Đôi tay thon dài của Lãnh Tư Khiêm nhẹ nhàng kéo chiếc khăn bông xuống, nhìn thấy cảnh trước mắt dục hoả lại sục sôi dữ dội, chính nó đã thôi thúc hắn mong muốn chiếm lấy cô.
Bộ âu phục hắn mặc trên người thật là vướng víu, Tư Khiêm liền đưa tay nới lỏng cà vạt, chiếc áo sơ mi cũng đã bị mở hết nút…rất nhanh sau đó cả hai đều loã thể.
Có thể nói cơ thể Lãnh Tư Khiêm đúng là hoàn mĩ, không có thịt thừa dù chỉ một chút. Còn đôi gò bồng đào đầy đặn của Y Mai bị hắn xoa nắn thành đủ mọi hình dạng, tay không an phận lướt nhẹ trên cơ thể cô rồi chạm vào nơi tư mật đó khiến cô giật nảy.
– Aaaa…ưm~…chỗ…chỗ đó…thật sự rất ngứa.
Một ngón, hai ngón, chúng đột ngột xâm nhập vào cơ thể làm cô không kịp thích ứng. Phía dưới co rút dữ dội.
– Đ…au…đau…
Lãnh Tư Khiêm thấy vậy liền nhếch môi cười tà, ra là lần đầu thế mà lại bị hạ dược. Sự trong trắng của mình bị mất đi với hoàn cảnh như vậy quả thật rất khó chịu. Tư Khiêm ôn nhu an ủi:
– Bảo bối, đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể nếu không sẽ rất đau. Nhanh thôi, anh sẽ khiến em thoải mái.
Nghe lời Lãnh Tư Khiêm, Nhược Y Mai nhanh chóng thả lỏng. Cảm giác đau đớn cũng giảm đi nhiều, khoái cảm theo đó cũng tăng lên. Thấy cô đủ ẩm ướt hắn liền tìm kiếm một thứ gì đó.
Nhưng trong hộc tủ đầu giường làm gì có thứ đó, trước nay đều không dẫn phụ nữ về nhà hơn nữa lại thuộc loại đàn ông cấm dục nên cái thứ kia hoàn toàn không được chuẩn bị.
Loading…
Dù ý thức mơ hồ, nhưng cô cũng đoán được hắn tìm kiếm thứ gì. Điều này nói ra có chút xấu hổ, nhưng cô phải nói với hắn, nếu không thì…
– Cái đó…Lãnh Tư Khiêm…nếu không có thứ kia cũng không sao. Em ổn mà.
Nghe cô nói vậy, Tư Khiêm có chút ngây người.
– Thật sự…ổn sao?
– Ừm.
Trong lòng kích động vạn phần, hắn đưa vật trướng đau dưới hạ thân vào nơi ẩm ướt của cô.
– Aaa~đau quá…
Hắn lại tiếp tục hôn, vuốt ve trêu đùa khiến cô thả lỏng hơn. Phía dưới thì liên tục luân động tạo ra những âm thanh khiến người ta đỏ cả mặt.
Nhiệt độ tăng cao, có vẻ máy điều hoà không đủ mát khiến cả đổ mồ hôi nhễ nhại. Mùi vị hoan ái tràn ngập trong căn phòng, đôi nam nữ thân mật quấn quýt với nhau không rời.
Trong lúc đỉnh điểm,Tư Khiêm cúi đầu ghé sát vào tai Y Mai và nói với cô:
– Y Mai, anh yêu em.
Cảm động trước lời nói của hắn, nước mắt hạnh phúc như những hạt trân châu lấp lánh trượt trên gò má ửng hồng, Y Mai đáp lại:
– Em cũng yêu anh, Khiêm.
Hôm đó không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết khi họ tỉnh đã là sáng sớm hôm sau. Lãnh Tư Khiêm dậy trước nằm yên nhìn cô ngủ say, dù sao hôm qua cô cũng mệt rồi.
– Ưm~ Chào buổi sáng.
Nhược Y Mai vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy Lãnh Tư Khiêm liền mỉm cười ngọt ngào chào hỏi.
– Chào buổi sáng, bảo bối.
Thấy mình không mảnh vải che thân, quần áo thì vứt tuỳ tiện trên sàn nhà, những chuyện xảy ra đêm qua liền như một thước phim tua chậm hiện ra trong đầu cô khiến Y Mai đỏ mặt tía tai vội vàng kéo chăn để che cơ thể.
– Em che cái gì chứ, những chỗ nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn. Với lại giờ người ta cũng là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đó.
Ngây ngốc một lúc, cô là con gái nếu xảy ra chuyện này thì người chịu thiệt thòi là cô mới đúng chứ đằng này lại bị bắt đền ngược lại cơ đấy.
– Em… hứ! Không nói với anh nữa, cả người đều dính dính thật khó chịu.
Vừa bước xuống giường, hạ thân đã truyền đến cảm giác đau đớn, hai chân thì mềm nhũn đến nỗi đứng không vững. Sắp ngã xuống đất thì được Lãnh Tư Khiêm bế bổng lên đưa vào phòng tắm.
Nhưng đến đó thì hắn lại đứng yên như tượng ở đấy, không chịu rời đi. Tư Khiêm bông đùa đề nghị:
– Hay chúng ta tắm uyên ương đi.
– Anh nằm mơ, đi ra ngoài.
Cô tức giận, mặt đỏ bừng bừng đóng cửa phòng tắm rầm một cái. Hắn đứng ở ngoài chỉ biết cười trừ, vợ nhỏ thật đáng yêu.
Sau khi cả hai vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống nhà dưới ăn sáng. Đến bàn ăn, ba mẹ đều nhìn họ bằng đôi mắt khác lạ, mẹ Nhan thấy Y Mai thì liền chạy đến:
– Tiểu Mai, hôm qua con bị gì vậy? Mất tích cả sáng hôm qua, lúc về lại nhìn không được khoẻ.
– Con…
– Chuyện đó là như thế này…
Lãnh Tư Khiêm kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra với Y Mai hôm qua, cả mẹ Nhan và ba Dương đều tức giận đỏ cả mặt. Bọn chúng lại dám tổn thương con dâu Lãnh gia đúng là không biết trời cao đất dày.
Đang ăn thì điện thoại của Tư Khiêm reo lên. Hắn nghe xong thì mặt mày đen thui, hiện rõ sự tức giận.
– Bắt cô ta đi, các người biết nên xử lí ả thế nào rồi đó, nhớ phải còn sống để giao cho cảnh sát xử lí.
Bỗng nhiên mẹ Nhan phát hiện trên cổ Y Mai gần phía sau gáy có một dấu màu đỏ thẫm. Thấy thế liền khéo léo trêu chọc:
– Tiểu Mai à trên cổ con là bị côn trùng cắn sao?
– Dạ? Trên cổ? Côn trùng cắn?