Thiệu Kinh Vũ từng gϊếŧ vô số người, đối với hắn mà nói, vài kẻ lắm miệng chết đi còn không sánh được một ánh mắt lạnh nhạt của Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh luôn lạnh lùng ít nói, nhưng chỉ cần thấy hắn, thấy Vân Hiểu, hoặc thấy những người có cùng phần trí nhớ kia với nàng thì dù ngoài mặt vẫn lạnh tanh nhưng ánh mắt vẫn ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Kinh Vũ thấy ánh mắt Nhan Nhất Minh lạnh như vậy.
Hơn nữa, là đối với hắn.
Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Nhan Nhất Minh, nhưng ngàn câu vạn chữ, đến cuối cùng lại chỉ dư vài tiếng “Ta xin lỗi”.
Mà mấy chữ “Ta xin lỗi” này với hắn và nàng đều quá mức nhẹ nhàng bâng quơ. Bởi vì tiếng xin lỗi này, nếu luận bắt đầu thì cần phải ngược dòng trận đại chiến cuối cùng đã qua từ rất lâu kia.
Đã thành ra tính không rõ nữa rồi.
Thiệu Kinh Vũ mịt mờ nhớ lại. Rõ ràng ước nguyện ban đầu là vì muốn nàng sống thật tốt. Nhưng đến lúc này, cuộc sống của nàng không hề tốt chút nào.
Nhan Nhất Minh không phải phụ nhân khuê phòng thích bi xuân thương thu, sẽ không xen lẫn với đám nha hoàn may mắn còn tồn tại đang nơm nớp lo sợ hầu hạ bên người. Bọn họ muốn nhìn ra chút khác thường từ trên mặt Nhan Nhất Minh, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể phát hiện.
Rõ ràng là mấy mạng người, nhưng Nhan Nhất Minh còn chẳng buồn nhấc mí mắt lấy một cái, thậm chí hờ hững nhẹ nhàng nói “chết thì chết thôi”.
“Nghe nói đến bản tử cũng đẫm máu…” Có tiểu nha hoàn to gan nói một câu, các nàng chỉ cần nhớ tới tiếng kêu gào thê thảm của Đồng Bảo là bị dọa sợ khϊếp vía. Nhưng không ngờ Nhan Nhất Minh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nói:
“Bị đánh mà không thấy máu thì còn đánh làm gì nữa?”
Mọi người ngây ngốc.
Tuy rằng mấy người Đồng Bảo chỉ nói chút lời không nên nói nhưng lại bị đánh cho đến chết, còn là vì nàng mới bị đánh chết. Tại sao nàng không sợ hãi chút nào vậy.
Hoặc là, thiếu gia đã vì nàng nghiêm trị mấy người Đồng Bảo như vậy rồi, rõ ràng là đặt nàng ở đầu quả tim, vì sao cũng không thấy nàng cười vui.
Vừa rồi thiếu gia tới đây, bọn họ chưa bao giờ thấy thiếu gia nói chuyện vừa cẩn thận dè chừng lại hèn mọn như vậy. Hắn đứng ngoài cửa gọi tên nàng, một lúc lâu sau mới nghe Nhan Nhất Minh lạnh lùng nói:
“Hiện tại ta không muốn gặp ngươi.”
Mọi người khϊếp sợ đến trợn tròn hai mắt. Bây giờ ngay cả phu nhân và lão gia cũng phải nhường nhịn thiếu gia vài phần, có ai dám nói chuyện với hắn như vậy chứ.
Nhưng Nhan Nhất Minh dám, mà điều khiến người ta càng kinh hãi là thiếu gia không hề nổi giận, thậm chí nghe nàng nói xong hai chân liền lảo đảo, suýt đã ngã quỳ xuống.
Không ai hiểu được, không ai biết vì sao Thiệu Kinh Vũ kiêu ngạo lại kiên nhẫn với nữ tử kia như vậy. Chẳng lẽ thật bởi vì thích đến tận xương tủy nên mới mặc cho người châm chích sao?
Các nàng không dám nói, cũng không dám bán tán lung tung câu gì. Hình ảnh thi thể Đồng Bảo bị kéo ra ngoài vẫn rõ ràng trước mắt.
Trong phòng không đốt đèn, một mảnh tối tăm. Tiểu nha hoàn nhẹ tay nhẹ chân bước vào trong nhà, nương ánh trăng thấy được Nhan Nhất Minh đang lẳng lặng ngồi trước cửa sổ nhìn vầng trăng tròn trên cao.
Trăng mười sáu rất tròn, cũng rất sáng. Nhan Nhất Minh xõa tung mái tóc dài, ánh trăng bàng bạc bao lấy cơ thể nàng, tiểu nha hoàn nhìn mà cảm nhận thấy chút lạnh lẽo cô độc không thể diễn tả.
Có thể gả cho thiếu gia, có thể được thiếu gia yêu thích như vậy, còn có gì mà không vui vẻ chứ, tiểu nha hoàn lại lẳng lặng rời khỏi phòng, để lại một mình Nhan Nhất Minh trong căn phòng trống rỗng yên tĩnh.
Sau đó, Nhan Nhất Minh càng trở thành một điều cấm kỵ, không cho phép người khác nhắc tới.
Trên dưới Thiệu gia đều không ngờ Thiệu Kinh Vũ sẽ vì vài câu nói mà ra tay nặng như vậy. Hành vi này đã đến mức bọn họ không thể hiểu nổi. Một chút xíu ấn tượng tốt với Nhan Nhất Minh ban đầu cũng vì chuyện này mà biến mất sạch sẽ.
Đã đến mức muốn nhanh chóng loại bỏ cho sảng khoái rồi.
Nhan Nhất Minh biết mỗi ngày tiểu nha hoàn kia đều nơm nớp lo sợ, thấp thỏm khi đưa thuốc. Nàng cố ý nói bóng nói gió, hỏi nàng ta vì sao trong thuốc lại có mùi ngân hạnh. Tiểu nha hoàn không biết ngân hạnh là gì, Nhan Nhất Minh lắc nhẹ chén thuốc trong tay, ngước nhìn nàng ta:
“Đương nhiên là hương vị làm ta đoản mệnh rồi.”
Tiểu nha hoàn quỳ phịch xuống đất, mứt hoa quả bưng trong tay rơi vãi khắp sàn, run lẩy bẩy khóc lớn, thề thốt nói “ta tuyệt không dám làm hại cô nương”.
“Ta cũng đoán ngươi không dám.” Nhan Nhất Minh đặt thuốc lên bàn: “Có điều bệnh của ta đã khỏi rồi, không cần dùng thuốc nữa. Làm phiền ngươi báo lại với phu nhân một tiếng, cảm ơn bà ta chăm sóc bao ngày qua.”
Tiểu nha hoàn không dám ngẩng đầu lên, xoay người chạy trối chết.
Thật ra trong Nhan Nhất Minh cũng không biết trong thuốc này thật ra có cái gì, hơn nữa lượng thuốc thêm vào rất ít, ít đến mức Quả Táo cũng chỉ phán đoán được bên trong có thứ không tốt nhưng không phân biệt được đó là thứ gì, chứ đừng nói đến việc để đại phu đi thăm dò.
Thuốc này uống một ngày, hai ngày không có tác hại gì, chờ lâu rồi mới tích ít thành nhiều. Đặc biệt là với thân thể rách nát của Nhan Nhất Minh thì càng dễ dàng đi đời nhà ma.
Không phải Nhan Nhất Minh chán ghét thân thể này, chỉ là ở nơi này quá lâu rất nhàm chán, nàng muốn nhanh chóng chấm dứt.
Có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thiệu phu nhân một cách thích hợp, như vậy có thể đẩy nhanh tiến độ.
Mà bên phía Thiệu phu nhân, nghe tiểu nha hoàn kinh hoảng bẩm áo xong thì hiểu ra nha hoàn ngu xuẩn này bị Nhan Nhất Minh đùa giỡn một vố rồi. Nhưng cũng vì thế mà chứng thực suy đoán của Nhan Nhất Minh. Khiến Nhan Nhất Minh biết được dã tâm mà bà ta che giấu.
Thiệu phu nhân không biết vì sao Nhan Nhất Minh lại phát hiện ra, dù sao ngoài mặt bà ta cũng thể hiện rất tốt, ngay cả nhi tử cũng không phát hiện chứ đừng nói là Nhan Nhất Minh.
Nhưng nàng thật sự phát hiện ra.
Điều này khiến Thiệu phu hoảng hốt không thôi.
Nhi tử si mê Nhan Nhất Minh vượt qua tưởng tượng của bà ta, nếu bà ta bất mãn ra mặt thì chắc chắn Thiệu Kinh Vũ sẽ không chút do dự dẫn Nhan Nhất Minh dọn đến phủ Tướng quân, đây là cục diện bà ta không chấp nhận được.
Thoáng cái đã đến đại thọ bảy mươi của lão phu nhân. Tuổi thọ cao sẽ chỉnh tuổi làm sinh thần, Thiệu lão thái thái lại là mẫu thân của Quý phi, Quý phi cố ý chuẩn bị thọ thần lớn cho mẫu thân.
Phàm là môn đệ có danh tiếng trong Kinh Thành đều được mời đến quý phủ làm khách, Thiệu gia náo nhiệt phi thường.
Thiệu phu nhân đặc biệt cho phép bọn tiểu bối trong quý phủ hôm nay không cần đọc sách, không cần nữ hồng, có thể tùy ý chơi đùa một ngày. Sau đó còn sai người thông báo với Nhan Nhất Minh, nói hôm nay là đại thọ của Thiệu lão thái thái, về sau nàng muốn gả vào Thiệu gia thì vẫn nên sớm chuẩn bị thì hơn. Hôm nay nàng cần gặp mặt các vị phu nhân và tiểu thư.
Vốn dĩ Thiệu Kinh Vũ không đồng ý, hắn biết tính tình Nhan Nhất Minh lạnh nhạt, ghét nhất là kiểu như vậy. Bảo nàng trò chuyện với các lão thái thái không bằng để nàng theo các đại lão gia uống rượu còn hơn. Vậy nên hắn tức giận từ chối.
Thiệu phu nhân khuyên can mãi cũng không có cách nào, không ngờ chính Nhan Nhất Minh lại chủ động đồng ý chuyện này. Nàng nói nên gặp thì sớm hay muộn cũng phải gặp thôi.
Từ sau lần trước, Thiệu Kinh Vũ hiếm khi thấy được Nhan Nhất Minh bình thản ung dung như vậy. Hắn luôn thẹn với nàng, lại không muốn làm nàng khó xử, chỉ có thể gọi Vân Hiểu đi trò chuyện cùng nàng.
Hắn nhớ rõ ràng, Vân Hiểu quay về nói với hắn, Nhan Nhất Minh nói nàng nhớ thảo nguyên phương Bắc.
Nàng nói nàng nhớ ánh sao trên bầu trời thảo nguyên, nhớ cảm giác gió lạnh phất qua mặt lúc nửa đêm. Nàng nói ánh trăng nơi này không sáng bằng, cũng không đẹp bằng trăng trên thảo nguyên.
Ý tứ sau những lời này là cái gì, Thiệu Kinh Vũ không dám nghĩ sâu hơn.
Hôm nay là ngày tâm trạng Nhan Nhất Minh tốt nhất sau hôm ấy. Thiệu Kinh Vũ đương nhiên sẽ không làm trái ý nàng. Nếu Nhan Nhất Minh muốn đi thì hắn sẽ không ngăn cản, đáng tiếc duy nhất là hắn là nam tử, không thể theo Nhan Nhất Minh đi gặp các vị quý thái thái.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn thấy lo lắng, hắn dặn dò Nhan Nhất Minh mãi: “Nếu không muốn gặp thì nói bản thân mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi là được, đừng có tự làm mình chịu khổ.”
Nhan Nhất Minh gật đầu ý bảo đã biết, Thiệu phu nhân đứng một bên cười gượng đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho Nhan Nhất Minh, Thiệu Kinh Vũ đồng ý một tiếng, sau đó quay sang nói với Thiệu phu nhân: “A Minh không thích nói chuyện, mẫu thân nhất định phải giúp con để ý đến nàng.”
“Đương nhiên rồi.” Thiệu phu nhân liếc thoáng qua Nhan Nhất Minh, không hiểu sao Nhan Nhất Minh lại không nói cho Thiệu Kinh Vũ chuyện giữa hai người đã có hiềm khích.
Không lẽ muốn mượn chuyện này kì hảo để giảm bớt gay gắt với bà ta?
Thiệu phu nhân nghĩ không ra lý do khác, Nhan Nhất Minh không nói, bà ta càng vui vẻ tự tại, tươi cười ôn nhu hứa với Thiệu Kinh Vũ sẽ không để Nhan Nhất Minh chịu ấm ức.
Hai người hiểu trong lòng nhưng không nói ra, cùng nhau chơi trò bí hiểm. Trong lòng Thiệu phu nhân đang đoán trong lòng Nhan Nhất Minh có ý gì, hoặc có lẽ sẽ nhân cơ hội này nói gì đó, nhưng không hề…
Thiệu Kinh Vũ đi rồi, Nhan Nhất Minh thản nhiên gật đầu với bà ta rồi xoay người rời đi, để lại Thiệu phu nhân há hốc mồm miệng, thiếu chút nữa là bóp nát móng tay.
Bà ta luôn nghĩ mọi cách khiến nàng xấu mặt, khiến nàng không cách nào gả cho Kinh Vũ. Về phần vế trước, hôm nay thật sự là thời cơ tốt nhất.
Bà ta khôi phục lại bộ dáng dịu dàng đoan trang. Giờ bà ta chính là mẫu thân của Đại tướng quân, không cần nói cũng biết bà ta thích nhất những buổi tụ hội như hôm nay. Sau khi chỉnh trang dung nhan, bà ta ung dung đi tới chỗ Thiệu lão thái thái, sai người chờ một lúc lâu sau, cũng chính là khi tân khách đến gần như đông đủ thì hẵng “mời” Nhan Nhất Minh tới.
Cũng là vì mặt mũi Thiệu Kinh Vũ và Quý phi đủ lớn, khi Cửu công chúa do Quý phi sở sinh dẫn theo hai vị công chúa có quan hệ tốt đích thân tới Thiệu phủ, toàn bộ Thiệu gia đều thụ sủng nhược kinh, càng đừng nói các quý phu nhân và tiểu thư khác đến tham dự.
Gánh hát được dựng lên sau hậu uyển còn chưa bắt đầu xướng, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau mấy việc vụn vặt. Thiệu lão thái thái lệnh cho mấy cô nương Thiệu gia tới gặp, quả nhiên có người nhắc tới vị nữ tử được Thiệu Kinh Vũ mang từ phương Bắc trở về kia.
Thiệu Kinh Vũ vì nữ tử này mà từ chối Bệ hạ ban hôn, việc này xôn xao khắp Kinh Thành một thời gian, Giản Ngọc Nhi tức giận hờn dỗi với Giản thừa tướng. Còn những người khác đương nhiên là rất tò mò với nữ tử trong lòng Thiệu tướng quân này.
Thiệu lão thái thái nghĩ đến những chuyện khϊếp người Thiệu Kinh Vũ làm ra vì Nhan Nhất Minh những ngày gần đây, bàn tay đang gảy Phật châu run lên.
Bà ta thật sự không muốn thấy Nhan Nhất Minh chút nào, hận không thể khiến nàng lập tức cút khỏi Thiệu gia. Nhưng vừa nhắc tới lời này, ngay cả công chúa cũng hiếu kỳ muốn gặp tẩu tử.
Thiệu phu nhân nhẹ giọng khuyên nhủ: “Giờ gọi tẩu tử còn sớm lắm. Xin công chúa đừng nói lung tung.”
“Biểu ca đã nói không phải nàng thì sẽ không gả rồi, chẳng lẽ còn giả bộ hay sao.” Công chúa ngây ngô vô cùng, người có thể khiến Thiệu Kinh Vũ khăng khăng một mực như vậy chắc chắn là một mỹ nữ không tầm thường.
Tuy rằng trong lòng Thiệu phu nhân không thích nhưng không dám làm trái ý của công chúa. Bà ta gọi người đi truyền Nhan Nhất Minh lại đây, áy náy cười xin lỗi: “Chỉ là một nữ tử hương dã, hành vi có phần thô bỉ, làm các vị chê cười rồi.”
Mọi người đầy thâm ý đáp lại một tiếng, nghe lời này là hiểu Thiệu phu nhân không hài lòng với đứa con dâu này như thế nào. Lúc này danh tiếng của Thiệu Kinh Vũ “nóng bỏng tay” như vậy, một khi Thiệu phu nhân không thích thì nói không chừng vẫn còn chút cơ hội.
Trong lòng mọi người đều có tính toán, chờ một lát đã thấy các cô nương Thiệu gia oanh oanh yến yến tiến vào, một đám trang điểm ăn mặc tươi sáng xinh đẹp, ngọt ngào thỉnh an Thiệu lão thái thái. Đôi mắt hạnh của Thiệu phu nhân khẽ đảo quanh, hỏi tiểu thư có đôi mắt đào hoa: “Sao không thấy A Minh đâu?”
Định quốc công phu nhân ngồi phía xa bất ngờ nghe được xưng hô quen thuộc, tách trà đang cầm trong tay gợn lên một vòng sóng nhỏ.
Nữ nhi mất đã nhiều năm, bên người bà đã rất ít có người nhắc tới hai chữ “A Minh” nữa rồi, bọn họ luôn gọi nàng là Thái tử phi. Chỉ có đêm khuya tĩnh mịch, Nhan phu nhân nhớ đến nụ cười rạng rỡ của nữ nhi mới âm thầm rơi lệ, nhẹ nhàng gọi lên nhũ danh của nữ nhi đã khuất.
Thiệu phu nhân hỏi sao Nhan Nhất Minh không đến, tiểu thư kia nghĩ ngợi một lát mới đáp: “Lúc con tới hình như có thấy tỷ ấy đang chơi cờ với Vân Hiểu ở bên hồ.”
Vân Hiểu là ai? Mọi người đều không biết.
Trong đầu Thiệu phu nhân lại chớp nhoáng hiện lên một ý, nhanh chóng suy ngẫm tính khả thi, sau đó vẻ mặt chợt sa sầm xuống.
Một phu nhân ngồi bên cạnh tinh mắt thấy được nét mặt Thiệu phu nhân trở nên nghiêm trọng liền tò mò hỏi bà ta Vân Hiểu là ai?
Thiệu phu nhân bày ra dáng vẻ vô cùng khó mở lời, một lúc lâu sau mới trả lời: “Là nhi tử do bà vú của Kinh Vũ sinh, lớn lên ở quý phủ từ nhỏ, lúc trước cũng theo Kinh Vũ tới Mạc Bắc.”
Cô nương vừa đáp lời nhân cơ hội nghiền ngẫm ý tứ của Thiệu phu nhân, lại bổ sung một câu: “Nhưng trước giờ quan hệ giữa Nghiêm tỷ tỷ và Vân Hiểu vẫn rất tốt, trước kia thường xuyên chơi đùa với nhau, con đã cho người đi giục tỷ ấy rồi.”
Lúc này mọi người bừng tỉnh hiểu ra, sau khi hiểu khó tránh khỏi suy một ra ba.
Nếu Vân Hiểu là người đi cùng Thiệu Kinh Vũ tới Mạc Bắc, nàng kia lại theo Thiệu Kinh Vũ trở về. Vậy thì Vân Hiểu và nàng kia rõ ràng có quen biết.
Nhưng cho dù là quen biết, giờ nữ tử này đã chuẩn bị gả cho Thiệu Kinh Vũ thì vẫn cần giữ khoảng cách nam nữ mới phải. Còn không biết kiêng kị như vậy thì đúng thật là không chấp nhận nổi.
Khó trách vẻ mặt Thiệu phu nhân lại khó xử như thế.
Nhan Nhất Minh vốn nhàn rỗi không có việc gì, vừa lúc gặp được Vân Hiểu nên hàn huyên vài câu. Hai người đi tới bên hồ thì thấy trên bàn đá khắc bàn cờ, bên cạnh đặt quân cờ, Nhan Nhất Minh ngứa tay nên cầm lên chơi một chút.
Vấn đề là Vân Hiểu chơi cờ thật sự không ra gì, Nhan Nhất Minh đành phải dạy hắn ta hạ cờ năm quân. Cái này Vân Hiểu lại lập tức có hứng thú.
Hai người chơi một hồi lâu, nha hoàn bên cạnh Thiệu phu nhân vội vàng đến thúc giục nàng mau đi qua. Nhan Nhất Minh bỏ quân cờ trong tay vào hộp đựng cờ, Vân Hiểu ngẩng đầu, hưng phấn nói: “Lần đầu tiên ta thấy cách chơi như vậy. Chờ ngươi về chúng ta chơi tiếp nhé.”
Có lẽ Nhan Nhất Minh đi quá vội, lại có lẽ nàng đã quên đồng ý. Sau này Vân Hiểu nhớ tới mới phát hiện, ngày hôm ấy không nghe được câu trả lời của Nhan Nhất Minh.
Mọi người ngóng trông một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Nghiêm tiểu thư trong truyền thuyết này.
Vốn cho rằng là nữ tử dung mạo xinh đẹp, nếu không sao có thể khiến Thiệu Kinh Vũ khăng khăng một mực như vậy chứ. Không ngờ người tới dong dỏng cao gầy, mặc một bộ y bào màu lam đơn giản vô cùng, tóc dài chỉ dùng một cây trâm gỗ mun vẫn lên, thanh lãnh mà đạm nhạt, đứng giữa sắc màu rực rỡ châu báu lóng lánh trong viện trông không hợp chút nào.
Tướng mạo thật ra tốt vô cùng, thậm chí không biết vì sao, rõ ràng một nữ tử tay không tấc sắt mà quanh thân lại tản ra khí thế sát phạt khó diễn tả.
Mọi người vừa nhác thấy bóng nàng, trong lòng chỉ đọng lại một câu: “người sống chớ gần”.
Người như vậy… Nhớ tới suy đoán của mọi người vừa rồi, bỗng chốc lại cảm thấy có hơi không giống.
Chỉ có Nhan phu nhân của phủ Định quốc công, vừa thấy nốt ruồi son nơi đuôi mắt nữ tử ấy là lập tức sững sờ tại chỗ.
Giọng nói lạnh lùng tương xứng với diện mạo của Nhan Nhất Minh vang lên, cung chúc sinh thần của Thiệu lão thái thái, sau đó còn bái kiến các vị phu nhân, tiểu thư. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ tuy không tiêu chuẩn yểu điệu như các vị tiểu thư khuê các, nhưng lại có vẻ tiêu sái khác biệt, càng thêm khí phái.
Hoàn toàn không tồn tại dáng vẻ thô bỉ như lời Thiệu phu nhân nói.
Người tới khác biệt quá nhiều với tưởng tượng, khiến cho mỗi người ngồi đây đều không sinh ra ý nghĩ gì. Còn Thiệu lão thái thái thấy nàng ăn mặc đơn giản như vậy liền nổi giận đùng đùng: “Hôm nay là ngày mừng của ta, sao ngươi có thể ăn mặc như vậy, làm chậm trễ tân khách.”
Nhan Nhất Minh đánh giá bản thân một lần, lạnh nhạt nói: “Nhưng bộ đồ này là hôm nay ta chọn lựa thật lâu, sao lại là chậm trễ tân khách được? Nếu lão thái thái không thích thì ta lại về đổi một bộ khác là được.”
Tiểu công chúa bên cạnh cười khúc khích: “Ta lại thích cách ăn vận của ngươi đấy, nhìn thoải mái hơn khi thấy mấy tiểu thư bình thường nhiều.”
“Đa tạ.” Nhan Nhất Minh đáp, nàng biết đây là công chúa, nhưng thân phận Nhan Nhất Minh bây giờ không nên quen biết với công chúa.
Công chúa hơi ngây ra, sau đó cười khẽ: “Con người ngươi đúng là sảng khoái, chẳng trách Kinh Vũ ca ca lại thích.”
Lúc này ánh mắt Nhan Nhất Minh mới lóe lên, hơi khom người làm lễ: “Dân nữ không nhận ra, thì ra là Công chúa điện hạ.”
Thiệu phu nhân đánh giá những người xung quanh, yên lặng cân nhắc dưới đáy lòng.
Nếu hôm nay mượn gièm pha này hắt nước bẩn lên người Nhan Nhất Minh, Thiệu gia khó tránh khỏi cũng bị Kinh Thành chê cười một hồi lâu. Nhưng chỉ cần mượn chuyện này chặn đứt khả năng Nhan Nhất Minh gả cho Thiệu Kinh Vũ là được. Thanh danh bị hao tổn có đáng gì.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Thiệu phu nhân chờ công chúa và Nhan Nhất Minh vừa nói xong liền trầm giọng hỏi nàng: “Vừa rồi ngươi ở đâu thế?”
Người khác đương nhiên là vui vẻ ngồi xem kịch hay, bọn họ muốn xem nữ tử này có nói dối qua mắt mọi người hay không.
Nhưng rồi không ngờ nàng lại thản nhiên nói: “Chơi cờ với Vân Hiểu ở bên hồ.”
Không kiêu ngạo không yếu thế, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.
“Ta biết ngươi và Vân Hiểu quen biết đã lâu, nhưng hôm nay ngươi chính là thê tử chưa cưới của Kinh Vũ, nên chú ý hành vi của chính mình, miễn cho Kinh Vũ vì ngươi mà xấu hổ.”
Rốt cuộc là ai làm cho Thiệu Kinh Vũ xấu hổ chứ, Nhan Nhất Minh đã không muốn biện luận với bà ta nữa rồi.
Nàng cau mày nhìn Thiệu phu nhân, một lúc lâu sau mới chợt hỏi lại bà ta: “Lời này của phu nhân có ý gì?”
Thiệu lão thái thái thấy nàng vẫn ương ngạnh như trước thì càng thêm không ưa. Rõ ràng là nàng đồi phong bại tục trước, nhưng lại bày ra dáng vẻ hùng hồn có lý. Thiệu lão thái thái phất tay nói: “Còn không mau lui xuống, tránh làm trò cười cho người ta!”
“Ta làm chuyện gì có thể khiến cho mọi người chê cười?”
“Rõ ràng ngươi đã có hôn ước với Kinh Vũ mà còn nhập nhằng không rõ với nam tử khác, như vậy còn chưa đủ chê cười hay sao?”
Nhan Nhất Minh ngạc nhiên, gương mặt lạnh như băng lần đầu tiên lộ vẻ phẫn nộ, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm Thiệu phu nhân, gằn từng chữ một: “Nếu ta không hiểu sai thì Thiệu phu nhân đang nghi ngờ ta gian díu với Vân Hiểu đúng không?”
Các quý phu nhân và tiểu thư trong viện đều hít sâu một hơi.
Làm gì có nữ tử ở đâu có thể trắng trợn nói ra loại từ ngữ này trước mặt nhiều người như vậy.
Dù thế nào Thiệu phu nhân cũng không tưởng tượng được, bà ta chưa bao giờ gặp nữ tử nào có khí thế khiến người ta khϊếp sợ như thế, đôi mắt đang nhìn bà ta tràn ngập sát ý phẫn hận. May là Thiệu tiểu thư bên cạnh bước tới chắn trước mặt Thiệu phu nhân, bày ra bộ dáng che chở, gấp gáp nói: “Là chính ngươi không biết tự kiểm điểm…”
“Các ngươi làm ta buồn nôn.” Nhan Nhất Minh nói.
Thiệu tiểu thư còn chưa nói xong đã bị lời này của Nhan Nhất Minh cắt ngang, nàng ta sững sờ tại chỗ, cho rằng mình vừa nghe lầm rồi, cuối cùng còn ngập ngừng hỏi lại: “Ngươi vừa nói gì?”
Nhan Nhất Minh nhìn lướt qua Thiệu phu nhân, lại nhìn Thiệu lão thái thái, sau đó trước mặt toàn bộ tân khách gằn từng chữ:
“Ta nói Thiệu gia các người làm ta buồn nôn.”
Ngay cả các vị phu nhân kiến thức rộng rãi cũng không biết phải dùng vẻ mặt gì đối diện với tình huống hiện tại. Nữ tử này… rốt cuộc nàng có biết mình đang nói gì hay không?
Cho dù Thiệu Kinh Vũ có sủng ái nàng đến đâu cũng sẽ không mặc cho nàng sỉ nhục người nhà của hắn như thế.
Thiệu lão thái thái tức giận đứng phắt khỏi ghế, tay chống quải trượng giận đến run cả người: “Ngươi… loại nữ nhân thô bỉ này! Từ hôm nay trở đi người đừng hòng tiến vào cửa Thiệu gia nữa! Tuyệt đối không có khả năng! Người đâu, mau gọi Kinh Vũ tới đây, để nó nhìn nữ nhân nó bảo vệ trong lòng bàn tay là hạng người gì!”
“Qua hôm nay ta cũng không muốn bước vào cửa Thiệu gia các người nữa.” Nhan Nhất Minh cười nhạo: “Gọi hắn đến càng tốt, để hắn nhìn xem ta không chết trong tay mười vạn thiết kỵ nơi sa trường, nhưng hôm nay lại phải chết vì lời chì chiết của một đám phụ nhân thiểu năng.”
“Ngươi dám nói chúng ta là phụ nhân thiểu năng?”
Thiệu tiểu thư thét to.
Nhưng vẫn có người nhanh chóng bắt được từ ngữ quan trọng.
Sa trường, mười vạn thiết kỵ! Đây… đây rốt cuộc là có ý gì?
Thiệu phu nhân thông minh như vậy đương nhiên cũng nhanh chóng phát hiện những từ ngữ khó hiểu trong lời Nhan Nhất Minh. Đáy lòng bà ta chợt dâng lên dự cảm không tốt, bà ta há miệng thở dốc, khí thế đã yếu đi vài phần: “Lời này, có ý gì?”
Nhan Nhất Minh cũng không để ý đến bà ta, chỉ đi từng bước một tới gần, giọng nói lạnh như lệ quỷ đến từ địa ngục:
“Ta chịu đựng lâu như vậy đã đủ lắm rồi. Cả nhà các ngươi, một kẻ ngông cuồng tự đại, tự ý quyết định sống chết của ta, bố trí cuộc đời của ta, một đám còn lại tùy ý chà đạp cuộc sống của ta, hủy hoại sự trong sạch của ta.”
“Ngươi luôn hỏi ta dựa vào cái gì, ta đây nói cho ngươi biết ta dựa vào cái gì. Mùa hè năm Trần Hạ thứ bốn mươi tám, ta theo Thiệu Kinh Vũ xuất chinh đuổi gϊếŧ quân Mông Mạc Bắc Vương, vì cứu Thiệu Kinh Vũ một mạng mà trên đùi lưu lại một lỗ máu. Hạ thu năm Trần Hạ thứ bốn mươi tám, Thiệu Kinh Vũ mệnh cho ta trấn thủ doanh địa, còn hắn bị vây khốn tại m Sơn, là ta đánh cược mạng sống của mình, liều chết cứu hắn trở lại; Mùa xuân năm Trần Hạ thứ bốn mươi chín, trận đại chiến Mạc Bắc cuối cùng, là hắn đưa ra quyết sách sai lầm, dẫn tới ta phải chống lại mười vạn quân Mông, ta tắm máu chiến đấu anh dũng suốt bảy ngày, gϊếŧ vô số địch, thắng được một cơ hội mở đường máu chiến đấu, trận chiến ấy thân ta trúng một tên, bụng bị thương, sau lưng bị trường đao xỏ xuyên mà qua, là ta liều mạng bản thân, kéo dài cuộc chiến đến thời khắc cuối cùng chờ hắn đuổi tới.”
Nhan Nhất Minh chưa từng khóc, lúc nào nàng cũng đang diễn trò. Nhưng nhớ tới các chiến sĩ tắm máu chiến đấu anh dũng, nhớ tới chiến trường xác chết ngang dọc. Thê thảm lại tuyệt vọng đến vậy! Là bọn họ dùng tính mạng đổi lại cho các nàng ở đây cuộc sống bình an, yên ả!
Nhưng đổi lại cái gì?
Nàng nhớ tới những gương mặt quen thuộc đã chết đi, bỗng nhiên cảm thấy muôn ngàn không đáng.
Nước mắt chậm rãi tràn qua hốc mắt chảy xuống mặt, nhưng Nhan Nhất Minh lại vẫn cười như trước: “Ta cứu hắn ba lần, giúp hắn có được địa vị như ngay hôm nay. Mà các ngươi lại làm cái gì! Nhi tử của ngươi vì cái gọi là thích mà hủy diệt toàn bộ công huân của ta, khiến ta trở thành một phế nhân. Mà ngươi, hết lần này đến lần khác làm khó dễ, sĩ nhục ta. Các ngươi đã từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không, có thích hay không chưa! Ta một thân nữ tử bị bách tòng quân, nhưng ta kiến được công, lập được nghiệp, ta chưa từng mắc nợ bất cứ người nào cái gì cả, càng đừng nói là Thiệu gia các ngươi. Ngươi lấy đâu ra thể diện làm khó dễ ta!”
Nữ tử nhập ngũ!
Những người đang ngồi đây sao còn không đoán ra nàng là ai. Cửu công chúa trợn tròn mắt, che miệng thốt lên sợ hãi: “Ngươi chính là Nghị Dũng Hầu Nghiêm Diệc Thanh!”
Nghiêm Diệc Thanh là tên do Hoàng đế ban cho nàng, bởi vì tên nàng trùng với tên Thái tử phi, người đời cũng không biết tên thật của nàng.
Nhưng Nhan Nhất Minh phải cảm ơn cái tên này, bởi vì nàng thấy được Nhan phu nhân cách đó không xa vẫn luôn dõi theo từ lúc nàng tiến vào đến giờ.
Khuê danh giống nhau, nốt ruồi son giống nhau. Nếu ngay cả tên húy cũng giống nhau thì sẽ khiến Nhan phu nhân rất tổn thương.
Cái tên Nghị Dũng Hậu vừa được nói ra, tựa như có sấm sét nổ vang tại chỗ.
Sau trận chiến cuối cùng kia, danh tiếng Nghị Dũng Hầu thậm chí không kém hơn Thiệu Kinh Vũ chút nào. Nghe nói đó là một thiếu niên nhỏ hơn Thiệu Kinh Vũ nửa tuổi, nghe nói hắn ra chiêu kỳ ảo, chưa chiến đã diệt mấy vạn quân Mông, cũng dũng mãnh kinh người, một người có thể chém gϊếŧ mấy trăm quân địch. Sau đó lại nghe nói trong trận chiến cuối cùng kia, hắn t gan trói lại giáo úy cấp cao hơn mình, một mình lãnh binh, yểm trợ Thiệu Kinh Vũ thắng trận đại chiến cuối cùng.
Chiến tranh hai năm, Thiệu Kinh Vũ trổ hết tài năng, mà thiếu niên xuất thân bình dân này cũng được người người biết đến.
Bệ hạ từng rơi lệ nói kỳ tài ngút trời như vậy sao lại đoản mệnh, Bệ hạ truy phong, phong hắn làm tam phẩm Xa Kỵ tướng quân, cũng ban thưởng danh xưng Lưỡng thiên hộ Nghị Dũng Hầu.
Hai chữ Nghị Dũng đủ để hình dung về hắn khi còn sống, truy phong vô số, càng chứng minh Hoàng đế tán thưởng và tôn vinh hắn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, thiếu niên danh chấn sa trường như vậy thật ra lại là một nữ tử.
Mà nguyên nhân hắn ngã xuống thì ra còn có ẩn khuất như thế.
Không cần biết nàng là nam hay là nữ, có công tích như vậy chính là người đứng trên người khác. Vốn nên có thể giống như Thiệu Kinh Vũ, được người khác kính ngưỡng nhìn lên. Vậy mà giờ lại bị vây khốn nơi khuê phòng, mặc cho các phụ nhân sỉ nhục.
Thậm chí nàng còn từng cứu tính mạng Thiệu Kinh Vũ rất nhiều lần.
Anh hùng luôn được mọi người kính ngưỡng, cho dù nàng là nữ tử đi chăng nữa. Ánh mắt các vị các phu nhân lúc này nhìn về phía Nhan Nhất Minh đã biến hóa khôn lường. Thiệu phu nhân cuối cùng cũng không còn chút bình tĩnh nào nữa, lặp đi lặp lại câu nói “không thể nào”, sau đó ánh mắt bất chợt trở nên bén nhọn: “Ngươi như vậy là phạm tội khi quân!”
“Ta phạm tội khi quân không sai. Nhưng Thiệu Kinh Vũ một mình giấu diếm thân thế của ta cũng là tội khi quân.” Nhan Nhất Minh cười khẩy: “Ta một thân cô độc trên thế gian này nên chưa từng sợ hãi điều gì. Chỉ là niệm tình cảm với hắn nên không nói. Nhưng các ngươi thật sự khinh người quá đáng. Ta và Vân Hiểu từng là chiến hữu kề vai chiến đấu lại bị các ngươi nói năng dơ bẩn như vậy. Ta tình nguyện chết trận trên sa trường cũng không nguyện đeo trên lưng tội danh như thế bị các ngươi bức tử ở nơi này.”
Thiệu phu nhân lo sợ không yên lùi về phía sau, kinh hãi nhìn nữ tử trước mặt.
Vì sao cách nàng làm việc luôn không giống nữ tử bình thường khác, vì sao Kinh Vũ luôn che chở nàng khắp chốn, vì sao nàng có thể nhìn sinh tử trước mặt mà không chút biểu cảm.
Bởi vì nàng chính là la sát bước ra từ sinh tử.
Thiệu phu nhân một bước đi sai dẫn đến từng bước đều sai, một câu tội khi quân khắc vào trong lòng làm cho bà ta hoảng hốt run sợ, giờ nhìn vào Nhan Nhất Minh đã không thốt lên nổi ba chữ “Nghiêm tiểu thư” nữa rồi.
Nàng vốn nên là một vị Tướng quân.
Thất công chúa vẫn luôn yên lặng lúc này mới có chút phản ứng, nàng ấy chậm rãi đi tới nhìn Nhan Nhất Minh: “Tuy nói Tướng quân thân là nữ tử, nhưng cũng là anh hùng. Phụ hoàng ta không phải người cổ hủ, ta tin chắc có thể vì Tướng quân…”
Lời còn chưa dứt đã thấy bên môi Nhan Nhất Minh tràn ra một vệt máu, Thất công chúa sợ hãi kêu lên.
Lồng ngực Nhan Nhất Minh chợt dâng lên huyết khí cuồn cuộn, chân nàng lảo đảo đứng không vững, có vị phu nhân vội vàng đỡ lấy nàng. Nhan Nhất Minh xuyên qua ánh đỏ trước mắt, thấy được người đỡ mình chính là Nhan phu nhân mình từng gọi vài tiếng mẫu thân.
Là ta có lỗi với người, Nhan Nhất Minh thầm nghĩ. Thật ra Nhan tiểu thư kia vốn dĩ có thể sống rất lâu, nếu không phải nàng tới, Nhan tiểu thư cũng sẽ không chết.
Trò khôi hài này cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt, Nhan Nhất Minh ngất đi trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, vết máu theo bên môi tràn ra, bên tai hỗn loạn tiếng kêu la bén nhọn của các nữ tử, có thiện ý, cũng có vô ý, khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, nàng nghe được người xung quanh gọi “Tướng quân”.
Cơ thể đột nhiên bị chuyển dời đến cánh tay cứng rắn như thép, nàng nghe được Thiệu Kinh Vũ gần như điên cuồng gọi tên của mình.
Nàng đã không nhìn rõ gương mặt của Thiệu Kinh Vũ, chỉ có thể gian nan há miệng thở dốc, hấp hối nói mấy câu cuối cùng.
Nàng nói nàng nhớ bầu trời đầy sao trên thảo nguyên.
Nhớ thiếu niên ngồi dưới ánh sao trò chuyện cùng nàng.
Mà ngươi, đã không còn là chàng thiếu niên ấy nữa.
“Vốn dĩ ta muốn thời khắc cuối cùng của mình sẽ tới nhìn sao trời trên thảo nguyên một lần nữa, nhưng đã không còn kịp rồi.”
“Chờ ta đi rồi, ngươi cho người chôn ta ở thôn Lưu Gia phía nam Bắc Bình đi, đừng có tới gặp ta, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
“Nhớ rõ là thôn Lưu Gia, nơi đó có một sườn núi nhỏ không cao lắm, chôn ở nơi đó là được rồi, đó là nơi ta sinh ra, cũng là… nơi ta vốn dĩ… nên… trở về…”
Mà ta, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà giam khiến người ta chịu áp lực khôn kể này.
Nhan Nhất Minh từ từ nhắm hai mắt lại, vết máu bên môi nhiễm đỏ y lĩnh trắng của nàng, cuối cùng không thể nói thêm được một câu nào, không còn một tiếng tim đập.
Thiệu Kinh Vũ ôm chặt nàng vào lòng, tựa như vừa đánh mất thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình. Nam nhân trước nay chưa từng chảy một giọt nước mắt giờ ôm lấy thi thể người hắn yêu nhất, khóc rống đến mức mất tiếng, không còn khí phách và sự ngạo nghễ của Đại tướng quân chút nào.
Thiên nhân vĩnh cách, từ nay về sau, chỉ còn quyết tuyệt.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi chết còn hãm hại Thiệu phu nhân một vố, Nhan Nhất Minh tỏ vẻ ta rất mang thù.
Câu chuyện của bốn nam chính đã kết thúc rồi. Chương này viết hơi dài, nhưng mà lúc viết cảm thấy vô cùng thoải mái, hy vọng mọi người thích kết cục như vậy. Đương nhiên câu chuyện này vẫn sẽ tiếp tục, chỉ có thể nói đã kết thúc công lược thôi.