Hắn vừa nói vừa tiến sát lại người cô, hai gương mặt chỉ cách nhau ước chừng một gang tay, gần tới nỗi khiến tim Y Mai căng thẳng đến mức muốn ngừng đập.
– Từ…từ đã, cơm…em có nấu bữa tối để anh ăn với em. Chuẩn bị rất lâu cũng tốn rất nhiều công sức, anh không thể không ăn.
– Để đấy đi giờ anh chỉ muốn em.
Cái gì mà để đấy đi chứ? Tên này cũng thật to gan, tâm ý cô chuẩn bị cho hắn vậy mà lại bị gạt sang một bên như vậy. Đáng giận!!
– Lãnh, Tư, Khiêm! Có phải anh “ăn” được em một lần thì liền lên mặt không? Đúng là quá đáng! Hừ!
Lãnh Tư Khiêm ngừng động tác, lui ra khỏi người cô. Xem ra Y Mai lần này thật sự giận rồi, mặt anh tuấn tú như vậy cũng không thèm nhìn, từ trước đến nay anh chưa từng dỗ dành con gái giận dỗi bao giờ. Phải làm sao đây?
– Bảoo…bốiii…anh biết sai rồi, đừng giận nữa có được hay không? Tha thứ cho anh đi mà, bảo bối!!!
– Hừ! Ai thèm làm bảo bối của anh chứ! Đi ra kia!
– Em đừng đuổi anh đi, bảo bối. Anh đi rồi em bị người khác cướp mất thì làm sao?
Loading…
Tư Khiêm giương đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, trong đó có sự thành khẩn và hối lỗi trông thật tội nghiệp.
Hắn nhìn cô chằm chằm và cô cũng vậy. Nhưng lại chẳng nói với anh lời nào, cô ấy thật sự rất giận dữ. Anh mắt liền cụp xuống, buồn bã đi xa ra chỗ cô.
Y Mai thấy vậy thì cảm thấy không còn giận nữa mà thay vào đó là cảm giác buồn cười, nhìn anh lúc này thật giống cún con bị bỏ rơi a. Kĩ thuật bán manh cũng tốt lắm chứ đùa.
– Khụ, a…anh dù sao cũng biết lỗi rồi em sẽ tha thứ cho lần này, còn nếu có lần sau thì…
Chưa kịp nói hết câu thì Lãnh Tư Khiêm đã chạy lại ôm chầm cô vào lòng. Giọng điệu vui mừng:
– Cảm ơn bà xã đại nhân, tuyệt đối không có lần sau. Anh sẽ chú ý. Yêu em nhiều.
Quả nhiên…quả nhiên rất giống với cún con. Làm sao đây thật sự quá dễ thương, nhưng mà tốt nhất suy nghĩ ví von Tư Khiêm thành cún này của cô không để hắn biết nếu không hậu quả sẽ đáng sợ lắm. Nghĩ thôi đã thấy rùng mình!
– Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Tự tay em làm đấy, còn có mì trường thọ nữa.
Y Mai kéo tay Tư Khiêm lại bàn ăn. Khi trước rất ít khi ăn cơm ở nhà, số lần ăn trong một năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Giờ có một người đợi mình ở nhà cảm giác đúng thật không tệ.
Mùi thơm từ mấy món ăn trên bàn xộc vào mũi, dạ dày hắn liên tục kêu gào vì đói. Ngồi sống bàn ăn, Lãnh Tư Khiêm uống một ít nước súp từ bát mì, không thấy anh ấy có biểu cảm gì cô liền lo lắng.
– Anh sao vậy? Em nấu không ngon à? Rõ ràng đã nếm thử lúc đó rất vừa miệng mà.
– Nhìn xem em cuống lên làm gì. Chỉ tại anh chưa bao giờ ăn món ngon như thế nên bị đứng hình thôi. Còn hơn cả nhà hàng Michelin 3 sao ấy chứ.
– Nếu như vậy thì em chuẩn bị chuyển nghề sang làm đầu bếp. Không làm ở công ty anh nữa, có khi lương ở chỗ đó còn cao hơn Thiên Hoàng.
– Cần gì làm thuê, anh mua cho em một cái nhà hàng em tự mình làm chủ nếu muốn thì xuống làm đầu bếp trưởng luôn.
Mặc dù biết Tư Khiêm rất bá đạo nhưng như thế này có phải hơi…không phù hợp. Khi yêu con người thường mù quáng ư?
– Anh nếu cứ yêu chiều em kiểu này không sớm thì muộn em sẽ trở nên hư hỏng mất.
– Chính là muốn em hư hỏng một chút. Anh thích yêu em một cách vô pháp vô thiên như vậy. Mà em há miệng ra anh đút em ăn mì trường thọ.
– Đút? Không được, ngại lắm. Với lại mì đó là chuẩn bị cho anh mà.
Cô khó hiểu nhìn hắn, con người Lãnh Tư Khiêm đôi lúc khiến người ta chẳng tài nào nhìn thấu. Anh suy nghĩ gì rất ít khi để lộ ra bên ngoài. Là giỏi che giấu cảm xúc hay bản tính sinh ra đã có?
– Ăn mì trường thọ vào dịp sinh nhật không phải là muốn cầu sống lâu sao, vậy nên em ăn chung với anh coi như chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi. Cùng nhau trường thọ.
– Thật vậy sao! Em làm gì tin chứ, nhưng mà nể tình bát mì ngon như vậy em sẽ ăn một miếng.
Đúng là ấm áp quá đi, chỉ ăn mì thôi không ngờ cảm giác được người khác đút lại trở nên ngon như vậy làm cô rưng rưng nước mắt. Thấy thế Lãnh Tư Khiêm đưa tay nhẹ nhàng lau đi, hỏi cô:
– Cảm động đến rơi nước mắt luôn rồi? Hồ ly mít ướt!
– Anh thật tốt với em. Cảm ơn.
Nói xong cô chồm người qua ôm lên cổ Tư Khiêm khóc nấc. Chả hiểu sao cô lại mau nước mắt như vậy.
– Ngốc! Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai. Sau này mấy câu như vậy không cần thiết nói, giữa chúng ta đâu phải khách sáo chứ.
– Ừm, nhớ rồi. Khiêm, còn bánh kem nữa anh mau cắt bánh đi. Nhớ là ước nguyện trước sau đó thổi nến xong mới được cắt bánh.
– Theo lời em.
Chiếc bánh mềm mại, ngọt ngào được cắt ra. Mặc dù làm lần đầu nhưng nó rất ngon đến nỗi một người không thích đồ ngọt như Lãnh Tư Khiêm lại có thể ăn hết một miếng to.
– Anh ước gì vậy?
– Không nói em biết, người ta bảo nếu nói ra sẽ mất hiệu nghiệm.
Thật ra điều anh ước chính là “chúng ta đời đời kiếp kiếp sẽ hạnh phúc bên nhau”. Mong rằng điều ước sẽ thành sự thật.