Trước khi đi, Từ Canh lại cho gọi Cố lão tam đến.
Cố Hưng so với Cố Văn lớn hơn ba tuổi, tuy đã ba mươi, nhưng tính cách lại không trầm ổn bằng Cố Văn. Cố gia một nhà đều là tướng võ, Cố Hưng mười bảy tuổi liền theo Võ Anh hầu ở bên ngoài đánh giặc, tính tính phóng khoáng, căn bản không thể ở yên trong phủ. Mấy năm nay biên cương yên ổn, Cố Hưng vẫn luôn ở lại kinh thành, cảm thấy bản thân sắp mốc meo tới nơi, nghe nói Từ Canh tìm hắn, Cố Hưng trong lòng rất hưng phấn, có chút nóng lòng muốn thử.
“Thái Tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Cố Hưng túm lấy Cố Văn, trơ mặt cười hì hì: “Tứ đệ, đệ nói cho ta biết trước có được không?”
Cố Văn cũng đâu có biết, nhưng lại không muốn cho Cố Hưng biết là mình không biết, lạnh mặt: “Có chuyện gì, tam ca đi thì biết.”
Cố Hưng mếu máo, “Tính tình này của tiểu tứ thật không đáng yêu chút nào, không biết tại sao Thái Tử điện hạ có thể chịu được tính tình của đệ nữa.” Vừa mới dứt lời đã bị Cố Văn hưng hăng liếc một cái, đôi mắt còn rất hung ác.
Từ Canh biết tính tình của Cố Hưng, cũng không quanh co lòng vòng, hàn huyên hai câu liền nói: “Hôm nay thỉnh tướng quân đến đây đặc biệt vì có chuyện muốn nhờ.”
Cố Hưng vội vàng trả lời: “Điện hạ có chuyện gì thì cứ phân phó, tuyệt đối đừng nói cái gì mà thỉnh cầu, như vậy chẳng phải chiết sát ta hay sao.”
Từ Canh cười cười, “Là chuyện như này. Con trai độc nhất của Tân thái phó là Tân Nhất Lai vốn ở Tô Châu làm quan, nhưng mà gần đây được điều đến kinh thành, bây giờ đang trên đường tới. Tân Nhất lai ở Tô Châu làm quan kiên quyết tiến thủ, làm không ít việc lợi quốc lợi dân, tự nhiên cũng đắc tội với không ít người, ta sợ trên đường hắn gặp bất trắc, cho nên mới muốn nhờ tướng quân tới hỗ trợ hộ tống họ một chặng đường.”
Cố Hưng nghe vậy có chút ngoài ý muốn, sau đó suy nghĩ cẩn thận. Thái Tử điện hạ chỉ sợ là từ người nào đó biết được tin sẽ có người động thủ với Tân gia đại gia, cho nên mới nhờ tới hắn giúp đỡ. Tân gia đại gia rời kinh đã gần mười năm, ở trong trí nhớ của Cố Hưng đó là một con mọt sách khô khan, không biết có tài đức gì mà đích thân Thái Tử ra tay giúp đỡ, không cần nghĩ, nhất định là nể mặt Tân thái phó.
Thiếu niên tôn sư trọng đạo như thế này, trong triều đinh và nhân gian còn tung tin đồn nói hắn ngạo mạn tự đạị, bất kính sư trưởng, quả thật chính là nói bậy, phát tán lời đồn này nhất định là người có bụng dạ khó lường!
Cố Hưng vốn có tấm lòng trượng nghĩa, hướng Từ Canh chắp lễ, lại vỗ ngực đảm bảo nói: “Chỉ cần điện hạ nói một câu, hạ quan sẽ đem tất cả những người có lòng dạ xấu xa đó bắt lại.”
Từ Canh cười “Ha ha” hai tiếng, lời lẽ chính đáng nói: “Không cần để ý tới mấy lời đồn vô căn cứ ấy, cái gọi là thanh giả tự thanh, các đại thần đều có mắt, sẽ không bị những lời đồn đó ảnh hưởng.” Mẹ nó, nhất định là do lão nhị tâm cơ kỹ nữ truyền bá ra ngoài, tên hỗn đản đó, một năm 365 ngày đều nghĩ cách bôi đen hắn, đừng để hắn tóm được nhược điểm nào, bằng không, hắn thế nào cũng phải lột da tên hỗn đản kia.
Vẻ mặt của Cố Hưng mang đầy kính nể: “Điện hạ quả nhiên lòng dạ rộng lớn, khiêm tốn hơn người.” Trong lòng lại oán trách bệ hạ đem Thái Tử bảo hộ quá tốt, đơn thuần như vậy thì về sau biết phải làm sao.
Sau một hồi hàn huyên, hai bên đều rất vừa lòng. Cố Hưng nắm lấy chặt tay, trong lòng âm thầm thề nhất định phải bảo vệ Thái tử đơn thuần (ngốc nghếch), tuyệt đối không để cho tiểu nhân mưu đồ bất chính có cơ hội gây loạn.
Từ Canh một hồi trở lại trước cửa cung Trường Tín, nội thị Lưu Phúc Lễ nhanh chóng đi chạy ra đón, “Điện hạ ngài đã trở lại rồi, nô tài đợi cả buổi trưa không thấy ngài, lặng lẽ đi hỏi hạ nhân mới biết được hôm nay người xuất cung. Thái Hậu nương nương bên kia hỏi ngài sao hôm nay lại không qua…”
Từ Canh liếc nhìn hắn một cái, hận không thể tát hắn một cái thật đau.
Lưu Phúc Lễ là do Thái Hậu ban tặng, năm nay mười tám tuổi, đi theo Từ Canh đã bốn năm. Hắn rất có đầu óc, lại rất linh hoạt, đời trước Từ Canh xem hắn là tâm phúc, không ngờ rằng hắn đã sớm bị lão nhị mua chuộc — chính xác mà nói thì hắn chính là quân cờ mà Thái Hậu sắp đặt bên người Từ Canh, năm đó khi cung biến xảy ra chính hắn là người nội ứng ngoại hợp mởi cửa điện Cẩn Thân.
Đúng vậy, trong cung biến đời trước, Thái Hậu cũng góp một phần trong đó, bằng không, lão nhị sau có thể dễ dàng đăng cơ như vậy. Chẳng qua, sau khi hắn đăng cơ không lâu liền cùng con trai ruột của Thái hậu là Tuệ Vương bất hòa, làm cho triều đinh chướng khí mịt mù, Từ Canh vì thế mới có cơ hội phản công. Nếu không phải hắn ngoài ý muốn chết đi, kinh thành sớm nằm trong sự khống chế của hắn.
Thật là thời thế không cùng ta a!
Người đã thay đổi là Từ Canh, nhìn thấy tên phản đồ này chỉ hận không thể lập tức gọi người lôi hắn xuống chém, chẳng qua bây giờ hắn cũng không còn tính tình xúc động hay làm bậy, “Việc nhỏ mà không nhịn được thì việc lớn sẽ bị loạn” nếu Tân tiên sinh biết hắn xúc động như vậy, thế nào cũng muốn đánh vào bàn tay của hắn.
Đương nhiên, Từ Canh cũng không thể cấp cho Lưu Phúc Lễ sắc mặt tốt, lạnh mặt không trả lời hắn, thấp giọng nói với Kim Tử: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì, không mau tới đây hầu hạ.”
Kim Tử ngây ngốc mà lên tiếng, nhìn trộm gương mặt tươi cười cứng đờ một cái, nhắm mắt chạy theo phía sau Từ Canh vào phòng.
Lưu Phúc Lễ không hiểu rõ tình huống đang xảy ra, không rõ bản thân đã làm gì chọc giận Từ Canh. Chạng vạng hôm qua vẫn còn rất tốt, hắn chẳng qua là lười biếng mới để Kim Tử thay hắn canh gác một đêm, Thái tử điện hạ không hiểu tại sao lại thay đổi như thế. Hay là tối qua đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.
Lưu Phúc Lễ trong lòng cân nhắc tới lui, trong lòng nhất thời loạn như ma, chỉ muốn chạy nhanh đến hỏi Kim Tử cho rõ ràng. Cố tình, Kim Tử lại một tấc cũng không rời mà theo hầu Từ Canh, hắn không thể tìm được cơ hội. Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Phúc Lễ bèn hỏi Lâm Lý.
“Buổi tối hôm qua?” Lâm Lý lắc đầu, “Tiểu nhân thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, chính là nghe trong phòng phát ra tiếng động, Kim Tử liền quýnh quáng chạy và phòng, hình như là Thái Tử té từ trên giường xuống, nhưng rơi không nặng, điện hạ cũng không gọi thái y. Rồi sau đó, điện hạ lôi kéo Kim Tử nói chuyện đến sáng, cũng không biết Kim Tử đã nói gì với điện hạ, điện hạ bỗng nhiên nhìn hắn bằng còn mắt khác.”
Trong lòng hắn liền có chút ghen tị, Kim Tử kia mới đến có ấy ngày chứ? Người thô lỗ, không chút linh hoạt, có tài đức gì mà được Thái Tử coi trọng, một ngày liền lên trời, ngày sau thấy tên tiểu tử đó, không biết chừng còn phải gọi hắn một tiếng “Kim gia”, thật không cam lòng.
Mặt Lưu Phúc Lễ lộ ra thần sắc không vui, “Hắn nói gì với Thái Tử?”
Lâm Lý vẻ mặt đưa đám nói: “Cái này tiểu nhân cũng không biết. Tiểu nhân có và theo nhìn một chút, điện hạ đã không kiên nhẫn đuổi chúng tiểu nhân ra ngoài, một chữ cũng không nghe thấy.”
Sắc mặt Lưu Phúc Lễ ngày càng âm trầm, trong lòng càng thêm chắc chắn Kim Tử ở trước mặt Từ Canh cáo trạng hắn.
“Thật là chó cắn không gọi người mà.” Lưu Phúc Lễ hung tợn mắng.
Buổi tối, Từ Canh vẫn như cũ để cho Kim Tử gác đêm, lại phân phó cung nhân để một cái giường nhỏ ở ngoài Đông Noãn Các, “Về sau Kim Tử gác đêm ngủ ở nơi này.” Sắc mặt hắn bình tĩnh mà phân phó.
Mấy nội điện trong phòng đều thay đổi sắc mặt. trong Trường Tín cung này không ai không biết Thái Tử điện hạ tính tình cổ quái, buổi tối không cho phép bất cứ kể nào vào trong phòng hầu hạ, hôm nay không biết tại sao bỗng nhiên đổi tính, hơn nữa, phần thù vinh này vốn dĩ ở trên người Lưu đại nhân lại chuyển tới cho tên Kim Tử.
Trên mặt Lưu Phúc Lễ cứng đờ, trộm đánh giá Từ Canh vài lần, thấy hắn căn bản không thêm liếc mình đến một cái, trong lòng càng thêm bất an. Đến tột cùng là ai ở trước mặt điện hạ nói xấu hắn? Nếu hắn biết được, nhất định phải cho hắn biết thủ đoạn của Lưu Phúc Lễ hắn.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Canh lại một đường hướng tới thư phòng, Lưu sư phó mặc dù không còn kinh độ như ngày hôm qua, nhưng cũng không trách khỏi có chút nghi hoặc, lặng lẽ cùng vị dạy học khác là Tằng sư phó nói: “Thái Tử điện hạ đây là thay đổi tính tình sao?”
Tằng sư phụ trừng mắt hắn một cái: “Làm sao, chẳng nhẽ Thái Tử điện hạ không thể một lòng cầu học?”
“Ta không phải có ý này.” Lưu sư phó cuống quít lắc đầu phủ nhận, lời còn chưa dứt, Tân thái phó đã bước vào phòng, “Ngươi không phải có ý tứ gì?”
Tằng sư phó cười ha ha nói tránh, “Tân đại nhân đã tới, thân thể của ngài không có gì đi chứ?”
“Căn bản cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là có chút giận Thái Tử. Hôm qua Thái Tử đã tự mình đến cửa nhận lỗi, ta cũng đã xuôi, hôm nay không có gì là không tốt.” Tân thái phó nói đến chuyện này còn có chút đắc ý, “Rốt cuộc là bệ hạ tự mình nuôi lớn, Thái Tử có chút kiêu ngạo, bản tính lại không xấu, thành tâm thành ý hiếu thuận, Đại Lương chúng ta có hy vọng.”
Tằng sư phó cùng Lưu sư phó im lặng.
Hôm trước ai còn chỉ vào Thái Tử chửi ầm lên, khi đó bọn hắn cũng không có điếc đâu. Nhưng mà, người ta là Thái phó, bọn học chỉ là sư phó dạy học nhỏ nhoi, Thái phó nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Cùng bị Từ Canh là cho kinh ngạc còn có mấy vị hoàng tử, tất cả mọi người đã thấy Thái Tử cà phất cà lơ, bỗng nhiên thấy hắn khắc khổ chăm chỉ, mấy vị hoàng tử cảm thấy như mặt trời đang mọc ở hướng Tây.
Mặt trời mọc được ở hướng Tây sao? Không thể! Vì vậy, nhất định là Thái Tử đang ở trong bóng tối trù tính âm mưu nào đó, cho nên, người thích việc trêu chọc hắn nhất là Nhị hoàng tử cũng không dám tìm hắn, chỉ vắt óc suy nghĩ xem Thái Tử đang có âm mưu quỷ kế gì, nên bị Tân thái phó đứng dậy mắng cho một hồi, rồi bị phạt đứng ở ngoài cửa.
Từ Canh cảm thấy trong lòng như đang nở hoa, lần đầu tiên cảm thấy việc đối phó với lão nhị cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Hắn chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần biểu hiện ngoan ngoan, chờ lão nhị mắc lỗi là xong rồi. Thân phận hắn là gì, thân phận lão nhị là gì, hắn cả ngày nghĩ làm sao hạ thấp được lão nhị, chẳng phải đem mình hạ thấp như Từ Long sao, khó trách đời trước Tân thái phó luôn mắng hắn ngu xuẩn.
Từ Canh càng nghĩ càng vui sướng, nghe gieo quẻ càng thêm nghiêm túc, hơn nửa đời trước, hắn bị Tân thái phó véo lỗ tai bắt học bù, bây giờ cũng có kiến thức, trả lời câu hỏi rõ ràng, không chỉ làm cho Lưu sư phó và Tằng sư phó không dám tin tưởng mở to mắt, mà ngay cả Tân thái phó cũng vuốt vuốt chòm râu liên tục gật đầu.
Làm học trò giỏi thật sự hết sức vui sướng.