Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 105



Quả nhiên không ngoài dự đoán, Giản Ngọc Diễn đã phát giác ra, bây giờ rõ ràng đang chờ đối chất với nàng.

Phiền phức, rất phiền phức.

Đây là cảm nhận chân thật của Nhan Nhất Minh.

Từ khi đi vào hệ thống này, Nhan Nhất Minh thấu hiểu sâu sắc một đạo lý, phàm là chuyện gì cũng phải giữ lại một đường lui, tránh để sau này đau khổ vì quyết định ban đầu.

Từng tưởng rằng công lược xong có thể quay về thế giới hiện thực, nhưng không ngờ lại là một khảo nghiệm mới, lúc đó còn tưởng có thể đi rồi, kết quả lại để lại quá nhiều dấu vết khiến Giang Dật nhận ra.

Lần này đi quá vội, cũng tưởng rằng có thể an toàn chạy thoát, không ngờ lại gặp phải Thiệu Kinh Vũ, bây giờ thì không thể không đối mặt với Giản Ngọc Diễn.

Nhan Nhất Minh dùng sức nở một nụ cười không tính là đẹp cho lắm: “Giản công tử, công tử vẫn khỏe chứ.”

“Vẫn khỏe.” Vẻ mặt Giản Ngọc Diễn vô cảm lên tiếng, ánh mắt lại khóa chặt trên mặt Nhan Nhất Minh, cuối cùng dừng ở nốt ruồi son trên khóe mắt nàng.

Nữ tử này, ngay từ đầu hắn chưa từng hiểu nàng.

Lúc đó nàng chủ động đề xuất muốn hợp tác cùng hắn, Giản Ngọc Diễn chỉ xem nàng là tai mắt của Giang Hạ Vương, chỉ cho là đề phòng Giản thừa tướng mà thôi, mục đích cuối cùng giống với Giản thừa tướng, đều là vì lật đổ hoàng thất.

Nhưng sau đó nàng phản bội Giang Hạ Vương, không tiếc mạng mình dẫn Thái tử chạy trốn.

Kể từ đó, Giản Ngọc Diễn mới hiểu ra nhiều điều. Hóa ra khi đó thư của A Minh gửi tới cũng là nàng sắp xếp, trong thư A Minh cổ vũ hắn xúi giục cũng là kế hoạch của nàng, nàng cố ý khiến hắn để lộ tin tức ra ngoài, cố ý mượn tay hắn phá hủy tất cả kế hoạch của Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương.

Thế nên ngay từ đầu, nàng tiếp cận hắn là vì lật đổ Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương.

Nàng rõ ràng là nữ nhi ruột được Giang Hạ Vương sủng ái, bây giờ lại là đầu sỏ đẩy Giang Hạ Vương vào đường cùng. Giản Ngọc Diễn không hiểu vì sao nàng lại làm vậy, vì Thái tử sao? Thế nên mới phản bội gia tộc, thế nên tình nguyện hy sinh mạng sống của mình?

Nhưng Giản Ngọc Diễn nhớ rõ, nàng từng nói với hắn, thế giới này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tình yêu.

Tất cả tất cả đều khiến hắn không hiểu nổi, nhưng hiện giờ chuyện quan trọng nhất không phải là làm rõ những thứ này mà là tung tích của A Minh.

Rốt cuộc sao nàng lại biết tướng mạo của A Minh, vì sao lại có thư của A Minh, Giản Ngọc Diễn bình tĩnh nhìn Nhan Nhất Minh, hỏi nàng: “A Minh rốt cuộc ở đâu?”

Nếu như trước đây Nhan Nhất Minh còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ sau khi Giản Ngọc Diễn hỏi câu này, Nhan Nhất Minh lại không lo lắng nữa.

Nhan Nhất Minh thầm thở phào một hơi, đều do trước đây Giang Dật nhanh như vậy đã nhìn ra thân phận của nàng, khiến nàng tới giờ vẫn có chút ám ảnh, thế nên ban đầu còn tưởng rằng Giản Ngọc Diễn cũng nhận ra mình rồi.

Nhưng sự thật chứng minh, Giản Ngọc Diễn không phải Giang Dật, không thông minh cẩn thận như Giang Dật cũng không dám nghĩ tới chuyện thiên mã hành không như vậy*. Giản Ngọc Diễn hỏi nàng A Minh ở đâu, vậy thì chứng tỏ Giản Ngọc Diễn cho rằng nàng giấu A Minh đi, chứ không hề nghi ngờ nàng chính là a Minh.

(*: ngựa thần lướt gió tung mây, ý chỉ những chuyện vô lý, không tưởng)

Vì thế Nhan Nhất Minh bình tĩnh điềm nhiêm, thoải mái tùy ý đánh giá Giản Ngọc Diễn, không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt nàng: “Lúc trước không cẩn thận bị thương ở chân, thật sự không thể nào đứng thoải mái nổi, không biết đi tới đình hóng gió bên đó ngồi nói chuyện được không?”

Giản Ngọc Diễn hơi bất ngờ, hắn chỉ thấy Nhan Nhất Minh và Thái tử bình an trở về, lại quên mất Giản thừa tướng biết được tung tích hai người nhiều lần phái tinh binh truy sát, cuối cùng truy binh trở về nói không tìm được hai người, khi đó hắn còn tưởng rằng hai người có lẽ đã bỏ mạng bên ngoài.

Nghĩ tới gian nan suốt dọc đường đi, Giản Ngọc Diễn lùi lại vài bước, Nhan Nhất Minh diễn xuất rất nhập thần, khập khiễng đi tới phía đình hóng gió. Giản Ngọc Diễn vô thức duỗi tay muốn đỡ, nhưng lại thu tay về, chỉ đi theo phía sau nàng.

Nhân lúc này, Nhan Nhất Minh nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ. Sau khi ngồi xuống, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua Giản Ngọc Diễn không giấu được vẻ nôn nóng: “Thật ra, ta cũng không biết rốt cuộc nàng ấy ở đâu.”

Giản Ngọc Diễn cũng không trông cậy nàng sẽ thành thật nói ra, nghe Nhan Nhất Minh trả lời như vậy cũng không bất ngờ, liếc nhìn Nhan Nhất Minh nói: “Quận chúa đã cho ta một bức họa của A Minh, ta nghe nói Quận chúa đích thân vẽ nàng ấy, nhưng lại bảo họa sư vẽ lại một lần nữa, không biết là vì sao?”

“Cái này…”

Nhan Nhất Minh kéo dài thanh điệu, nhìn Giản Ngọc Diễn với ánh mắt ngại ngùng cười: “Chẳng qua là tay nghề ta thô thiển, vẽ xấu quá không ra hồn thôi, thế nên mới bảo họa sư vẽ lại một lần, Giản công tử không cần khách sáo đâu, cứ chê ta đi.”

Ánh mắt Giản Ngọc Diễn trầm xuống, rõ ràng ẩn vệ nói bức tranh họa sư và nàng vẽ giống nhau như đúc, hắn cũng không nhìn ra chênh lệch, nhưng Nhan Nhất Minh lại nói tay nghề mình thô thiển, mà bức họa đó sớm đã bị thiêu hủy, cho dù có ẩn vệ làm chứng, chỉ cần nàng không nhận thì cũng không có cách nào.

Giản Ngọc Diễn không hiểu vì sao nàng lại muốn giấu bút tích của mình, vì sao không thừa nhận quan hệ của mình với A Minh, Giản Ngọc Diễn đè nén tức giận cười khẩy một tiếng: “Quận chúa thật là khiêm tốn.”

“Quá khen quá khen.”

Giản Ngọc Diễn hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Nếu Quận chúa đã vẽ được A Minh, chứng tỏ đã từng gặp nàng.”

“Đúng là ta từng gặp nàng ấy.” Nhan Nhất Minh gật đầu, bày ra vẻ mặt chần chừ và khó xử, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Chỉ là bây giờ ta thật sự không biết nàng ấy ở đâu.”

Giản Ngọc Diễn nheo mắt lại: “Vì sao?”

Nhan Nhất Minh khẽ gõ trên mặt bàn một cái mới chậm rãi đáp: “Bốn năm trước khi ta dạo chơi ở Giang Nam, đúng là có gặp vị A Minh cô nương này, ta thấy nàng ấy là một cô nương mà một thân một mình, trên mặt lại có vết thương, thế nên không khỏi chú ý, sau đó vì có duyên nói chuyện vài câu mà quen biết nhau.”

Tự mình bịa chuyện, Nhan Nhất Minh thuận miệng nói: “Thế nên ta mới biết nhiều chuyện giữa công tử và A Minh cô nương, đương nhiên cũng biết được tướng mạo của A Minh cô nương.”

Vẻ mặt Nhan Nhất Minh vô cùng chân thành tha thiết, Giản Ngọc Diễn không nhìn ra chút giả tạo nào. Hơn nữa dù là thời gian hay là đặc trưng của A Minh, nàng đều nói rõ ràng rành mạch, Giản Ngọc Diễn ngây ra một lúc: “Thế nên những bức thư đó…”

“Thư đương nhiên là do A Minh tự mình viết rồi.” Nhan Nhất Minh nói: “Chuyện này đúng thật là ta có lỗi với công tử, lúc đó tới Kinh Thành ta đặc biệt đi gặp nàng ấy, cố tình nhờ nàng ấy viết những bức thư này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

“Nhưng những bức thư này rõ ràng là khuyên ta phản bội Giang Hạ Vương để theo phe triều đình.” Giản Ngọc Diễn gằn từng câu từng chữ nói: “Ngươi là nữ nhi của Giang Hạ Vương, sao ngươi lại bảo nàng ấy viết những lá thư này.”

“Vốn dĩ ta đứng về phía triều đình, vì sao không thể bảo nàng ấy viết những lá thư này.” Nhan Nhất Minh “chậc” một tiếng: “Về sau ta ruồng bỏ phụ thân để cứu Thái tử, không phải đã chứng minh rồi sao?”

Thế nên suy cho cùng chính là vấn đề này, nàng là nữ nhi của Giang Hạ Vương, rốt cuộc vì sao lại phản bội ông ta?

“Vấn đề này, thứ cho ta không thể trả lời.” Nhan Nhất Minh không vờn nhau với hắn nữa: “Giản công tử, vừa rồi công tử hỏi ta tin tức của A Minh ta mới trả lời. Nhưng bây giờ lại đề cập tới bí mật của ta, ta cảm thấy ta không có nghĩa vụ phải trả lời công tử.”

Nhan Nhất Minh thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Lúc trước công tử chịu khống chế của Giản thừa tướng, là ta giúp công tử thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, là ta dẫn đường cho công tử tìm một con đường sống, bảo vệ tính mạng của công tử, tính mạng của Giản phu phân. Mà bây giờ công tử lại hùng hổ dọa người, cứ như là ta nợ công tử gì vậy.”

Thế cục nhanh chóng nghiêng về phía Nhan Nhất Minh sau câu nói này của nàng, Giản Ngọc Diễn ngây người.

“Bây giờ Giản thừa tướng bại rồi, công tử lập công lớn chuộc tội, sau này trời cao biển rộng không còn gì vướng bận, sao công tử phải hỏi cặn kẽ nguyên do vì sao ta phải làm vậy. Vừa rồi ta đã nói với công tử, ta từng gặp A Minh cô nương là thật, bây giờ ta phản bội Giang Hạ Vương, không biết tung tích nàng ấy ở đâu cũng là thật. Nếu như công tử để ý nàng ấy như vậy thì tự mình đi tìm là được rồi, có điều có mấy lời ta muốn khuyên công tử.”

Trong lòng Giản Ngọc Diễn loáng thoáng có chút bất an, nhưng vẫn kiên trì hỏi nàng: “Lời gì?”

“Trên đời này, không có ai rời khỏi ai mà không thể sống được. Tất cả mọi chuyện bây giờ cuối cùng rồi sẽ qua đi. Cuộc đời công tử chỉ mới bắt đầu, cũng nên buông bỏ tất cả quá khứ, nhìn về tương lai.”

Giản Ngọc Diễn nghe thấy giọng nói chua xót của chính mình: “Là nàng ấy… bảo nàng nói những lời này sao?”

“Nếu như đã hiểu thì ta không cần nói nữa.” Nhan Nhất Minh nhàn nhạt cười: “Mọi chuyện trong quá khứ, dù là công tử nợ nàng ấy hay là nàng ấy nợ công tử, bây giờ đều đã qua rồi. Nàng ấy đã có cuộc sống mới, mong rằng công tử đừng có lưu luyến quá khứ, đương nhiên, nàng ấy thật lòng chúc phúc cho công tử, sau này sống một cuộc đời bình an vui vẻ.”

Nói xong, Nhan Nhất Minh xoay người rời đi, để lại Giản Ngọc Diễn thất hồn lạc phách, không biết ngồi yên lặng trên đình hóng gió bao lâu.

Nhan Nhất Minh vẫn giả vờ đi tập tễnh ra khỏi đình hóng gió, đi được không xa liền đụng phải nha hoàn đang ra ngoài tìm nàng, báo là Thái tử điện hạ đặc biệt mời đại phu tới khám vết thương cho nàng.

Nhan Nhất Minh “ồ” một tiếng, đỡ tay nha hoàn trở về chỗ ở. Thái tử thật sự rất cẩn thận, đặc biệt mời hai đại phu, hơn nữa còn có một đại phu là nữ.

Nữ đại phu đó nghe lời Thái tử kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cho Nhan Nhất Minh, khuôn mặt kinh ngạc ban đầu đã trở nên khϊếp sợ, ánh mắt nhìn Nhan Nhất Minh chỉ còn lại vẻ đáng thương.

Nhan Nhất Minh bị nàng ất nhìn có chút nổi da gà, mặc lại y phục hẳn hoi, bảo người đưa hai vị đại phu ra ngoài, không lâu sau đại phu gửi thuốc trị thương tới, bảo nha hoàn thoa cho nàng.

Thiệu Kinh Vũ làm xong việc đúng lúc gặp đại phu rời đi, đột nhiên nhớ tới gì đó thuận miệng hỏi một câu thương thế của Nhan Nhất Minh thế nào.

Nữ đại phu đó lập tức tuôn ra một tràng như hát: “Ai da, ta chưa từng thấy cô nương nào bị thương thành như vậy, trên lưng trên eo, cánh tay cổ chân đều là vết thương, vết thương ở chân ước chừng dài bằng hai ngón tay, nhìn vô cùng đáng sợ, bị thương như thế phải đau đến thế nào chứ, còn cậy mạnh nói không đau, ngài nói xem cô nương cả người đầy vết thương như vậy sau này làm sao mà gả đi được…”

Thiệu Kinh Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt, nhiều năm trước kia, ngự y thăm khám cho Nhất Minh xong cũng từng nói những lời này với vẻ mặt y như vậy.

Thiệu Kinh Vũ xua tay lệnh cho hai người trở về bẩm báo Thái tử. Cảnh tượng quen thuộc, lời nói quen thuộc, lại một lần nữa nhớ tới người đã rời đi nhiều năm kia, trong lòng Thiệu Kinh Vũ vẫn không khỏi nhói đau.

Thật lâu sau đó, Thiệu Kinh Vũ thở dài một hơi, suy nghĩ một lát rồi đi tìm Thái tử.

Bên phía Nam Cung Huyền, xử lý chính sự xong nghe đại phu nói lại nhíu mày thật chặt. Hắn tưởng Nhan Nhất Minh chỉ bị một vết thương trên đùi mà thôi, không ngờ không chỉ có một chỗ, đột nhiên dâng lên rất nhiều áy náy và cảm khái, có lẽ còn xen lẫn sự đau xót cùng những cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có.

Thiệu Kinh Vũ tiến vào đúng lúc Nam Cung Huyền đang viết chữ, có lẽ là vừa rồi nhớ tới cảnh Nhan Nhất Minh sao có thể liều chết bảo vệ mình suốt dọc đường như vậy, lúc cúi đầu mới phát hiện ra có rất nhiều chữ liên quan tới Nhan Nhất Minh.

Ví dụ như phong hào của nàng, Lâm An.

Lại ví dụ như tên thật của nàng: “Minh Di Nghiên.”

Thiệu Kinh Vũ nhìn thoáng qua, trùng hợp nhìn thấy cái tên kia. Chỉ là hắn đứng ở trước mặt Nam Cung Huyền, liếc mắt nhìn qua không phải Minh Di Nghiên mà là Nghiên Di Minh.

Chỉ làm một cái nhìn thoáng qua, đọc lại cái tên này một lần mới nhận ra chút quen thuộc.

Nếu như không phải đang nhìn mấy chữ này, hắn còn tưởng rằng có người đang gọi Nhan Nhất Minh.

Nghiên Di Minh.

Nhan Nhất Minh*.

(*: Hai tên này đọc giống nhau, chữ khác nhau)

Đợi tới khi hồi phục tinh thần, Thiệu Kinh Vũ mới nhớ tới, Minh Di Nghiên rõ ràng là tên húy của Lâm An quận chúa.

Trong lòng Thiệu Kinh Vũ thoáng động.

Nam Cung Huyền chưa hề phát hiện ra sự ảm đạm trong ánh mắt Thiệu Kinh Vũ. Sau khi nói chuyện chính sự với hắn mới nói tới Nhan Nhất Minh, nói vừa rồi đại phu nói với hắn hóa ra nàng bị thương rất nặng.

Nam Cung Huyền không giấu nổi sự hổ thẹn trên mặt, thật lâu sau thở dài một hơi nói: “Lúc đó Hoàng đế lệnh cho ta luyện võ, ta luôn cảm thấy không có tác dụng gì, bây giờ lại có chút hối hận, nếu như khi đó ta biết chút võ công, cũng sẽ không khiến một nữ tử vì ta mà bị thương thành như vậy.”

Thiệu Kinh Vũ có chút tò mò: “Lúc đó Giản thừa tướng phái mấy trăm tinh binh truy sát Điện hạ và Quận chúa, cuối cùng cũng bình an vô sự. Thần cứ nghĩ là Điện hạ tránh được truy binh, bây giờ xem ra cũng phải giao thủ mấy trận.”

Nam Cung Huyền thở dài gật đầu: “Đúng là có giao thủ rất nhiều lần.”

“Không ngờ công phu của Quận chúa lại lợi hại như vậy.”

“Ta cũng rất bất ngờ.” Nam Cung Huyền nói: “Lúc trước khi ta bị bắt cóc, nàng ấy từng một đao lấy mạng một binh lính, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn xác, cho dù là hộ vệ Đông Cung cũng chưa có bản lĩnh đến vậy.”

“Không biết Quận chúa quen dùng vũ khí gì?”

“Vũ khí rất bé, là một con đao nhỏ.”

Thiệu Kinh Vũ nhíu mày, hoàn toàn không phải hắn nghĩ nhiều, bởi vì lúc trước Nhất Minh cũng quen dùng một con đao nhỏ.

Loại đao này thân không tính là quá dài, không phải là lựa chọn tốt nhất cho vũ khí. Người bình thường hiếm khi dùng loại đao này, nhưng Nhất Minh thích, không ngờ Lâm An quận chúa cũng thích.

Nam Cung Huyền không biết Thiệu Kinh Vũ nghĩ gì trong lòng, lại tiếp tục nói tới Nhan Nhất Minh: “Ta cũng theo phụ hoàng đi săn mấy lần, cưỡi ngựa rất được, nhưng hôm đó truy binh ở phía sau lại không theo kịp được nàng ấy, thậm chí cưỡi ngựa mấy canh giờ, ngay cả ta cũng có chút sơ suất, vậy mà nàng lại thoải mái vô cùng, giống như sớm đã quen rồi vậy. Ta thật sự không ngờ một nữ tử lại có bản lĩnh như vậy, vì trốn tránh truy binh mà hai người bọn ta ẩn nấp trong núi sâu. Ta lo bị lạc hướng, nàng lại vô cùng rõ ràng, thậm chí còn tùy tay vẽ ra địa hình trên mặt đất, chỉ là không giống với bản đồ thường ngày ta thấy cho lắm.”

Cưỡi ngựa đường dài lại cảm thấy bình thường, chỉ có thể nói nàng sớm đã quen với việc này. Lúc đó khi ở Kinh Thành, hắn cũng thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng tới chiến trường vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi vì cưỡi ngựa đường dài, mãi tới sau này mới hoàn toàn quen.

Nhưng Lâm An quận chúa lại có thể làm được như hắn, việc này không khỏi khiến Thiệu Kinh Vũ nghi ngờ.

Hơn nữa còn có thể tùy tay vẽ ra bản đồ…

Lại tiếp tục là hành động hắn vô cùng quen thuộc.

Giọng nói Thiệu Kinh Vũ có chút khàn khàn: “Không biết có điểm gì không giống?”

“Thánh nhân nhìn thiên hạ từ phía nam, hướng minh mà trị, bản đồ vẽ ra phải là nam ở phía trên, bắc ở phía dưới, đông tây ở trái phải, nhưng nàng lại vẽ bắc trên nam dưới, trái tây, phải đông…”

Thiệu Kinh Vũ đột nhiên đứng phắt dậy.

“Thần còn có việc, xin cáo lui trước.”

Tác giả có lời muốn nói:

Không ngờ Tiểu Giang vẫn chưa xuất hiện, xem đề cương còn tưởng có thể cho hắn lên sàn rồi cơ.

A Minh biểu cảm mệt mỏi thống trời, khó khăn lắm mới lừa được Giản Ngọc Diễn, giờ lại bị Nam Cung Huyền bán đứng sạch sẽ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.