Thái Tử điện hạ thân là trữ quân tương lai, theo lý thì phải là không sợ trời không sợ đất, nhưng Từ Canh đối với Hoàng thị lại có sự sợ hãi không hề nhỏ, ngay cả chính mình cũng không hiểu tại sao, cảm giác như là mình cũng tiểu nhi nhà khác thông đồng lại bị trưởng bối bắt được. May mà hắn không làm gì trái với lương tâm, nên cũng không quá xấu hổ.
“Ha ha ha ha.” Từ Canh cứng mặt cười ngây ngô, “Nguyên lai chỉ là hiểu lầm, …. Cái kia ta về trước. Ngài cũng về sớm ạ.” Sau đó, hắn dẫn theo một đám thị vệ mặt xám xịt rời đi, đi rồi….
Chỉ trong một nháy mắt, ngõ nhỏ đã không còn một bóng người, Hoàng thị tỏ vẻ nàng còn chưa kịp làm gì.
“Vậy mà đã đi rồi?” Hoàng thị nhìn Tô ma ma, có chút ngốc. Tô ma ma gật đầu, gian nan nhắc nhở nói: “Thái thái, hình như thiến niên vừa rồi đã đoán ra là ngài.”
“Hả?” Hoàng thị “……”
Hoàng thị mơ hồ mà trở về phủ, Từ Canh cũng không tốt hơn nàng là bao nhiêu, cả đường đi đều tâm thần không yên. Hắn suy nghĩ chỉ sợ thân phận của mình sớm muộn cũng bị bại lộ, có trời mới biết Tân gia sau khi biết chân tướng sẽ nghĩ như thế nào về hắn, nghĩ tới nghĩ lui, đợi đến khi Tân tiên sinh biết chân tướng, chi bằng mình thành thật trước thì hơn, vì thế, hắn suy nghĩ một hồi, liền phân phó Kim Tử gọi Thùy Hòa lên.
Nhưng khi Thụy Hòa vào trong phòng, hắn lại không biết nên mở lời như thế nào.
Thấy vẻ mặt Từ Canh như đang táo bón, cuối cùng Thụy Hòa vẫn mở lời trước: “Điện hạ gặp chuyện gì khó xử sao?”
Từ Canh rất ngượng ngùng mà nhìn hắn, “Là có một chút chuyện muốn nói cùng ngươi.” Hắn khẽ cắn môi, suy nghĩ từ ngữ để mở miệng: “Là có chuyện như thế này. Lần trước ta ra khỏi cung liền gặp mấy tên lưu manh quấn lấy, vừa vặn gặp một tiểu lang giúp ta giải vây. Tiểu quân kia tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lại cực kỳ có kiến giải, ta cùng hắn nói chuyện một hồi, lại cảm thấy như nhất kiến như cố, vì thế quyết định cùng hắn đầu tư một số tiền để kinh thương….”
Thụy Hòa mơ hồ cảm thấy câu chuyện này rất quen tai, không biết là nguyên nhân gì, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện của Đại Trân, ngược lại còn chần chừ hỏi: “Hay là điện hạ bị người ta lừa? Người này thật sư gan lớn hơn chó….”
Từ Canh suýt nữa nghẹn lại, “Không, không, ngươi nghe ta nói hết đã.”
Thụy Hòa lập tức im lặng không nói.
“Ta lúc mới gặp hắn có một chút tâm tư muốn vui đùa, nên đã che giấu thân phận của mình, tiểu lang quân kia lại vô cùng đơn thuần, không hề phát hiện có gì không ổn, vẫn còn xem ta là bằng hữu. Nhưng mà, nếu là bằng hữu, ta không nên giấu hắn, hơn nữa người nhà của lang quân này đều biết ta.”
Thụy Hòa không nói, trừng đôi mắt lên nhìn hắn. Từ Canh bị hắn nhìn đến mức ngượng ngùng, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười: “Ngươi đã đoán được là ai rồi mà.”
Thụy Hòa đặc biệt nghiêm túc nói: “Hạ quan không rõ.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt như mấy viên đạn phóng vèo vèo. Khó trách Đại Trân vẫn luôn ồn ào Cố đại lang khí chất phi phàm, náo loạn nửa ngày, hóa ra là bị người ta lừa, cái này so với Cố gia đại lang trông như tên đồ tể còn khó chịu hơn. Thái Tử điện hạ quyền cao chức trọng, lại có mỹ mạo, Đại Trân tuổi nhỏ chưa hiểu sự đời, lỡ như sa chân bước vào, cái đó đúng là… Thụy Hòa nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đừng trách Thụy Hòa có thể nhìn Từ Canh bằng ánh mắt hình viên đạn đó, chủ yếu là do trước mặt Tân thái phó và Tân tiên sinh tư thái của Từ Canh thấp đến nỗi không nỡ nhìn, ngày thường đối với Thụy Hòa cũng rất khách khí, cho nên cái ác từ trong lòng Thụy Hòa mới sinh ra, nhưng mà, hắn cũng không dám quá lộ liễn chỉ trộm trừng mắt vài lần, còn lại vẫn phải chờ về phủ rồi từ từ nói chuyện với Đại Trân.
Từ Canh đương nhiên nhận ra thái độ của Thụy Hòa, một mặt cảm thấy chột dạ, một mặt lại cảm thấy Thụy Hòa có chút khắc nghiệt. Tuy rằng hắn có giấu diếm thân phận để của tiển tam lang kết giao bằng hữu, nhưng trừ bỏ giấu diếm thân phận thì hắn cũng đâu có lừa cái gì khác đâu. Nếu không, thành thật xin lỗi thì được rồi.
“Được rồi, tiểu lang quân kia chính là Tam lang trong phủ ngươi.” Từ Canh thành thật khai báo, “Lệnh đường tựa hồ có chút không yên tâm về tam đệ của người….”
Thụy Hòa cả kinh, “Gia mẫu làm cái gì?”
Từ Canh đang muốn trả lời, Kim Tử lại tiến vào bẩm báo nói Tân tiên sinh cầu kiến. Từ Canh cùng Thụy Hòa đồng thời cứng ngườ lại, Từ Canh quẫn bách mà cười, “Thỉnh Tân thị lang vào, vừa vặn ta cũng có chuyện muốn cùng ngài ấy thương lượng.”
Sau đó, Tân Nhất Lai liền hấp tấp tiến vào phòng, khi vừa vào liền phát hiện không khí xấu hổ trong phòng, trong lòng đột nhiên thấy nghi ngờ, do dự một hồi, liền mở miệng nói: “Đại lang cũng ở đây à?”
Thụy Hòa liếc Từ Canh một cái, cúi đầu không nói. Từ Canh càng thêm không được tự nhiên, lẩm bẩm nói: “Vừa hay ta có việc muốn cùng cái ngươi nói, Tân thị lang liền tới đây.” Hắn dứt lời liền nhìn Thụy Hòa một cái, bảo hắn mau mở miệng. Mặt Thụy Hòa xanh lại, lại không thể làm tới với Từ Canh, chỉ có thể hậm hực nói rõ mọi chuyện với Tân Nhất Lai.
Tân Nhất Lai lại không mẫn cảm như Thụy Hòa, nữ nhi cũng mình đương nhiên biết, bây giờ, trên phương diện này Đại Trân vẫn còn chưa thông suốt, một lòng một dạ nghĩ đến chuyện làm ăn kiếm tiền, căn bản không nghĩ đến chuyện gả chồng, thứ hai, thiếu nam thiếu nữ tuổi mới lớn, ít nhiều đều có tâm tư phản nghịch, hắn càng quản thúc, nói không chừng Đại Trân lại để ý đến việc này luôn ý. Lấy tâm tình của Đại Trân, dù cho có tình đầu chớm nở, thì khi biết thân phận của Từ Canh cũng không còn tâm tư này nữa.
“Thì ra vị Cố huynh tuấn lãng trong miệng Tam lang là Thái Tử điện hạ, khó trách hạ quan luôn thấy kỳ quái. Cố gia đại lang ta đã từng gặp qua, tính cách ngay thẳng hào sảng, rất giống bộ dáng của Võ Anh Hầu, cùng vị Cố huynh kia không giống một chút nào. Điện hạ ngài rất có mắt nhìn đó, tam lang nhà chúng ta là đứa có đầu óc kinh doanh nhất đó.” Tân Nhất Lai mặt mày hớn hở, trong lòng nghĩ, cái này đã tính là gì, nếu muốn so sánh, Đại Trân nhà mình mới là khi quân phạm thượng đó!
Từ Canh nghe vậy rất vui mừng, sớm biết Tân tiên sinh dễ nói chuyện như thế này, hắn sẽ không tìm Thụy Hòa, thật đúng là hạ sách. Lại nói, gia đình hạnh phúc mỹ mãn làm cho Tân tiên sinh ôn nhu đi rất nhiều, lâu lắm rồi chưa mắng hắn!
Thụy Hòa nhìn cha mình và Thái Tử không chút khúc mắc mà cười cười nói nói, trong lòng muốn nôn ra rồi.
Vừa nhắc đến chuyện hắn cùng Đại Trân mở cửa hàng tạp hóa, Từ Canh liền nói rất nhiều, trong lời nói, đa phần là khen Tam lang, Tân Nhất Lai trên mặt như đang tỏa sáng, khuê nữ bọn họ nhỏ như vậy mà đã rất có khả năng rồi, còn không cho hắn đắc ý hay sao?
“Đúng rồi, nghe nói Tam lang tìm điện hạ khẩn cấp để đặt tên cửa hàng, không biết điện hạ đã nghĩ ra chưa?” Tân Nhất Lai bưng trà cười ngâm ngâm hỏi.
Từ Canh nói: “Gọi là siêu thị Vạn Nhạc Gia.”
Tân Nhất Lai tay đang cầm nắp trà cứng đờ, cái nắp trà rơi xuống đất kêu “Loảng xoảng” một tiếng, lập tức vỡ tan. Thụy Hòa nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy biểu tình của cha mình có chút không thích hợp — hắn đã lâu lắm không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ này trên người Tân Nhất Lai.
Từ Canh nghĩ trong lòng không tốt rồi, tên này có phải là kỳ quái lắm không, nếu không sao Tân tiên sinh lại phản ứng kịch liệt như thế?
Tân Nhất Lai ý thức được mình hơi thất thố, vội vàng buông chung trà trong tay nói: “Vi thần thất lễ.”
“Không sao.” Từ Canh vội vàng lắc đầu, Kim Tử chạy nhanh thu dọn tàn cuộc trên mặt đất.
“Tân thị lang cảm thấy tên này không được tốt sao?”
“Không dám, không dám, không —-“ Tân Nhất Lai có chút hoảng hốt, vội vàng sửa lại lời nói, “Không phải không được tốt, chỉ là có chút kỳ quái, cái này không phải từ trước đến giờ chưa nghe thấy sao. Không biết siêu thị có ý nghĩa gì?” Hắn dứt lời liền lặng lẽ đánh giá sắc mặt Từ Canh, muốn tìm ra chút dấu vết nào đó trên mặt Từ Canh.
Hay là Thái Tử điện hạ cũng xuyên không? Bằng không sao hắn lại biết cái tên hiện đại như vậy, hắn sao lại biết siêu thị nhỉ?
Nhưng nghĩ lại khoảng thời gian hắn cũng Từ Canh kết giao, Tân Nhất Lai lại có chút mơ hồ, điện hạ tuy rằng suy nghĩ so với ngời khác cởi mở phóng khoáng hơn, nhưng hành động cùng lời nói lại giống người cổ đại, nếu hắn cũng xuyên qua, nhất định biết Tân gia là người không bình thường chứ? Bởi vì, xà phòng và xi măng hắn cũng sáng chế ra rồi.
“Siêu thị chính là chợ vô cùng to lớn.” Từ Canh cơ hồ có thể khẳng định cái tên này có vấn đề, ánh mắt Tân Nhất Lai thật sự làm người ta sởn da gà.
“Thì ra là vậy.” Tân Nhất Lai cười đến cực kỳ ôn nhu, gật gật đầu, sau đó chuyển câu chuyện, đột nhiên mở miệng, “Thiên vương cái địa hổ?”
“Bảo tháp trấn hà yêu.” Từ Canh theo bản năng nở miệng là đọc được vế dưới, sau đó hối hận muốn chết, sao có thể tùy tiện như vậy! “Cái kia… giống như từ nơi nào đó nghe được câu đối này, ha ha.”
Biểu tình trên mặt Tân Nhất Lai càng thêm phức tạp, “Bắc Kinh 2010?”
“Hả?” Từ Canh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đại khái đoán được Tân Nhất Lai đang nói tiếng lóng nào đó, nhưng nghe một chút cũng không hiểu.
Tân Nhất Lai có chút hồ đồ, đến Thiên vương địa cái hổ cũng biết, nhưng Bắc Kinh lại chưa từng nghe qua, vị này rốt cuộc từ thời đại nào đến? Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “………”
Từ Canh dùng sức chớp chớp đôi mắt, không hiểu ra sao “Cái gì tịch? Tre bương tịch? Hay là đi đến chỗ nào ngủ bị đau sao?”
Tân Nhất Lai cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhôm một hơi, giống như mọi thứ chỉ là hiểu lầm. Không biết Thái Tử điện hạ nghe được nững từ mới mẻ đó ở đâu, chẳng nhẽ bên người Thái Tử còn có người xuyên không nữa?
Tân Nhất Lai cười ha ha hai tiếng, bỏ qua việc này, lại khen: “Điện hạ lấy tên này rất hay, chờ sau này khi cửa hàng khai trương, nhất định sẽ buôn bán thuận lợi, thịnh vượng rực rỡ.”
“Nhất định nhất định.” Từ Canh tuy rằng nhận thấy điểm không thích hợp, nhưng Tân tiên sinh không còn truy vấn sự thật là tốt rồi, về sau hắn nhất định sẽ không mở miệng nói bậy nữa.
Tân Nhất Lai bẩm báo xong công sự liền cùng Thụy Hòa rời đi, hai người vừa ra khỏi cung, Thụy Hòa gấp không chịu nổi mà hỏi: “Cha mới vừa cùng Thái Tử điện hạ nói những lời gì vậy, nhi tử chưa nghe qua bao giờ?”
“Chỉ là một câu đối, vậy mà Thái Tử có thể đối được.” Tân Nhất Lai nhẹ nhàng nói bâng quơ, Thụy Hòa không tin lắm, hắn vừa mới thấy sắc mặt Tân Nhất Lai biến đổi to lớn, nhưng cha hắn không nói, Thụy Hòa hỏi cũng vô dụng, chỉ đè nén hồ nghi và hoang mang ở trong lòng, đem đề tài chuyển lên người Đại Trân.
“Cha người không lo lắng cho A Trân sao?”
“Lo lắng cái gì?” Tân Nhất Lai lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đại lang ngươi không cần xem thường muội muội như thế, nàng tuy ràng nhỏ tuổi, tâm tính lại rất thành thục, tuyệt đối không phải dạng cô nương thấy người ta tuấn tú liền ngại ngùng đỏ mặt. Nữ nhi nhà chúng ta sau này phải gả cho người suốt đời chỉ có một người vợ, quyết không thể có thiếp thất gì đó khiến cho người ta ghê tởm, Thái Tử điện hạ cũng tốt, chỉ là thân phận của hắn sẽ làm cho Đại Trân sinh ra cảm giác kính nhi viễn chi.”
Thụy Hòa tuy biết rằng Tân Nhất Lai nói có đạo lý, nhưng mà hắn là đại huynh, đương nhiên là có trách nhiệm của đại huynh, hận không thể buồn cho Đại Trân, ở phương diện này, cả Tân Nhất Lai vầ Hoàng thị đều không bằng hắn. Vì thế hắn quyết định về phủ sẽ đi tìm Đại Trân cáo trạng.