Chương 48
Nửa đêm Từ Canh bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra bốn phía tối đen như cũ. Sờ sờ phía sau lưng, trung y cơ hồ ướt đẫm, trên người nhão nhão dính dính, lại cúi đầu, Từ Canh xưa nay đứng đắn trên mặt tức khắc có vết rách.
“Điện hạ tỉnh, có muốn uống nước?” Kim Tử nhỏ giọng hỏi.
Từ Canh vội vàng trả lời “Không cần”, nhanh chóng cởi quần ném xuống chân giường, sau đó nhắm mắt lại. Kim Tử nghe được động tĩnh trong phòng, lặng yên không tiếng động mà tiến vào, hắn mẫn cảm ngửi được không khí khác thường trong phòng, đầu tiên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, chạy nhanh đi thu thập quần ở chân giường.
Nửa đêm về sáng Từ Canh luôn mất ngủ, lăn lộn trên giường như bánh rán, Kim Tử vẫn luôn ở phòng cách vách canh chừng, chỉ là không hề hé răng.
Trời còn chưa sáng Từ Canh liền dậy, sắc mặt không tốt, giữa gian mày nổi lên nét tiều tụy, buổi sáng khi rửa mặt còn phát ngốc một hồi. Kim Tử có chút lo lắng, sợ hãi hỏi: “Trên người điện hạ không thoải mái ư? Nếu không, nô tài thỉnh Lưu thái y đến bắt mạch cho ngài.” Kim Tử đương nhiên biết tối qua Thái Tử trải qua chuyện gì, đối với mấy thiếu niên thanh xuân mà nói, cái này hết sức bình thường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu, tại sao hôm nay Thái Tử điện hạ lại có bộ dáng thất thần như vậy?
“Không cần, ta không có việc gì.” Từ Canh nhéo nhéo ấn đường, lắc đầu nói, trong lòng vẫn nghẹn như cũ. Tối qua hắn mơ mộng xuân, cái này cũng không có gì kỳ quái, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nhân vật chính trong mộng là tiểu tam lang, vấn đề này lập tức rất nghiêm trọng.
Mấy ngày hôm trước hắn còn có thể tự an ủi mình rằng đó chỉ là tình huynh đệ thưởng thức lẫn nhau, kết quả xoay người một cái lại tự vả chính mình, làm gì có tình huynh đệ nào thân mật đến nỗi có thể mộng xuân với người ta? Nếu như bị Tân tiên sinh biết được…. Hình ảnh đó quá đẹp, Từ Canh không dám nghĩ tiếp.
“Điện hạ hôm nay không đến bến tàu sao?” Sau khi dùng cơm sáng xong, Kim Tử hỏi.
Từ Canh liên tục lắc đầu, “Không đi” Vạn nhất hắn nhất thời để lộ ra dấu vết gì bị Tân tiên sinh nhìn ra thì làm thế nào? Cho dù không bị Tân tiên sinh chú ý, bị tiểu tam lang phát hiện không thích hợp đó? Hắn nhất định sẽ chán ghét mình. Từ Canh thấy bộ dáng mình không thích hợp để gặp bất cứ ai.
“Vậy ngài hôm nay –“
“Ta ở hội quán đọc sách.” Từ Canh hữu khí vô lực nói, dứt lời ngã xuống giường, nhắm mắt lại nặng nề mà thở dài. Tâm thật là mệt! Từ Canh nghĩ, nhất định là lúc trọng sinh đã xảy ra biến cố gì đó, ông trời vui đùa hắn như vậy. Không được, tuyệt đối không được như vậy!
Hắn ưu thương mà ở hội quán ngây ngốc một buổi sáng, cố tình không muốn cái gì thì cái đó sẽ tới, mới vừa sau giờ cơm trưa, hạ nhân bên ngoài báo nói Tân gia tiểu tam lang đến tìm ngài.
Gặp hay là không gặp? Từ Canh do dự.
“Điện hạ?” Kim Tử thấy hắn sững sờ, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Từ Canh giật mình bừng tỉnh, xoa xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng nói: “Cái kia… Cho hắn tiến vào.” Khi nói chuyện, đôi mắt đã không tự chủ mà nhìn về phía cửa, chỉ một lát sau, rốt cuộc chờ được Đại Trân tiến vào.
Đại Trân vẫn mặc áo bông không mới không cũ như trước, quần áo rất vừa người, ôm sát thân thể làm cho thân hình nàng phá lệ đinh bạt, đôi mắt Từ Canh dõi theo không rời. Nhưng mà, hắn vẫn cẩn thận nhìn phía sau Đại Trân mấy lần, xác định không có Tân Nhất Lai đi theo, lúc này mới yên tâm lớn mật mà nhìn.
“Hôm nay sao lại có thời gian mà đến thăm ta?” Từ Canh một bên tiếp đón Đại Trân ngồi xuống, một bên tò mò hỏi: “Có việc gì?” Nếu không có chuyện gì, Tân tiên sinh sao lại có thể cho tiểu tam lang cùng Thái Tử gặp mặt.
Đại Trân cười, “Cũng không phải đại sự gì, gần đây luôn ở nhà đợi đến buồn, cho nên muốn vào thành nhìn một chút, thứ hai là muốn vào nhìn xem có thể buôn bán gì.”
Nàng vừa nói như vậy, Từ Canh lập tức có hứng thú hỏi, “Đệ có chủ ý gì?”
“Là cha ta hôm qua đột nhiên nhắc tới.” Đại Trân vừa nhớ đến chuyện này không biết nên có biểu tình như thế nào, “Cha không phải nói muốn tặng huynh mấy quyển sách sao, là do cha tự viết tay, tốn không ít sinh lực. Ta hôm qua nói giỡn muốn đi tìm mấy nơi ấn thư cục để in mấy quyển sách cho người đi tặng người khác, chỉ tiếc là ấn thư phí tổn quá cao, không có lời. Kết quả cha ta nói người có biện pháp có thể làm chi phí in sách giảm xuống —-“
“Thật sự?” Từ Canh hoắc mắt đứng lên, khó có khi thay đổi sắc mặt, trong lòng không còn cái gì gọi là “nữ nhi tình trường” nữa, “Tiên sinh nói là biện pháp gì?”
“Cha nói qua một chút, nhưng mà trước mắt còn có chút vấn đề không giải quyết được, hơn nữa hiện giờ cha không phải đang bận rộn với chuyện xưởng đóng tàu sao, căn bản không có sức lực mà nghĩ đến chuyện này.”
“Chuyện này so với xưởng đóng tàu còn quan trọng hơn a.”Từ Canh kích động đến mức mặt đỏ lên, “Ta đây liền đi tìm tiên sinh cẩn thận nói, để hắn trước tiên đem cái này… Cái này gọi là gì vậy?” Hắn quay đầu lại hỏi Đại Trân, Đại Trân vội vàng trả lời: “Hình như là máy photo.”
“In tô-pi thuật, được, để Tân tiên sinh tạo ra máy photo.”
Kim Tử vội vàng cho hạ nhân đi dắt ngựa, ba người cùng một đoàn hộ vệ mênh mông hướng về phía bến tàu.
Trên xe Đại Trân còn nhỏ giọng nói thầm, “Ta dẫn người trở về, cha ta sẽ không tức giận đi. Cha làm việc luôn có quy hoạch, nếu nói chuyện gì không vội thì chắc chắn là không vội nghĩ, ngài chạy đến thúc giục ông ấy, ông ấy sẽ không tức giận với ngài, về sau nhất định sẽ mắng ta.”
Từ Canh thấy nàng rối rắm đến căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, trong lòng rất buồn cười, nhịn không được muốn duỗi tay chọc chọc trên má tròn trịa của nàng, nỗ lực cố nén cái tay muốn gây chuyện lại, nghiêm túc trả lời: “Ta sẽ giải thích với tiên sinh.”
“Được.” Đại Trân đau đớn kịch liệt mà thở dài, lắc đầu, “Chuyện này không có cách nào giải thích.” Nàng vốn dĩ muốn nói với Từ Canh chuẩn bị nhân thủ, nàng thậm chí còn chưa tính toán sẽ nói cho Tân Nhất Lai biết, còn vì cái gì – Đại Trân mẫn cảm phát hiện ra gần đây cha nàng có chút phòng bị với Thái Tử điện hạ, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được, cha nàng luôn không thích nàng ở cạnh Từ Canh. Nếu như bị Tân Nhất Lai biết được mình chân trước chân sau mới đề xuất ra in tô-pi thuật, Đại Trân liền sau lưng đi nói với Từ Canh, còn không biết sẽ có bao nhiêu tức giận đâu.
Từ Canh muốn nói cái gì đó, thấy Đại Trân cau mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng không mở miệng.
Xe ngựa một đường hướng vào biệt viện Tân gia, nghe nói Đại Trân cùng Từ Canh một đường đi tới, sắc mặt Tân Nhất Lai lập tức không được tốt.
“Đây là gặp ở đâu?” Thấy Từ Canh, Tân Nhất Lai tốt xấu cũng thu liễm nghiêm túc trên mặt, đầu tiên hành lễ với Từ Canh, sau đó mới thôi cười mà nói với Đại Trân: “Không phải là nói đi trong thành giải sầu sao, như thế nào lại đi cùng Thái Tử điện hạ. Con đừng có tưởng chính mình còn nhỏ thì không có quy củ, bằng không, về sau cha sẽ không mang con ra khỏi cửa.”
Đại Trân không dám giấu hắn, thành thật trả lời: “Hôm qua cha không phải đề cập cái in tô-pi thuật hay sao, hài nhi cảm thấy rất có cơ hội kinh doanh, liền tìm Thái Tử điện hạ nói một câu, tính toán muốn làm ăn chung. Cha cũng biết cái photo này một khi mở rộng ra, thư giới nhất định sẽ ngã, thế cục Giang Nam tất nhiên chịu ảnh hưởng, đến lúc đó không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, hài nhi nghĩ, nếu như Thái Tử điện hạ cũng có phần, mấy thư cục ở Giang Nam xem mặt mũi của hắn mà không dám làm xằng bậy.” Nói trắng ra, chính là tìm một chỗ dựa, đương nhiên, nhân mạch của Từ Canh cũng rất hữu dụng, sau khi chuyện làm ăn của Tân gia ngày càng lớn, đương nhiên vẫn là do Đại Trân thật sự cố gắng hết sức, còn dựa vào mặt mũi của người khác cũng không nhiều lắm.
Tươi cười của Tân Nhất Lai cũng vẫn không đổi, biểu tình càng thêm ôn hòa, “Đứa nhỏ này đúng là nóng vội, chuyện buôn bán gương vẫn còn chưa bắt đầu, như thế nào lại lăn lộn cái này. Không phải con một chữ về photo này cũng không biết sao, con lại vội vội vàng vàng kêu Thái Tử tới, này không phải làm cho cha ngượng ngùng sao?”
Đại Trân cúi đầu ngượng ngùng thừa nhận sai lầm, “Là con sai rồi, cha phạt ta đi.”
Từ Canh thấy thế muốn mở miệng cầu tình, lại bị ánh mắt của Đại Trân ngăn cản —- nếu như hắn nói nữa, đó chính là thêm dầu vào lửa, Đại Trân rất hiểu tính tình của cha nàng.
Cũng may Đại Trân có thái độ nhận sai rất thành khẩn, hơn nữa Tân Nhất Lai đối với nữ nhi duy nhất yêu thương có thừa, cho dù trong lòng có gì khó chịu, cũng chỉ đẩy hết sai lầm lên đầu của Từ Canh — hết thảy đều là do Thái Tử không đúng!
“Được rồi, nói giống như ta là người không nói đạo lý không bằng. Ai dám phạt con, con trở về lại cáo trạng cùng nương con, nàng sẽ giáo huấn ta một trận. Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cùng điện hạ nghị sự chuyện trong triều, tiểu hài tử như con cũng không thể nghe.” Tân Nhất Lai vẻ mặt ôn hòa mà đuổi Đại Trân về phòng, Từ Canh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vào phòng, Từ Canh xấu hổ mà tạ lỗi nói: “Cũng là do ta quá nóng nảy, nghe gió cho là mưa, cũng không cẩn thận hỏi cho rõ ràng liền vội vàng tới đây, làm cho tiên sinh chê cười rồi, còn để cho tam lang cõng một nồi đen trên lưng.”
“Điện hạ là vì nước vì dân, tam lang là một tiểu hài tử, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để kiếm tiền, sao có thể sao cùng người.” Tân Nhất Lai thái độ rất khách khí, lại chủ động nói đến máy photo, “Còn cái gì mà in ấn kia, vi thần cũng là đột nhiên nghĩ ra, có thể thành hay không còn rất khó nói.” Hắn tuy rằng biết nguyên lý photo, nhưng chưa trải qua thí nghiệm cũng không thể tùy tiện nói khoác, cái khác không nói, cái in ấn kia mặc dù không bình thường, nhưng Tân Nhất Lai quả thật trên phương diện này chưa từng nghiên cứu.
Dứt lời, Tân Nhất Lai lói nguyên lý photo cho hắn nghe. Nguyên lý này vốn dĩ không khó hiểu, Từ Canh tự nhiên vừa nghe xong liền hiểu, buồn bực mà vỗ ót một cái: “Đạo lý này đơn giản như vậy, tại sao trước kia lại chưa từng có người nhắc đến?”
Tân Nhất Lai lắc đầu cười, “Không nhất định là không ai nghĩ đến, có lẽ đã thử làm, chỉ là không thử đến cuối cùng, cho nên vi thần một chữ cũng chưa đề cập đến. Điện hạ nếu cảm thấy hứng thú, có thể bỏ tiền ra cho người âm thầm thí nghiệm, chỉ cần chịu chi tiền, tổng thể có thể nghĩ ra biện pháp.”
Đây là muốn hướng công lao về trên đầu hắn đi? Từ Canh nghĩ nghĩ, lắc đầu từ chối nói: “Tam lang hảo tâm mời ta kết phường làm ăn, ta mượn gió đông kiếm chút tiền cũng đã chiếm tiện nghi rồi, sao có thể đem công lao của tiên sinh ôm vào người mình được chứ.”
Tân Nhất Lai cười nói, “Điện hạ hôm nay gấp như vậy không phải vì in ấn có liên quan đến văn giáo hàn lâm sao, có thể thấy được cái này rất quan trọng. Không dối gạt gì điện hạ, hạ quan bây giờ có chút quá nổi tiếng, chức quan thăng cũng mau, nếu như chuyện này rơi xuống đầu….” Hắn cười khổ lắc đầu, “Rõ ràng là một công lao lớn, nhưng đối với vi thần không nhất định như vậy.”
Tân gia một năm nay đã nổi bật kinh người, nếu cứ rêu rao như vậy, cho dù là nội các, hay là Hoàng đế bệ hạ, thái độ chỉ sợ sẽ có thay đổi.