Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 25: Chương 25:



Từ Canh đêm đó liền viết thư vào kinh nhờ cha hắn giúp đỡ, đồng thời lại gửi cho phủ Võ Anh hầu một phong thư, biểu đạt ý muốn nhờ Cố Hưng tới giúp. Cố Hưng giờ đang ở kinh thành nghẹn sắp thành bệnh, Từ Canh đoán hắn sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà, dù cho Cố Hưng có đồng ý, Hoàng đế bệ hạ lập tức hạ chỉ cho hắn tới đây, chỉ sợ cũng không thể tới liền trong năm ba ngày, Tân Nhất Lai tính toán thời gian, lại bị kéo dài thêm, nếu muốn xây dựng trong vòng nửa năm thì có chút khó khăn, vì thế liền ném hết chuyện này sang một bên, để cho người bọn họ mang từ kinh thành đến đi xây dựng xưởng sản xuất xi măng.
Vì bảo mật, tất cả những công nhân trong xưởng đều là người do Tân gia và Từ Canh đem đến, ký khế ước bán mình. Việc này hết sức mẫn cảm, không chỉ liên quan đến toàn bộ công việc xây dựng bến tàu, mà còn liên quan đến sự phát triển đất nước của mấy chục năm sau. Tân Nhất Lai cũng không có ý định muốn độc chiếm cái này, nếu không cũng sẽ không chủ động cùng triều đình hợp tác, lại còn dễ dàng chia cho Hộ Bộ một phần, nhưng cái này cũng không đồng nghĩa với việc hắn coi tiền như rác, mặc cho ai cũng có thể chiếm tiện nghi của hắn.
Tân Nhất Lai là người thuộc trường phái hành động, mà Từ Canh cũng vậy, hơn nữa người từ kinh thành đem đến đều là tâm phúc, không qua mấy ngày xưởng xi măng đã có hình thức ban đầu, hàng mẫu cũng đã làm xong, Từ Canh lập tức phân phó người xây dựng một cái đường nhỏ ở bến tàu. Ngoại trừ Tân Nhất Lai và Từ Canh, tất cả mọi ngườ đều lần đầu tiên thấy cái gọi là xi măng này, đều có chút không tin, chờ khi đổ xi măng xuống, liền có người nhịn không được mà ấn ấn tay xuống, kết quả đường in một dấu tay, lập tức có người lo lắng nói, “Cái này… Cái này có được không vậy?”
Tân Nhất Lai bình tĩnh nói: “Được hay không ngày mai sẽ biết.” Dứt lời, bèn phân phó công nhân nhớ tứơi nước cho mặt đường, để mặt đường không bị rạn nứt.

Mọi người thấy hắn đã tính toán sẵn trong lòng, trong lòng cũng đã ổn định hơn, nhưng rốt cuộc vẫn có chút không yên tâm, sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã chạy tới xem.

“Ý!” Viên ngoại lang cẩn thận mà vươn đầu ngón tay chọc chọc ở mặt đường, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Thật sự rất cứng, chọc cũng không đụng.” Hắn dứt lời lại dùng lực mạnh hơn, đơn giản là duỗi tay đi đập, âm thanh lạch cạch vang lên, bàn tay vừa đập đỏ ửng cả lên, mặt đường vẫn như cũ rắn như thép.
Từ Canh dứt khoát nhấc chân dẫm lên, thanh thản đi một vòng rồi lại đi xuống, gật đầu cười nói: “Làm không sai biệt lắm.”
Mọi người thấy thế, cũng sôi nổi đi tới, chẳng qua mọi người vẫn có chút không yên tâm, sợ không cẩn thận chân sẽ bị thụt xuống đường, bước chân rất nhẹ nhàng, nên tư thế đi đường đều có chút kỳ quái.
“Thật sự rất cứng.” Viên ngoại lang kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, lại ngồi xổm cả xuống đường nhặt một viên gạch chuẩn bị đập trên mặt đường, bị Tân Nhất lai nhanh tay mà ngăn lại, “Ai ya, hiện tại còn chưa có xong, ngươi nếu như muốn đập, chờ mấy ngày nữa mặt đường làm xong hãy đến.” Dứt lời, hắn phất tay đuổi hết mọi người xuống ven đường, “Mọi người xuống dưới hết đi, mặt đường còn chưa có khô hẳn đâu, dẫm nhiều sẽ bị hỏng.”
Viên ngoại lang vẫn còn cảm thấy chưa đã nghiền, nhưng mà lại không dám phản nghịch lại lãnh đạo trực tiếp, chỉ âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa ăn cơm, thừa dịp Tân Nhất Lai không chú ý, hắn sẽ đến đây nghiên cứu thêm.
Rất nhiều người trong Thiên Tân thành đều đang nhìn chằm chằm vào nơi này, trên bến tàu phát sinh chuyện gì tất nhiên không thể giấu được, đến giữa trưa, mọi người đều biết Công Bộ đã phát minh ra một thứ chỉ ttrong hai ngày có thể xây dựng được một con đường hoàn hảo. Trừ bỏ người có lập trường vi diệu như viên ngoại lang, còn lại tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
Nói thực thì, mấy viên quan địa phương Thiên Tân vì cái gì mà ngăn chặn việc làm cửa biển, còn không phải là do Công Bộ cướp đi cây rụng tiền của bọn họ hay sao, mặc cho ai trong lòng đều sẽ không thoải mái, cho nên, cho dù biết Thái Tử là người đứng sau việc xây dựng cửa biển này họ cũng dám ngang chân, mục đích không phải là muốn cho chuyện này thất bại, chỉ cần Công Bộ không thể làm xong chuyện này như đúng hạn, vậy đến lúc đó họ như tổ ong trên mặt đất, mặc cho bọn họ cướp quyền quản lý thuyền tư lại.

Chỉ cần không triệu tập đủ người đến làm bến tàu, đừng nói là Công Bộ thị lang, ngay cả Thái Tử điện hạ đích thân tới thì có thể làm được gì? Quan viên địa phương rất chắc chắn điểm này, không nghĩ tới, Thái Tử điện hạ cư nhiên lại tới thực sự, hơn nữa Tân thị lang còn mang ra một đại sát khí như thế!
Mấy tên quan viên nhát gan sợ phiền phức đã bắt đầu rút lui theo trật tư, Công Bộ lấy ra món đồ nghịch thiên là xi măng này, có trời mới biết còn cất giấu thứ gì nữa? Tân thị lang dám cả gan nói trong vòng nửa năm có thể hoàn thành xong bến tàu, nhất định là đã tính toán rõ ràng. Nếu như bọn họ ra sức khước, có thể đem quyền quản lý thuyền tư cướp về thì còn dễ nói, nhưng nếu không đoạt được, đắc tội với Công bộ thị lang không nói, chỉ sợ Thái Tử điện hạ vẫn còn nhớ chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ tiền đồ sau này nhất định sẽ gặp khó khăn.
Vì thế, buổi tối hôm đó, trong Thiên Tân thành có rất nhiều người trắng đêm không ngủ.
Người đầu tiên chuồn êm ở đây là cháu trai Lâm các lão Lâm Đồng, tuy nói trong nhà đào ra không ít bạc, lại còn thiếu bá phụ một cái ân tình, chính là, trước khi rời kinh, Lâm các lão lặng lẽ dặn dò, ngàn vạn lần đừng đối nghịch với Thái Tử điện hạ, nguyên nhân lại không nói rõ.
Lâm Đồng lúc trước còn có chút bực mình, nói thật, hắn hoàn toàn không biết gì về Thái Tử và Công Bộ Tân thị lang, một người là thiếu niên mười năm tuổi sống trong thâm cung, một người là con trai của Thái phó cố chấp tàn bạo, ở kinh thành cũng không có khả năng trở thành người khôn khéo gì, chỉ với hai người họ, có cái gì mà phải lo lắng. Hắn còn lo lắng cho bạc của hắn hơn ý.
Cho nên, thẳng đến khi Từ Canh cùng đoàn người vào thành, hắn cũng không nói một lời như cũ, tuy rằng không cố ý đối địch, nhưng cũng không có ý tứ ra mặt nói đỡ một phen, thờ ơ lạnh nhạt mà chờ Từ Canh nhận tiền.

Kết quả, Thái Tử điện hạ không chỉ không nhận tiền, mà xem bộ dạng giống như cá gặp nước, Lâm Đồng suy nghĩ một phen, ám đạo không tốt, mặc kệ bến tàu có thể xây dựng xong hay không, việc này rốt cuộc cũng do Thái Tử chủ trì, nếu như có sai sử mấy người tạp nham cũng không làm hỏng kế hoạch của Thái Tử, nhưng nếu hắn ở nơi này làm cho Thái Tử không có ấn tượng tốt, tuy rằng bá phụ hắn là Lâm các lão có hỗ trợ thế nào, chỉ sợ tương lai cũng không có tiền đồ tốt.

Huống chi, lúc này cố ý ngang đường sẽ hỏng được sao? Lâm Đồng hung hăng lắc đầu, sao có thể chứ! Đây chính là sự việc mà Thái Tử điện hạ tự mình chủ trì, Hoàng đế bệ hạ sao có thể để cho thất bại? Cho dù chỉ là vì thanh danh của Thái Tử, bệ hạ nhất định sẽ toàn lực duy trì, nếu như cố tình ngang đường, vậy thì chờ Hoàng đế đến thu thập đi.
Lâm Đồng cảm thấy lúc trước não mình bị úng nước, nên mới bị nhóm đồng liêu lừa gạt, thế nhưng lại cùng Thái Tử đối nghịch. Hắn không nghĩ người nào đó cùng Tạ gia có quan hệ, nếu muốn đứng về bên nào, thì cũng kiên định mà đứng về bên của Thái Tử điện hạ, bằng không, chờ khi hắn về kinh thành sẽ bị bá phụ hắn đánh chết —- Lâm các lão tuy rằng ở nội các có chút câu nệ và địa vị thấp, nhưng vì vậy mà cho rằng hắn là người ôn nhu thì thập phần sai, người thành thật sao có thể ngồi trên vị trí các lão?
Cùng lý đó, người cả ngày ở trên triều đình cùng người khác cãi nhau, thoạt nhìn người đặc biệt vô tâm nhưng lại giống như Tân thái phó!
“Hạ quan mới đến Thiên Tân, sự việc của bản địa còn chưa thành thạo, rất sợ tùy tiền kiến nghị sẽ làm hỏng đại sự của Thái Tử, nên vẫn không dám đến thưa lời. Mấy ngày gần đây hạ quan cho người đi điều tra trong và ngoài thành, rốt cuộc cũng có chút manh mối, lúc này mới dám đến cầu kiến Thái Tử, thỉnh điện hạ thứ tội.” Lâm Đồng biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đứng vào bên Thái Tử, nhưng mà, so sánh với những đồng liêu trong thành đang muốn tìm đường chết, hắn vẫn được xem là lạc đường biết tìm đường quay lại, chỉ cần Thái Tử điện hạ có thể bỏ qua chuyện cũ, cho hắn một cơ hội biểu hiện.
Từ Canh tự nhiên không thèm so đo, hắn cảm thấy mình sắm vai Thái Tử hiền đức chiêu mộ người tài đã lâu, tự nhiên thấy lòng mình rộng rãi hơn nhiều, đối với ngườ biết rõ thời thế quay đầu như Lâm Đồng cũng không tức giận, dùng một lời nói để miêu tả thì có thể nói, thế gian vì lợi mà rộn ràng, thế gian cũng vì lợi mà nhốn nháo, có tâm mưu lợi chẳng qua cũng chỉ là bình thường, có lợi mà hợp lý thì làm, hắn cũng không thể mong tất cả mọi người đều trung quân ái quốc, ngay cả đến Tân tiên sinh, đời trước cùng hắn liều mạng chống lại Từ Long và Tuệ Vương cũng không phải vì hoàng đế vô dụng là hắn, mà là vì báo thù cho người thân của mình.
“Đã nghe được cái gì, nói ra xem.” Từ Canh tuy rằng không so đo với thái độ của Lâm Đồng, nhưng cũng không cho hắn được sắc mặt tốt, rốt cuộc hắn cũng là Thái Tử, không thế quá mềm lòng. Ngữ khí của hắn nghiêm túc ngưng trọng, Lâm Đồng càng thêm cung kính, thập chí còn rất khẩn trương, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi nhạt.

“Hồi điện hạ, chuyện bến tàu xây dựng đích thật là có người đang âm thầm quấy phá, người đó chính là Tri Châu Thiên Tân Nghiêm Cử. Nghiêm Cử ở Thiên Tân nhận chức gần mười năm, sớm đã hiểu rõ Thiên Tân từ trong ra ngoài, mấy huyện lệnh đều là người của hắn, chỉ cần hắn nói một câu, đừng nói bến tàu không chiêu mộ đủ công nhân, ngay cả mặt một người công nhân cũng không thể trông thấy. Còn mấy người đến đây nhận chức, hoặc là như hạ quan hữu tâm vô lực, hoặc là bị Nghiêm Cử xúi giục bỏ đá xuống giếng.”
Từ Canh cười lạnh, “Nghiêm Cử đúng không, là gan cũng không nhỏ đâu, dám đánh chủ ý lên đầu của cô.”
Lâm Đồng lén lút cáo trạng nói: “Muốn nói đến Nghiêm Cử này là hạng gì, vừa không phải xuất thân nhà cao cửa rộng, thế gia công tử, lại không có học thức hơn người, nhiều lần thi mà không đỗ cử nhân, đi đến nhà của Tuệ Vương làm mưu sĩ, có thể làm ở đây là do đem khuê nữ của mình vào vương phủ. Đây chính là chỗ dựa to lớn, một cử tử nho nhỏ cứ như thế mà từng bước bò lên chức Tri Châu, không biết còn tưởng hắn đã làm chuyện gì kinh thiên động địa đó.”
“Tuệ Vương thúc thúc?” Từ Canh đầu tiên nghe sửng sốt, lai cảm thấy tất cả đều có tình có lý. Tuệ Vương thúc thúc của hắn là người rất có tâm cơ, mấy năm nay tuy luôn giả trang vô dục vô cầu, dường như rất vừa lòng với thân phận nhàn vương này, cả ngày không phải ngâm ca làm thơ, thì cũng là cùng môn khách soạn sách, còn thường xuyên truyền ra một chút sách thơ, làm cho nhóm triều thần khen ngợi mãi, ngay cả phụ hoàng hắn cũng cảm thấy đệ đệ này của người không hề có dã tâm. Nếu không phải do Từ Canh trọng sinh, chỉ sợ cũng bị Tuệ Vương lừa đến xoay vòng vòng.
Lâm Đồng tuy rằng cố tình cáo trạng, lại nhằm đến Nghiêm Cử, hắn đối với người lãnh đạo trực tiếp này rất không phục, bất luận là học thức gia cảnh và xuất thân, Nghiêm Cử làm sao mà so được với hắn, nhưng mà chẳng qua sống là sống ngu ngốc vài năm rồi, lại đi con đường không mấy trong sạch, mà lại đè trên đầu hắn, cái này làm sao Lâm Đồng có thể chịu được? Tuy nói hắn lần này đến Thiên Tân cũng là do bá phụ giúp đỡ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là tiến sỹ bảng hai, Nghiêm Cừ kia thì tính là cái gì chứ?
Nói đến Tuệ Vương, thật ra Lâm Đồng cũng không có âm mưu gì, rốt cuộc là do thanh danh của Tuệ Vương quá tốt, hắn chỉ cảm thấy vị vương gia này không dính khói lửa bụi trần phàm tục, sao có thể đầu gối gió thổi làm ra loại sự tình như thế này chứ, truyền ra không phải là ném thanh danh của hắn đi hay sao?
“Được, ta đã biết rồi.” Từ Canh nâng chén trà lên, thổi thổi mạnh trà vụn, “Một cái tiểu lâu la mà thôi, chỉ dùng chút việc cũng không gọi là thủ đoạn, còn không đáng để cô tự mình động thủ, sẽ có người đi xử lý hắn.” Người khác không nói, Tân tiên sinh tính tình cũng rất lớn, đời trước ngay cả Thái Tử còn dám quát mắng, Nghiêm Cử dám làm hư chuyện của hắn, liền chờ Tân tiên sinh đến thu thập đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.