Lính triều đình ồ ạt xông tới, hai vị công công cũng vung kiếm chĩa thẳng vào họ. Một tiếng thét vang trời, và tiếp đến là những tiếng vũ khí va chạm vào nhau chan chát. Họ dốc hết sức lực cuối cùng chiến đấu với quân triều đình, đến liều cả mạng sống. Thế công thủ thần tốc, hơn chục tên lính bị đánh văng ra. Nhưng tới lúc này thì cả hai bắt đầu đuối sức dần, mà bọn quân lính thì vẫn còn quá đông. Thanh kiếm vẫn cầm chắc trên tay, họ múa thêm vài đường kiếm, vài tên lính nữa bị giết, để rồi cuối cùng thì với khả năng của hai người vẫn không thể nào đấu lại hơn trăm quân lính. Đinh Thắng bị một nhát đao chém dọc theo lưng, máu loang thấm ướt cả áo, Đinh Phúc cũng bị chém đứt mất một cánh tay. Nhưng họ vẫn gắng gượng, bỏ qua mọi sự đau đớn ở vết thương, và những giọt máu rỉ ra thấm vào đất. Họ vung kiếm liều mạng đánh tiếp, nhưng càng đánh, họ càng bị đả thương nghiêm trọng. Quan quản binh chớp thời cơ cầm song kiếm chạy đến đâm thẳng vào hai viên thái giám, lưỡi kiếm từ trước ra sau xuyên qua ngọt lịm. Máu từ miệng rỉ ra chảy dài xuống cằm, hai người nhìn quan quản binh với ánh mắt đầy căm thù rồi quỵ xuống. Tay đã không còn nắm, mắt trợn ngược, hơi thở yếu dần rồi tắt hẳn, quan quản binh mỉm cười đứng nhìn hai kẻ mình đang truy bắt phải chết một cách đau đớn. Thái hậu lạnh lùng cùng đoàn hầu cận phía sau bước đến, nàng ra hiệu cho Tạ Thanh:
– Ngươi lục soát tay nải của bọn chúng cho ta, xem tìm được những thứ gì!
Tạ Thanh y lệnh, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tay nải của hai viên thái giám mà hăm hở lục soát. Được một lúc, thái hậu bỗng thấy sắc mặt của ông có chút e dè, nàng hỏi:
– Những thứ ta cần đâu?
Tạ Thanh lắc đầu:
– Không có trong này thưa thái hậu! Có thể bọn chúng đã lường trước nên tìm cách giấu nó đi.
– Đáng chết! – Thái hậu phẫn nộ. – Chúng giấu nó đi đường nào. – Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng nghiêm mặt hỏi quan quản binh. – Còn Thiên Ân và Dương phi đâu? Bọn chúng đâu?
Quan quản binh sợ hãi quỳ xuống trình báo:
– Bẩm thái hậu, lúc nãy hạ thần đến đây thì chỉ thấy hai tên đó, Thiên Ân và Dương phi… có lẽ đã… đã thoát rồi!
– Cái gì? Thoát? Ngươi làm việc như thế đấy hả. Bọn chúng liều mạng để ngán chân các ngươi đấy! Nhất định là bằng chứng đang ở trong tay Thiên Ân và Dương phi! – Rồi nàng truyền lệnh. – Tất cả các ngươi bằng mọi giá phải bắt được Thiên Ân và Dương phi cho ta! Bắt đầu từ giờ phút này phải tập trung truy bắt, rõ chưa?
– Bẩm thái hậu, rõ! – Bọn quân lính đồng thanh nói to. Thái hậu nắm chặt lấy bàn tay, rồi tức tối quay trở lại xa giá lui về cung. Nhưng bọn quân lính thì vẫn tiếp tục cuộc lùng sục, tìm kiếm, có lẽ để bảo vệ cái đầu của mình, họ sẽ không để cho hai kẻ mang danh tội nhân được sống yên ổn. Một khi thái hậu đã xuống lệnh rằng ai chết thì người đó phải chết!
*****************************************************************
– Thiên Ân!… Muội khát quá! Chúng ta dừng lại nghỉ một chút được không? – Dương phi ôm cổ thỏ thẻ, mắt nhìn vào dòng suối phía trước mặt. Thiên Ân dừng ngựa ngoáy đầu lại nhìn, hai người cũng đã rời khỏi kinh thành được một quãng khá xa. Suốt từ khuya đến giờ ròng rã ngồi trên lưng ngựa không lúc nào ngừng nghỉ, Thiên Ân cũng mệt rã rời. Nơi rừng núi hoang vu này, quân triều đình muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ. Chàng bước xuống ngựa rồi đến cạnh bờ suối, múc một ít nước đưa cho Dương phi. Nàng uống hết nhẵn, đưa tay che mắt nhìn ánh mặt trời rồi nói:
– Cũng may là quân triều đình không đuổi kịp, chứ nếu không thì…
– Ta chỉ lo cho hai vị công công, nói không chừng họ đã…
Dương phi vịn tay Thiên Ân bước xuống ngựa rồi thở dài:
– Ngày trước muội chỉ nghĩ Thần phi chỉ mưu mô, xảo quyệt. Không ngờ từ lúc lên ngôi thái hậu, ả lại trở nên tàn bạo đến mức đó! – Dương phi như bỗng sực nhớ ra điều gì, nàng sờ vào vai của Thiên Ân, giọng lo lắng. – Vết thương ở vai huynh sao rồi, huynh ổn chứ?
Thiên Ân cười, lắc đầu nói:
– Huynh không sao, muội đừng lo lắng. Vết thương không sâu, chỉ hơi đau chút thôi!
– Chúng ta đến hang đá đằng kia ngồi nghỉ đi! – Dương phi chỉ vào một cái hang khá rộng trước mặt, xung quanh cây cối um tùm, rậm rạp. Cùng với Thiên Ân ngồi xuống bậc thềm đá, Dương phi gỡ mảnh áo vải thấm ướt cả máu trên vai chàng, nhìn thấy vết thương đã sưng tấy lên.
– Như thế này mà bảo không sao, máu vẫn còn chảy đây này!
Dương phi nói rồi đưa tay hái một loại cỏ dại mọc ven bên cạnh, chà mạnh rồi đắp lên vai Thiên Ân. Chàng nhăn mặt vì cảm giác đau rát ở vùng vai xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nhưng vẫn nhìn Dương phi cố gượng cười. Nàng thong thả:
– Loại cỏ đó cầm máu tốt lắm, đợi khi nào huynh thấy đỡ rồi chúng ta sẽ lên ngựa về trấn An Bang.
Thiên Ân gật đầu rồi tựa người vào vách đá, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài xa. Trời bắt đầu trút mưa, một màn mưa dày đặt như sương che kín cả không gian, một chút se lạnh thấm vào hồn người. Dương phi xoa hai tay vào nhau rồi áp lên má để bớt lạnh. Trong đáy mắt Thiên Ân bỗng thoáng chạnh lòng, nhưng rồi chàng gạt đi, dù hoàng thượng đã băng hà, nhưng trên danh nghĩa Dương phi vẫn là một phi tần, còn chàng là một kẻ sĩ vô danh, chuyện của hai người… đã là quá khứ rồi.
– Dương nhi… muội vẫn còn nhớ ngày xưa…?
– Chuyện gì?
Thiên Ân cười nhạt, lắc đầu:
– À không! Huynh chỉ nói bâng quơ vậy thôi. – Chàng nín lặng hồi lâu rồi tiếp. – Nếu như lần này chúng ta may mắn thoát khỏi tay của quan quân triều đình, nếu chúng ta vẫn an toàn không bị bắt trở lại, quãng thời gian sau này… muội dự định thế nào?
– Nghi Dân là nguồn sống của muội, không có nó, muội không biết phải làm sao. Nhưng tình thế đã ép buộc, muội chỉ mong có một cuộc sống bình thường, không tranh giành, không đua chen, không còn những tháng ngày như ở nơi hoàng cung ấy nữa. Đợi đến một ngày mẹ con đoàn tụ, như thế là muội vui lắm rồi.
– Huynh… – Thiên Ân ngập ngừng. – Huynh muốn…
– Huynh nói đi!
– Huynh muốn làm người che chở uội trong suốt quãng đời còn lại, huynh muốn ở bên cạnh muội!
Dương phi vẻ mặt đượm buồn, nàng thở dài:
– Tình cảm đối với muội bây giờ… đã trở nên quá xa xỉ, muội không muốn vướng vào nữa. Muội không thể phủ nhận rằng… vẫn còn tình cảm với huynh, nhưng cái thời yêu đương nồng nhiệt, muội đã đánh mất rồi. Huynh có thể tìm một người khác… trọn tình trọn nghĩa với huynh hơn muội.
Thiên Ân cầm chắc thanh kiếm, yên lặng nhìn từng sợi cỏ thấm đẫm nước mưa, rỉ xuống từng giọt tí tách. Cơn mưa bất giác kéo đến rồi cũng nhanh chóng tan đi, hai người rời khỏi hang đá tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng ngay lúc đó thần sắc Thiên Ân bất chợt thay đổi, chàng chau mày xoay đầu nhìn quanh, giọng nói đầy nghi vấn:
– Huynh cảm thấy có chuyện không hay rồi. Dường như có kẻ nào đó đang theo dõi chúng ta!
Dương phi rụt rè, đôi chút lo sợ:
– Sao huynh biết?
– Có những luồng kiếm khí hỗn loạn phát ra… – Chàng nhắm mắt mường tượng. – Có khoảng mười người, đều thuộc dạng cao thủ, và… và… – Thiên Ân đột nhiên hô lớn. – Chạy!
Con ngựa lập tức phóng đi như tên bắn, xé tan màn hơi nước lao thẳng về phía trước. Và quả nhiên không ngoài dự đoán, mười tên sát thủ từ hai bên cánh rừng rậm rạp bổ nhào ra tức tốc đuổi theo. Dương phi thất thần, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ:
– Tại sao bọn chúng lại phát hiện ra chúng ta ở đây?
– Thái hậu đã tính trước chúng ta một bước, cho người mai phục sẵn tại khu rừng này.
Tiếng ngựa chạy vùn vụt lướt nhanh, phía sau, những thanh kiếm sáng lóa cứ bám theo không dứt. Chạy qua bờ suối, đột nhiên con ngựa rú lên đau đớn rồi quỵ xuống, máu loang đỏ cả mặt suối. Nó đã bị trúng một phi tiêu do bọn sát thủ bắn vào chân. Tức thì cả bọn hùng hổ kéo đến, Dương phi lúng túng đứng nép sau lưng Thiên Ân, những hòn đá nhô lên tứ tung khiến đôi lúc nàng suýt ngã. Bọn sát thủ nhanh chóng bao vây lấy xung quanh Thiên Ân, rồi chĩa kiếm phóng thẳng vào. Dù vết thương trên vai còn khá đau, nhưng Thiên Ân vẫn cố vận hết các thế võ đỡ lấy từng đường kiếm. Lưỡi kiếm cuộn như rồng xoáy, lợi dụng địa hình suối đá cheo leo, Thiên Ân dùng kình lực hút mạnh vài tên ra khỏi trận địa. Bọn sát thủ cũng không phải hạng tầm thường, võ công có thể xếp vào loại cao thâm, chúng biết Dương phi không biết công phu, chỉ chờ sự bảo vệ của Thiên Ân nên nhắm thẳng vào nàng mà đánh. Việc vừa đánh vừa bảo vệ người khác trở nên khó khăn đối với Thiên Ân, huống hồ bây giờ nội lực của chàng đã giảm đi nhiều. Những tên sát thủ bị đánh ngã lăn cũng xông vào đấu tiếp. Thiên Ân đành phải vận một luồng khí, nâng cho các tảng đá bay lên phóng thẳng vào người của từng tên sát thủ khiến chúng bị nội thương phải thổ huyết. Tình hình có vẻ ổn, Thiên Ân vận công cố lấy lại sức. Nhưng mọi thứ không đơn giản thế, phía sau một tên sát thủ lợi dụng tình hình ngồi nhổm dậy, rồi dốc hết lực phòng một thanh kiếm vào người Thiên Ân:
– Thiên Ân ca! Cẩn thận!
Dương phi chỉ kịp kêu lên thì bất chợt… “phập”, máu văng tung tóe, máu thấm đầy trên bàn tay của Thiên Ân. Chàng sững sờ chết lặng đi, hơi thở không còn chút sức lực, chàng run rẩy buông kiếm xuống:
– Dương nhi… muội…!
Trước mặt chàng, thanh kiếm với lực ném trời giáng ấy không phải đâm vào chàng, mà giờ nó đã cắm trên người Dương phi. Trong lúc cấp bách, nàng chấp nhận dùng thân mình đỡ cho Thiên Ân một mũi kiếm, bất chấp bản thân. Cổ họng đắng rát, Thiên Ân bàng hoàng đỡ Dương phi trên tay, người nàng yếu dần, chàng quỳ phụp xuống:
– Sao… sao muội lại làm vậy?
Dương phi cố gắng gượng, giọng gấp khúc.
– Huynh là người duy nhất… có thể bảo vệ số bằng chứng đó thoát khỏi tay thái hậu. Huynh… nhất định… không được xảy ra bất cứ chuyện gì!
Máu đổ ra thấm ướt cả tay chàng, gương mặt Thiên Ân đầy vẻ hoảng sợ:
– Muội cố lên! Sau khi xử lí xong bọn này, huynh sẽ đưa muội đi tìm đại phu!
– Không… không còn kịp… nữa đâu. Đừng lo uội, bọn… chúng… sắp sửa hồi phục hoàn toàn công lực rồi!
Thiên Ân ngước mặt lên nhìn, tất cả mười tên sát thủ đã cầm kiếm vững chải đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí. Cơ thể của Dương phi lạnh dần, gương mặt trắng bệch, không chút sức sống:
– Mặc kệ… muội… Nếu không… cả huynh cũng sẽ…
Nàng không còn sức để tiếp tục nói nữa, máu từ miệng nàng ứa ra, vật vã, đau đớn. Bàn tay Dương phi cứ thế lỏng dần, lỏng dần, rồi trong phút chốc tụt khỏi bàn tay Thiên Ân buông thõng xuống. Máu của nàng đổ xuống mặt suối, hòa lẫn với những giọt nước mắt cuối cùng. Nhịp tim càng lúc càng chậm, đôi mắt nàng cố gắng mở như để níu kéo một sự sống, nhưng rồi nàng cũng không đủ nghị lực. Hơi thở của nàng như một đống tro tàn còn nhen nhóm vài ánh lửa, đến cuối cùng cũng dần lụi tắt. Một thứ chất lỏng mặn đắng thấm vào đầu lưỡi, khóe mắt Thiên Ân đỏ hoe, chàng ôm chặt một cơ thể giờ đã hoàn toàn lạnh cứng.
– Tại sao các ngươi dám… – Chàng vùng dậy gào lên trong hoảng loạn. – Ta liều mạng với các ngươi!
Một tiếng thét vang trời, một luồng kình lực cực mạnh phát ra tứ phía, khiến những cây cỏ gần đó cũng bị thiêu rụi như bị đốt cháy. Nước suối theo kình lực vụt lên thành những cột xoáy cao rồi đánh tạc vào hai bên sườn đá, những tiếng nổ long trời khiến cả một vùng như rung chuyển. Trong cơn cuồng loạn, Thiên Ân dốc hết toàn bộ nội lực của mình, phát ra luồng khí kinh thiên động địa, dù chàng thừa biết rằng, chỉ sau đó thôi toàn bộ võ công của mình sẽ bị phế. Thiên Ân lúc này trông như một con báo đang gầm lên giận dữ, ai nhìn thấy cảnh tượng ấy có lẽ đều phải khiếp sợ. Cho dù cả mười tên sát thủ có võ công cao cường cách mấy đi chăng nữa cũng đều không chịu nổi sức công phá lớn đến vậy. Tức thì mười tiếng nổ lớn, khói bụi bay mịt mù hòa lẫn với mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian, những tên sát thủ bị nổ tung, thứ duy nhất còn sót lại chính là những mảnh vải đen nằm rải rác.
Thiên Ân quỳ xuống, nhìn khung cảnh xung quanh đã trở nên tiêu điều. Đỡ Dương phi trên tay nhưng cơ thể chàng không còn chút sức lực, luồng khí vừa rồi đã làm tổn hao của chàng quá nhiều sinh khí. Đến cuối cùng thì chàng vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, những ai cần chàng bảo vệ đến phút cuối đều gặp chuyện, ngay cả người mà chàng yêu nhất. Khung cảnh phía trước dần mờ nhạt, mi mắt đóng lại khi tay chân mỏi rã rời, chàng thiếp đi nơi rừng núi hoang vu. Nhưng trong tiềm thức, chàng vẫn mơ hồ thấy bóng một người con gái áo trắng với hai hầu cận ở phía sau đĩnh đạc bước đến. Một cảm giác nhẹ tựa lông hồng, chàng cảm nhận được mình và Dương phi đang bay lên, giữa muôn trùng mây và gió.