại có dịp quay lại chỗ này.
-Này, anh đưa tôi tới đây làm gì?
-Hỏi thừa. Cô đang cần cái gì thì tôi đang sắp đưa cho cô cái đó.
-Giúp tôi chuẩn bị cho buổi tiệc sao?
-….
Sau đó họ bước vào một cửa hàng tích hợp trang điểm làm tóc với buôn bán quần áo trang sức hết mức xa xỉ. Lãnh Tư Khiêm gọi tên một người, là đàn ông hơn nữa cái tên nghe cũng rất quen tai nha.
-Lian.
-Yo, Lãnh tổng của chúng ta hôm nay đại giá quang lâm có việc gì sao?
Nhận thấy sự hiện diện của Y Mai, người này có chút tò mò về thân phận của cô. Đang đánh giá một lượt thì bắt gặp ánh mắt giết người của Lãnh Tư Khiêm. Dọa chết hắn rồi.
– “Tân trang” lại giúp tôi con mèo hoang nhỏ này. Dạo này nó hơi ham chơi nên mới ra bộ dạng này.
-Lãnh Tư Khiêm!! Tên tôi không phải “mèo hoang nhỏ”. Sao anh hết gọi là “gà bệnh” rồi lại chuyển qua cái biệt danh kì cục này. Không biết xấu hổ.
Ngơ ngác vài giây, anh chàng mới được Lãnh Tư Khiêm gọi tên chỉ cười chứ không nói gì. Việc tên Lian này chủ động tiến lại gần khiến Y Mai bị giật mình. Thân thiện nhưng lại chất chứa sự chọc ghẹo mở lời trước :
-Sao tôi lại cảm thấy đây là “tiểu Bạch thỏ” nhỉ? Cô tên gì? Tôi là Lian, bạn từ thời “cởi truồng tắm mưa” của hắn. Sau này cũng coi là quen biết, gọi tên sẽ tiện hơn đúng không nào?
Lại “tiểu Bạch thỏ”, hắn với tên đang ngồi tỏ ra lười nhác kia đúng là cá mè một lứa. Định trả lời nhưng bỗng nhiên bị Lãnh Tư Khiêm giành trước, hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi giấm chua đâu đây nha.
-Cô ta? Nhược Y Mai. Giờ thì bắt đầu công việc của mình đi. Hay là đang chê đi làm quá nhàn rỗi.
-Không dám, không dám. Giờ tôi cũng không hiểu sao mà chơi chung với cậu ta được chừng ấy năm. Đi theo tôi vào trong, tối nay cô nhất định là bông hồng đẹp trong cả một vườn hoa.