Muốn thử một lần không? Nhan Nhất Minh hỏi hắn như vậy.
Trong đoạn tình cảm này, ngoại trừ Giản Ngọc Diễn ra thì nàng chính là người hiểu rõ tình hình thực tế nhất. Nàng xóa sạch vài điểm đáng ngờ có thể khiến mình bại lộ, dễ dàng nói trúng bí mật Giản Ngọc Diễn cất giấu sâu trong nội tâm, bí mật mà ngay cả chính hắn cũng không nguyện ý phát hiện.
Nhưng dù vậy chăng nữa, sau khi nội khố trên người bị Nhan Nhất Minh vạch trần, Giản Ngọc Diễn vẫn duy trì một phần kiên trì nhỏ nhoi.
Hắn tin mình vẫn yêu A Minh.
Hắn không dám đi tìm nàng, không thể đi tìm nàng. Nhưng vào đêm, hắn vẫn sẽ mộng về chốn xưa, nhớ tới bóng dáng từng triền miên bên cạnh, nhớ tới giọng nói uyển chuyển thanh nhã của nàng.
Hắn rất nhớ nàng.
Mỗi ngày đều tơ tưởng.
Giản Ngọc Diễn thừa nhận, lời nữ tử trước mắt vừa nói khiến hắn không nhịn được mà dao động.
Chỉ là, tuy tính tình Giản Ngọc Diễn yếu đuối nhưng hắn không ngốc. Dù đề nghị của Lâm An quận chúa cực kỳ hấp dẫn hắn, nhưng sau khi hắn nghĩ kỹ lại thì có rất nhiều chỗ đáng ngờ.
Tuy rằng hắn đã tận lực rời xa bố trí của Giản thừa tướng, nhưng Giản thừa tướng nói không sai. Từ đầu đến cuối, thân phận của hắn không cho phép hắn chỉ lo cho bản thân mình.
Vậy nên hắn vẫn biết Giản thừa tướng mấy năm này đã làm những gì, tìm kiếm gì, tính toán gì. Cũng biết vị Giang Hạ Vương xa tận Lưỡng Quảng này từng thương nghị điều gì với Giản thừa tướng.
Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương đã sớm liên thủ với nhau, nhưng nghe Lâm An quận chúa lời nào lời ấy đều kiềm hãm Giản thừa tướng như vậy, có vẻ mọi chuyện không hề đơn giản như mặt ngoài.
Nhưng chuyện này cũng không ngoài dự kiến chút nào. Giang Hạ Vương có thân phận tôn quý, sở hữu vô số dong binh, ngay cả Bệ hạ cũng phải nhường nhịn ba phần, sao có thể tình nguyện chịu Giản thừa tướng khống chế được.
Giờ ngẫm lại, Giang Hạ Vương vừa phái người thỏa thuận liên thủ với Giản thừa tướng, bên cạnh đó lại dùng Lâm An quận chúa làm mồi ly gián hắn và Giản thừa tướng. Hai bút cùng vẽ, rõ ràng kỹ thuật cao hơn Giản thừa tướng một bậc.
Sau khi lý giải rõ ràng mọi chuyện, Giản Ngọc Diễn khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt đào hoa dừng trên người nữ tử ngồi an nhàn bên cạnh, thản nhiên lên tiếng: “Ta và Giản thừa tướng dù thế nào cũng có hơn hai mươi năm tình phụ tử. Giờ Quận chúa lại thẳng thắn nói hết ra như vậy, không sợ ta nói lại cho Giản thừa tướng nghe sao?”
“Công tử cần gì dùng lời như vậy lừa gạt ta.” Nhan Nhất Minh cười khẽ cười: “Trong mắt người khác đúng là các ngươi có hơn hai mươi năm tình nghĩa phụ tử. Nhưng bản thân công tử là người rõ ràng nhất quan hệ giữa mình và Giản thừa tướng là như thế nào. Trong mắt Giản thừa tướng, ngoại trừ kế hoạch phục quốc của ông ta ra, mọi thứ đều không đủ giá trị nhắc tới. Nếu công tử cảm thấy không tin được ta thì cứ việc báo lại mọi chuyện hôm nay với ông ta. Chẳng qua lúc trước công tử vì vị cô nương kia mà từ chối cưới nữ nhi của Định Bắc Hầu, lại nhiều lần ngỗ nghịch, Giản thừa tướng chắc chắn không đồng ý để công tử tìm cô nương kia về, huống chi là để nàng bên cạnh công tử.”
Nhan Nhất Minh nhướng mày cười: “Nhưng ta làm được.”
Giản Ngọc Diễn không nghi ngờ những lời này. Tuy nói Giản thừa tướng bố trí nhiều năm đã chuẩn bị tám phần rồi. Nhưng vô số binh lính trong tay Giang Hạ Vương mới là chỗ dựa của bọn họ.
Hạ quyết tâm hoặc đưa ra quyết định vĩnh viễn là khúc ngoặt khó nhất của Giản Ngọc Diễn. Nhan Nhất Minh đã biết tính cách người này từ lâu nên không hề thúc giục, chỉ nhàn nhã ngồi một bên ngắm cảnh hồ Ngân.
Một lúc lâu sau, Giản Ngọc Diễn mới nói: “Sau khi chuyện này thành công thì sẽ ra sao? Các ngươi định xử lý dòng họ Giản gia thế nào?”
“Nếu thật sự thành công thì Giản gia chính là công thần khai quốc, bọn ta có cớ gì xử lý Giản gia chứ. Bây giờ công tử đang mang họ Giản đấy.”
Giản Ngọc Diễn hận Giản thừa tướng, nhưng vẫn có tình cảm với mấy người Giản phu nhân. Nhan Nhất Minh cũng không bất ngờ lắm, nàng quay đầu nhìn chăm chú vào Giản Ngọc Diễn, ánh mắt chân thành vô cùng,
“Công tử đánh giá cao dã tâm của bọn ta rồi. Phụ vương chẳng qua chỉ hi vọng sau khi mọi sự thành công, tử có thể nhớ kỹ công lao của tộc Minh thị mà thôi, chớ để giỏ tre múc nước công dã tràng, mất công tốn sức lại thành toàn cho người khác. Mà ta cũng chỉ hi vọng công tử biết rõ, chúng ta muốn phục là Hoàng tộc tiền triều, là nước của Ngọc thị, chứ không phải Giản thị Kim Lăng.”
Thật sự vô tư như vậy sao?
Giản Ngọc Diễn cười khẽ thành tiếng, hắn đương nhiên không tin. Giản thừa tướng không phải người lương thiện gì, càng đừng nói là Giang Hạ Vương. Nhưng chỉ riêng việc Lâm An quận chúa hứa hẹn sẽ giúp hắn tìm được A Minh, cũng giúp hắn bảo vệ A Minh bình an đã khiến hắn động lòng rồi.
Lúc trước Giản thừa tướng đơn phương khống chế khiến hắn khó có thể phản kháng, bây giờ đã có Giang Hạ Vương kiềm chế, hai người đều không tin được, nhưng đều có thể lợi dụng.
Dù sao mục đích của hắn chính là A Minh, còn ý niệm phục quốc đã sớm đánh mất từ ngày A Minh rời đi rồi.
Cuối cùng, hắn đồng ý hiệp nghị với nữ tử trước mặt. Nhan Nhất Minh lộ ra ý cười, lúc thuyền cập bờ lại nhấn mạnh: “Ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm tung tích vị cô nương kia ngay sau hôm nay. Nếu còn việc gì cần, công tử cứ lên tiếng là được.”
Giản Ngọc Diễn đứng ở đầu thuyền tự mình tiễn Nhan Nhất Minh một đoạn đường: “Vậy ta từ chối thì bất kính.”
Quả Táo lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc hỏi Nhan Nhất Minh: “Cứ thế đạt thành hiệp nghị luôn à?”
Giản Ngọc Diễn đứng về phía bọn họ sao?
Nhưng mục đích cuối cùng không phải là xúi giục Giản Ngọc Diễn, sau đó phá vỡ kế hoạch của Giản thừa tướng à? Bây giờ xem ra Giản Ngọc Diễn còn kiên định hơn trước kia không ít?
Nhan Nhất Minh cười: “Hiệp nghị miệng thôi mà. Giản Ngọc Diễn mềm lòng, nhưng tâm tư trong đó cũng nhiều. Ai mà biết hắn lại đang âm mưu cái gì chứ? Kế hoạch của chúng ta hôm nay chỉ là cho hắn biết bản thân có đường để lựa chọn, để hắn có năng lực tự bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, còn lại cũng không quá quan trọng.”
“Vậy nhỡ hắn thật sự dốc lòng phục quốc thì làm sao bây giờ?” Quả Táo hơi hoảng hốt: “Bảo vệ được mạng của hắn lại khiến Nam Cung Huyền không thể đăng cơ cũng không được đâu.”
“Không phải còn có A Minh đấy sao?” Nhan Nhất Minh chắt lưỡi. “A Minh chưa chết cơ mà, giao cho nàng ấy công tác xúi giục là được rồi.”
Quả Táo vội vàng lắc đầu: “Thân phận đã qua đời là không thể sống lại, cho dù là ta cũng không có cách nào.”
“Ngươi cứ yên tâm đi.” Nhan Nhất Minh bất đắc dĩ, lợi dụng vỏ bọc của người khác làm chút chuyện xấu cũng không nhất thiết phải đích thân ra trận.
Nếu Giản Ngọc Diễn hoàn toàn bị nàng nắm mũi dắt đi thì đúng là nhục với thân phận một trong bốn nam chính của hắn. Nhan Nhất Minh có thể khẳng định, chắc chắn Giản Ngọc Diễn có ý đồ khác. Nhưng dù Giản Ngọc Diễn nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được nàng chính là A Minh lúc trước.
Dù Giản Ngọc Diễn muốn ngư ông đắc lợi, nhưng có lẽ con cá này cũng không đơn giản như hắn nhìn thấy đâu.
Quả Táo cái hiểu cái không gật đầu, đi một lúc lâu mới chợt nhớ tới lần mất sóng thoáng qua hôm nay. Nó quay sang nhắc nhở Nhan Nhất Minh: “Hôm nay hệ thống phát hiện bên phía Giang Dật có điểm kỳ lạ, kí chủ chú ý một chút.”
Nhan Nhất Minh giương mắt: “Kỳ lạ? Là thế nào?”
“Là bất ngờ vượt qua phạm vi khống chế của chúng ta.” Quả Táo hơi phát sầu: “Chỉ số thông minh của Giang Dật được thiết đặt rất cao, bây giờ xuất hiện màn bug nhỏ như vậy, bên chúng ta cũng không có cách nào.”
Nó cũng không biết rốt cuộc bên phía Giang Dật xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhắc nhở Nhan Nhất Minh chú ý nhiều hơn.
Nhan Nhất Minh cũng không đoán ra, nhưng nếu sự kỳ lạ của Giang Dật ảnh hưởng đến con đường về nhà của nàng thì nàng phải đặc biệt chú ý mới được.
Về tới quý phủ, Nhan Nhất Minh đang định tìm Ngụy Hùng Kiệt hỏi thăm hành tung của Giang Dật hôm nay. Mà không chờ nàng lên tiếng, Ngụy Hùng Kiệt đã chủ động báo lại chuyện mình vừa từ Giang phủ về.
Đáy lòng Nhan Nhất Minh hơi giật thót. Nhưng vẫn bày ra dáng vẻ không chút thay đổi: “Chúng ta sớm nên bái phỏng Giang đại nhân mới phải. Hai người hàn huyên những gì vậy?”
“Vài việc nhỏ tầm thường mà thôi.” Ngụy Hùng Kiệt nhớ lại cuộc đối thoại với Giang Dật hôm nay, hoàn toàn không có đề tài gì mẫn cảm. Vậy nên kể lại hết cho Nhan Nhất Minh nghe.
“Giang đại nhân cũng thích trà Bích Loan Xuân như Quận chúa đấy. Giang đại nhân nghe nói hai người cùng sở thích thì rất hứng thú, còn nói mấy ngày nay chắc chắn chuẩn bị lễ đích thân bái kiến Quận chúa, thuận tiện đến quý phủ đòi một chén trà.”
Nhan Nhất Minh chợt cảm thấy bất an: “Còn gì nữa?”
“Còn…” Ngụy Hùng Kiệt suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ tới Giang Dật còn hỏi khẩu vị của Nhan Nhất Minh nữa. Mà việc này thật sự quá nhỏ nên hắn ta vẫn chưa nhắc tới. Nhưng nếu Quận chúa đã hỏi thì Ngụy Hùng Kiệt cũng không có gì giấu diếm.
Nhan Nhất Minh hít sâu một hơi, cưỡng chế cảm giác hậm hực khi bị tên đồng đội óc heo liên lụy, tươi cười tiễn bước Ngụy Hùng Kiệt.
Một nốt ruồi son không tính là gì, đều thích Bích Loan Xuân cũng không phải vấn đề gì đặc biệt, thậm chí khẩu vị tương tự cũng có thể xem như trùng hợp. Nếu những chuyện này đều bị phát hiện trong lúc lơ đãng thì đã không đáng ngại.
Nhưng nghe Ngụy Hùng Kiệt nói, rõ ràng Giang Dật chủ động dẫn đường từng bước hỏi ra mấy vấn đề này. Vì sao Giang Dật muốn hỏi khẩu vị yêu thích của nàng, hắn muốn xác nhận cái gì?
Vốn là điểm nhỏ không đáng kể, nhưng lại bị chú ý tới rồi. Mà người kia còn là Giang Dật nữa chứ.
Lúc trước, thời gian ở bên Giang Dật quá dài, gần như suốt bốn năm đều ở bên nhau mỗi ngày, cùng ăn, cùng đùa. Đủ để Giang Dật nhớ rành mạch sở thích của nàng.
Mà càng chết người chính là khi đó Nhan Nhất Minh đâu biết sau khi công lược còn cần thúc đẩy nội dung vở kịch đâu. Còn tưởng rằng dùng xong thân xác nào lại bỏ đi là xong việc. Nhưng giờ lại thấy đúng là phiền toái.
Nhan Nhất Minh thở dài một hơi, tựa vào ghế cau mày suy nghĩ.
Nếu Giang Dật đã chủ động hỏi khẩu vị của nàng thì chắc chắn đã nghi ngờ rồi. Về sau hắn nhất định sẽ mượn cớ thưởng trà mà chạy đến tìm kiếm chứng cứ. Ngụy Hùng Kiệt đã nói hết khẩu vị nàng yêu thích cho Giang Dật biết. Giang Dật phát hiện khẩu vị của Lâm An quận chúa cực kỳ giống với A Minh lúc trước, có lẽ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon trước kia A Minh thích để chiêu đãi nàng.
Đến lúc đó nàng không ăn là được, nếu Giang Dật có hỏi thì tùy tiện nói Ngụy Hùng Kiệt không biết rõ là xong.
Đâu thể chỉ dùng chút chứng cớ như vậy để chứng minh chuyện không thể tưởng tượng thế này. Hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Trong lòng có chuẩn bị, Nhan Nhất Minh lập tức an tâm. Mấy ngày sau đó, quả nhiên Giang Dật mời nàng và Ngụy Hùng Kiệt đến trà lâu một lần. Nhan Nhất Minh sợ Ngụy Hùng Kiệt làm hỏng chuyện nửa đường nên phái hắn đi làm việc, nàng một mình đi đến chỗ hẹn.
Giang Dật không lên triều, mặc thường phục liền nhiều thêm vài phần tuấn tú và tùy ý so với ngày thường. So với thiếu niên ngày trước, Giang Dật của bây giờ mang khí chất xuất chúng hơn nhiều.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn không lộ ra chút manh mối nào, giọng nói dễ nghe, ngón tay thon dài đích thân kéo ghế cho Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh chợt nhớ tới, khi Giang Dật vẫn là một thiếu niên, nàng từng rảnh rỗi dạy hắn một ít lễ nghi hiện đại. Tuy lúc ấy Giang Dật cảm thấy mới lạ vô cùng, nhưng chỉ cần là nàng nói đều sẽ răm rắp nghe theo.
Nhan Nhất Minh thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, cười một tiếng: “Làm phiền Giang đại nhân.”
Nụ cười bên môi Giang Dật có vẻ thoáng chốc cứng đờ, nhưng lại hình như không phải, vẫn rất nhã nhặn.
Nhan Nhất Minh để ý từng tiếng nói, cử chỉ của mình, sợ vô ý để lộ điều gì đó trước mặt Giang Dật. Sau khi uống được ngụm trà trong trạng thái căng như dây đàn, cuối cùng cũng chờ được một bàn món ngon bưng lên.
Nhan Nhất Minh vừa mới nhìn đã thấy đau mắt.
Quả nhiên, mỗi món ăn hôm nay Giang Dật chuẩn bị đều dùng để thử nàng. Chỉ là nàng không ngờ Giang Dật lại không chuẩn bị những món trong khẩu vị của nàng, mà chuẩn bị toàn bộ những món nàng không muốn chạm đũa tới bao giờ, thậm chí vừa nhìn đã muốn vứt bỏ.
Món nào cũng như vậy!
Từng ở bên nhau bốn năm ròng, Giang Dật nắm rõ rành mạch nàng kén ăn những món gì. Giờ toàn bộ những món ấy bày ra trước mặt làm nàng cay mắt. Đã thế hắn còn trưng ra dáng vẻ thành thật đáng tin nhìn nàng, dùng ngón tay thon dài đích thân lau sạch đũa đưa tới cho nàng, cười híp mắt nói:
“Giang mỗ tỉ mỉ chuẩn bị, đều là một phen tâm ý, hy vọng Quận chúa thích.”
“Mời.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Nhất Minh: Mời cái em gái nhà ngươi, ta có thể đánh người không?