Trải qua ly biệt, mới biết được đó là một loại cảm giác còn khó chịu hơn cả cái chết.
Giang Dật đã trải qua một lần rồi, không muốn có thêm lần thứ hai nữa, cũng chịu không nổi có lần thứ hai.
Nhan Nhất Minh nói rằng hắn không thể gϊếŧ được những người khác, thật ra có gì mà gϊếŧ không được chứ. Chỉ là nếu như người chết là bọn họ, tuy từ nay A Minh không quay về được nữa, nhưng hắn cũng sẽ mất đi toàn bộ cơ hội. Hắn hủy đi hy vọng quay về của nàng, nàng chắc chắn sẽ không lựa chọn ở lại bên cạnh hắn. Đến lúc đó hắn cũng đã chẳng còn lý do gì để giữ nàng lại bên người mình nữa.
Đến lúc đó sẽ giống như những gì A Minh nói, chỉ cần nàng muốn đi, hắn căn bản không thể giữ nàng lại được.
Vò đã mẻ thì cho vỡ luôn, nàng hoàn toàn có thể làm được.
Vậy nên hắn sẽ không ngu ngốc tới mức thật sự ra tay với những người khác, huống chi nếu trên đời lại một lần nữa không có A Minh ở bên cạnh, vậy quãng đời sau này còn có ý nghĩa gì nữa đây.
Đương nhiên, cái chết là kết cục tệ nhất, so với kết cục này, hắn càng thích chính là nàng bị khống chế mà không thể không ở lại bên cạnh mình.
Giống như bây giờ vậy.
Lời của Giang Dật vang vọng rất nhiều lần trong đầu, ngay cả Quả Táo cũng có một thoáng chết máy, nhưng một người một máy lại hoàn toàn không hề nghi ngờ tính chân thật của lời này.
Trạng thái lúc này của Giang Dật, cùng đôi mắt cố chấp khiến người ta sợ hãi kia, không có cái nào là không nói cho Nhan Nhất Minh, đây không phải nói đùa.
Nhan Nhất Minh định nói hắn tỉnh táo một chút, đôi môi vốn đỏ thắm bởi vì cắn quá mạnh mà cực kỳ tái nhợt.
Ngươi có thể lựa chọn cái chết, nhưng có thật sự đáng giá không?
Nhan Nhất Minh thậm chí có hơi không thể hiểu được: “Cho dù cuối cùng ngươi có thể giữ ta ở lại, nhưng lúc đó ngươi không còn sống nữa thì còn có ích gì?”
“Cho dù ta còn sống, nhưng nàng không còn, vậy thì có ích gì?”
Giang Dật nói, hắn thậm chí còn không phản bác lời Nhan Nhất Minh. Chỉ một câu này, Nhan Nhất Minh đã không còn thốt lên được một lời nào nữa.
Nàng từng nói với Giản Ngọc Diễn, trên đời này có rất nhiều rất nhiều thứ còn quan trọng hơn tình yêu, sinh mạng, tự do, tình thân, nàng sẽ không vì tình yêu mà buông bỏ tất cả.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể từ bỏ như vậy sao?
Trong lúc cấp bách nàng liền hỏi Quả Táo rốt cuộc phải làm thế nào.
Quả Táo đơ máy cả một lúc mới yếu ớt lên tiếng: “Nếu Giang Dật thật sự lựa chọn tự sát, vậy ký chủ, ngài thật sự sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này, cho đến khi…”
Nói đến đây Quả Táo liền ưu thương thở dài một hơi mới nói tiếp: “Cho đến khi Giang Dật sống thọ và chết tại nhà.”
Thấy ký chủ nhà mình hoàn toàn nín lặng, Quả Táo vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên vẫn còn có cơ hội cứu vớt, nói không chừng ngày nào đó Giang Dật thay lòng, có lẽ liền quyết định thả tự do cho ngài, hoặc đợi đến khi hắn nghĩ thông… Ký chủ yên tâm, cho dù ngài thật sự sống ở thế giới này đến một trăm tuổi, đợi khi về đến thế giới hiện thực thì tuyệt đối vẫn là thời gian lúc ngài xuyên đến, vậy nên…”
Vậy nên ký chủ, ngài cứ ở cùng với hắn đi, đợi kiếp này trôi qua rồi thì cũng đã xong hết tất cả…
Nhưng nhìn vẻ mặt ngày càng sa sút của Nhan Nhất Minh, câu này, cuối cùng Quả Táo cũng không dám nói ra.
Giang Dật nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, kéo nàng bước đi dưới bầu trời u ám đầu đông. Nhan Nhất Minh ngẩn ngơ để hắn kéo đi, cứ đi mà không hề biết phương hướng.
Nàng không nghĩ ra cách để thoát thân, nàng không thể đi mà chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, thậm chí còn không dám nói một câu nặng lời, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Giang Dật.
Từ lúc xuyên vào đến nay đã gần tám năm, đây là lúc nàng cảm thấy luống cuống nhất, cũng là lúc bất lực nhất.
Giang Dật dẫn nàng về Giang phủ.
Hoàng đế đối xử với hắn cực kỳ tốt, căn nhà này vừa rộng lớn vừa không mất vẻ tinh xảo. Nhưng cho đến tận lúc này vẫn chỉ có một người chủ là Giang Dật, người hầu trong phủ cũng không nhiều. So với phủ Định quốc công, Giang phủ, hay Thiệu phủ mà Nhan Nhất Minh từng ở lại thì trống rỗng đến đáng sợ, thậm chí còn có hơi lạnh lẽo nói không nên lời.
Sự chú ý của Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng bị hấp dẫn đi, ánh mắt lướt qua phủ đệ trống rỗng, sau đó tầm mắt nhìn vào một vị lão bá đang vội vàng chạy từ xa đến. Lão bá nhìn đã có tuổi nhưng thân hình nhanh nhẹn, trên mặt hồng hào đánh giá Nhan Nhất Minh từ trên xuống dưới một lượt, liền cười híp mắt nói với Giang Dật: “Ôi chao, phủ chúng ta cuối cùng cũng có một vị nữ chủ nhân rồi.”
Nhan Nhất Minh vừa định mở miệng nói không phải, thì trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Dật đã lộ ra nụ cười không hề che giấu: “Nói đúng lắm.”
Nhan Nhất Minh: “…”
Tầm mắt ông lão nhìn Nhan Nhất Minh thật sự vô cùng sốt sắng, Nhan Nhất Minh có hơi ngại mà dời tầm mắt đi. Giang Dật thấy vậy liền cười nói: “A Minh da mặt mỏng, Lý bá đừng chọc nàng ấy.”“
“Không chọc không chọc…” Lý bá vui tới nổi không khép được miệng, thúc giục hai người mau đi tắm rửa thay đồ, còn mình thì xoay người cười vui vẻ đi về phía phòng bếp phân phó chuẩn bị bữa tối.
A Minh da mặt mỏng có hơi hoảng hốt mà nhìn Giang Dật trước mặt. Lúc này hắn đã quay lại dáng vẻ như trước, cứ như cái người vừa điên cuồng vừa cố chấp khi nãy đã bị nhốt vào lại bóng tối rồi vậy.
Nhan Nhất Minh nhìn nụ cười quen thuộc của Giang Dật, đột nhiên cái gan lại lớn lên, trong đầu xẹt qua ý nghĩ liền nói: “Thiếu Quân, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên thương lượng một chút.”
Giang Dật không hề tức giận, chỉ hoàn toàn xem như không hề nghe thấy mà nói: “Trù nương trong phủ có tay nghề làm bánh ngọt không tệ. Bánh phục linh lần trước cho người đem qua cho nàng cũng là do bà ấy làm. Trước khi vào cung ta đã phái người truyền lời về rồi. Đợi chúng ta tắm rửa thay quần áo xong, vừa lúc có thể trực tiếp dùng bữa tối luôn.”
Nhan Nhất Minh im lặng một lúc, rút bàn tay đang bị Giang Dật nắm chặt ra, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu.”
Giang Dật căn bản không thèm nghe, không còn cách nào để thay đổi khiến nỗi áy náy trong lòng Nhan Nhất Minh dần dần tan biến đi, mà thay vào đó là nỗi bực dọc, nàng hất tay Giang Dật ra, bổ sung một câu: “Ta không có hứng ăn.”
“Vậy nghỉ ngơi trước…” Giang Dật lại như không thèm để ý: “Ta để nha đầu đưa đến, đợi khi có hứng rồi ăn.”
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Giang Dật đưa tay chỉnh sơ lại mái tóc dài đã hơi rối của nàng, ngón tay xẹt qua vành tai lạnh lẽo của nàng. Giang Dật đưa tay che lại hai tai nàng, giống như một ngày tuyết trước kia, Giang Dật đứng đằng sau ôm nàng vào lòng, hai tay ấm nóng che tai nàng lại.
Sau đó cọ vào cổ, thân mật hỏi nàng có lạnh không.
Bỗng chốc, tất cả nỗi bực dọc như một quả bóng bị đâm thủng, lại trở về với tình trạng bất lực không biết phải làm sao.
Giang Dật hoàn toàn làm lơ với sự chủ động của nàng, nàng giả vờ lạnh nhạt lại cứ như đang đấm vào bịch bông, khiến người ta cảm thấy vô lực gấp bội.
Khi tất cả mọi thứ đều vô dụng, Nhan Nhất Minh có hơi sụp đổ mà nhắm mắt lại, chỉ đành đi theo Giang Dật đến phòng hắn.
Trong mắt nha đầu không giấu nổi vẻ tò mò mà nhanh chóng cầm quần áo đi tới. Giang Dật nhận lấy, ra lệnh cho nha đầu ra ngoài chuẩn bị nước nóng. Nha đầu cực kỳ kinh ngạc lại liếc Giang Dật một cái, sau đó rút chân chuồn ra ngoài.
“A Minh…” Cuối cùng Giang Dật cũng đối mặt với lời nàng nói, không còn làm lơ, né tránh vấn đề của nàng nữa: “Ta biết nàng muốn thương lượng chuyện gì, mà đáp án của ta cũng chỉ có một thôi, ta không đồng ý.”
“Nhưng cứ ở bên nhau thế này thì có nghĩa lý gì?”
“Ta cảm thấy rất có ý nghĩa…” Hai mắt Giang Dật đầy ý cười, kề gần lại nàng, chóp mũi hai người cách nhau cỡ độ rộng hai ngón tay: “Thấy nàng bất lực càng ngày càng tức giận, rõ ràng đã vô cùng tức giận nhưng lại vì áy náy không nhẫn tâm, cho dù là cái nào, ta cũng đều cảm thấy vô cùng thú vị.”
Nhan Nhất Minh: “…”
“Mà cái thú vị nhất, chính là nàng vô cùng muốn rời đi nhưng lại không thể không ở lại bên cạnh ta…” Giang Dật từng bước ép sát: “Ban đầu là nàng tự mình đi đến bên cạnh ta, để ta quen với cuộc sống có nàng, A Minh, nàng phải gánh chịu hậu quả này.”
Vậy nên, xin hồ tiên hãy đem tháng ngày dài đằng đẵng của nàng chia cho ta một phần đi, mà ta…
“Không cần nhiều…” Giang Dật nói, hắn nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống một cái: “Ở cùng ta một đời một kiếp thôi, đến lúc đó, sẽ không còn ai ngăn cản nàng nữa.”
Đến lúc đó, nàng có thể tự do rồi.