Tuy rằng Từ Canh hận Thái hậu đến mức muốn lấy mạng bà ta, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, mỗi ngày đều thỉnh an từ rất sớm, làm bộ tôn tử hiếu thuận, mấy hoàng tử kia đều không thể sánh bằng.
Hôm nay, hắn lại đến thỉnh an Thái Hậu, vừa ngồi xuống uống ngụm trà, liền nghe được Thái Hậu hỏi: “Người hầu bên người Thái Tử gần đây đổi rồi sao, lâu rồi không thấy Lưu Phúc Lễ đi cùng con, hắn làm sai cái gì chọc giận con sao?”
Từ Canh thầm nghĩ quả nhiên là tới rồi, trên mặt lại rất tự nhiên, cười trả lời: “Lưu Phúc Lễ làm việc trọng ổn, lại là do Hoàng tổ mẫu ban tặng, rất tin cậy, trong cung của tôn nhi còn phải dựa vào hắn làm chủ, sao có thể suốt ngày theo con đi nơi nơi được, cho nên mới điều đến vài nội thị. Cũng may hắn tuổi còn nhỏ, lại trung thành thành thật, đến cả phụ hoàng cũng khen hắn đó.”
Đến cả Hoàng thượng cũng khen ngợi, Thái hậu tự nhiên không thể làm gì, chỉ không vui. Kế này của nàng không thành, trong lòng liền nảy ra kế khác, “Thái Tử là trữ quân của cả nước, sao bên người chỉ có một nội thị hầu hạ. Có phải người trong tay dùng không được? Lát nữa lấy hai người ở bên ta mang về, đều rất cẩn thận trung thành, sẽ không thấp hơn so với người khác.”
Từ Canh cười càng thêm sáng lạn, “Người trong cung Hoàng tổ mẫu tự nhiên cơ linh nhất, chỉ là hôm qua phụ hoàng vừa ban xuống mấy nội thị, còn ra Lý Như Xương đích thân tuyển chọn, tôn nhi không dám tùy tiện dẫn bọn họ đi theo, sợ có chỗ nào không ổn sẽ chọc người không vui. Trường Tín cung nội thị cũng đã đông, tôn nhi cũng không dám xin thêm người nữa, bằng không, triều thần thấy được, lại nói ta tham quyền.”
Thái Hậu liếc mắt thật sâu nhìn Từ Canh, lức trước nàng mơ hồ cảm thấy tôn tử này đã thay đổi, hôm nay thử một lần, quả nhiên như vậy. Đầu óc Thái Tử là một cái dây, như thế thế nào bỗng nhiên lại thông suốt, không thể nắm bắt được, là tên nào nhiều chuyện bên cạnh hắn khuyên nhủ?
Đang nói chuyện, Tạ quý phi dắt theo Từ Long vào điện, thấy Từ Canh, ý cười trên mặt Từ Long nhạt đi, “Thái Tử ca ca gần đây thật hiếu thuận, mỗi ngày đều đến sớm như vậy, thật sự làm đệ thấy hổ thẹn.” Trong lời nói lại có ý châm chọc Từ Canh trước kia bất hiếu.
Nếu là Từ Canh trước kia, nhất định sẽ tức giận cùng Từ Long nháo một trận, trong phòng này chỉ có mẫu tử tạ thị cùng Thái Hậu, ba người một trẻ, không cần biết cũng sẽ truyền đi cái gì. Từ Canh hận đến nghiến răng, trên mặt lại lộ ý không hiểu, cười tủm tỉm nói: “Hiếu thuận với Hoàng tổ mẫu là chuyện đương nhiên, nhị đệ thấy hổ thẹn, lần sau đến sớm một chút, Hoàng tổ mẫu thấy cũng vui mừng.”
Từ Long không thực hiện được ý đồ, da mặt giật giật, không lên tiếng nữa.
Thái hậu tựa hồ vừa nhớ ra cái gì, “Thư đồng lúc trước của Thái Tử là huynh đệ Sử gia đang giữ đạo hiếu phải không, thư đồng hiện tại là ai?”
Từ Long chen vào nói: “Gần đây bên người Thái Tử không có ai đâu.”
“Như thế không được.” Thái Hậu trầm mặt xuống, “Nhị Lang và Tam lang bên người đều có vài thư đồng, đường đường là Thái Tử điện hạ sao lại không có ai theo hầu. Phủ Khánh Quốc Công có mấy hài tử luôn hiểu chuyện, đọc sách cũng tốt, ngày mai gọi chúng tiến cung cho Thái Tử xem xem. Nếu như vừa lòng, thì chọn bọn họ đi.”
Khánh Quốc Công là nhạc phụ Tuệ Vương, Lục Lang và Thất Lang trong phủ xấp xỉ tuổi Từ Canh, Từ Canh từ trước đúng thật có tuyển hai người bọn họ làm thư đồng, sau đó bị xúi giục học một đống tật xấu.
Nhưng mà, Từ Canh cũng không có từ chối, cười đáp: “Gia giáo trong phủ Khánh Quốc công tự nhiên là tốt rồi.” Việc này xem như quyết định như thế.
Hắn cũng không đem chuyện này đặt trong lòng, đến tuổi này, Hoàng đế cũng đã mở lời cho hắn tham dự chính sự, tuần suất đi học tự nhiên cũng giảm bớt, mười ngày có thể đến hai ngày cũng không hề dễ, thứ hai, bản thân hắn cũng không còn là thiếu niên mười lăm tuổi không có chủ kiến, tự nhiên sẽ không bị hai tên hỗn đản ấy lôi kéo, thứ ba, hắn đã hai lần vả vào mặt Thái Hậu, cũng không thể không để lại cho bà ta mặt mũi, nếu phản lại bà ta, không biết bà ta còn nghĩ ra chủ ý độc ác gì nữa.
Thế nhưng, Từ Canh vẫn suy nghĩ quá đơn giản. Buổi tối, Thái Hậu tặng bốn cung nữ đến.
Mấy ngày nay Kim Tử đi theo Từ Canh, trong nội tâm, ít nhiều cũng cảm nhận được giữa Thái Hậu và Thái Tử có sóng ngầm, nghe nói Thái Hậu cho người tới, lập tức căng thẳng. Từ Canh thấy bộ dạng nơm ớp lo sợ của hắn, không khỏi bật cười, “Chỉ là mấy cung nữ thôi mà, ngươi khẩn trương cái gì?”
Kim Tử co rúm lại: “Nhưng… Đó là do Thái Hậu ban thưởng.”
“Nếu là ban thưởng, chẳng qua so với chó mèo địa vị cao hơn chút, chẳng lẽ ta còn phải cho các nàng thể diện. Truyền ý ta, nói với Lưu Phúc Lễ, nội điện của ta không thiếu người, để các nàng ở bên ngoài, vẩy nước quét nhà cũng được, thêu thùa may vá cũng được, tùy tiện hắn. Nhưng không được phép bước vào nội điện và thư phòng khi không có ta cho phép, nếu không giết không tha.”
Không nói đến bản thân Lưu Phúc Lễ khi nghe những lời này sẽ có phản ứng như thế nào, chỉ riêng Hoàng đế bệ hạ khi nghe thấy đã phát hỏa quăng vỡ vài cái ly. Thái Hậu không phải mẹ đẻ của Hoàng thượng, mà là vợ sau đó của tiên đế, hai người trên mặt là từ mẫu hiếu tử, trong lòng lại minh bạch chuyện như thế nào. Hậu cung vô chủ, Hoàng hậu mất sớm, những năm gần đây, hậu cung phân lớn nằm trong tay Thái Hậu, Hoàng đế khoan dung, lại chú trọng thanh danh, chỉ cần Thái Hậu không làm gì quá đáng, ngài ấy liền mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghi tới bà ta ngày càng quá quắt.
“Thái Tử bên kia nói thế nào?” Khuôn mặt Hoàng đế trầm xuống, trong mắt một mảng khói mù, “Hắn đem người thu lại?”
Lý Như Xương cong eo trả lời: “Thái Hậu ban tặng, người đã đưa tới cửa, thái Tử điện hạ nào có thể không thu. Nhưng mà, nô tài nghe nói, Thái Tử không cho các nàng lại gần, bốn cung nữ kia tất cả đều an bài ngoài viện vẩy nước quét nhà, không có lệnh không được phép tiến vào nội điện, bằng không giết không tha.”
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hòa hoãn một chút, “Sau này ngươi tìm một cớ đem tên Lưu Phúc Lễ cấp ra ngoài đi.”
Lý Như Xương nhanh chóng đồng ý, trong chốt lát lại thử hỏi: “Bên Khánh Quốc Công…”
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày suy nghi một chút, mới thấp giọng nói: “Trước tiên hãy thong thả, ta thấy trong lòng Đại lang hiểu rõ.” Đứa nhỏ này gần đây càng thêm thông minh, nếu biết đề phòng Thái Hậu, tự nhiên biết đề phòng Khánh Quốc Công. Đây cũng không phải chuyện to tát gì, nếu ông vội vàng mà cắm một chân, thì có vẻ là chuyện bé xé ra to.
“Bảo Thái Tử chuẩn bị, từ ngày mai theo trẫm đi xử lý chính sự. Đế thư phòng đọc sách, năm ngày đi một lần là được rồi.”
Tân Nhất Lai đưa bản điều trần vào nội các, lập tức nổi lên làn sóng to lớn, mới đầu, vài vị đại thần còn ầm ĩ không thôi, đến khi xem lợi nhuận điều trần thì trợn mắt choang váng. Hộ Bộ thương thư Chung Phẩm Ngôn kích động nhảy dựng lên, đập bàn uỳnh một cái, quát lớn: “Ai dám phản đối lão tử cùng hắn liều mạng.”
Lý các lão xưa nay cẩn thẩn, tuy bị con số kia làm cho kinh ngạc nhưng lại có chút lo lắng: “Rốt cuộc đây cũng là lý thuyết suông, nếu mà làm chưa chắc đã tốt như vậy.”
Chung thượng thư liền trợn mặt nhìn hắn, “Lý các lão còn nghĩ ra biện pháp gì đển mỗi năm thu vào một vạn lượng?”
Lý các lão lập tức nghẹn giọng.
Tân thái phó luôn luôn cứng nhắc cổ hủ khó có khi chung ý tưởng với Chung Thượng thư, “Mặc dù một năm không kiếm được trăm vạn lượng, nhưng năm mươi vạn cũng là không tồi.”
Bản điều trần do Tân Nhất Lai viết, nhưng lại thông qua các bộ phận, Tân thái phó nhất thời không nhận ra được chữ của nhi tử nhà mình, trên khách quan mà nhận xét: “Cái khác không nói, bản điều trần này viết rất tốt, nội dung tỉ mỉ xác thực, mọi mặt chu đáo, còn có trật tự rõ ràng, so với những văn chương bay bổng hoa đoàn cẩm đốc kia thì dễ đọc hơn nhiều.” Trong lòng ông cân nhắc, nên góp ý với bệ hạ, để các quan viên lần sau viết điều trần như vậy mới tốt.
Chỉ còn vị Lâm lão các mới nhập thượng không quá nửa năm, tư lịch nhất thiển, ngày thường nói chuyện cực kỳ cẩn thận, thấy thế cũng không phát biểu ý kiến, chỉ phụ họa Tân thái phó: “Bản điều trần này viết rất tốt, cũng không biết là do vị đại thần nào viết?”
Hoàng đế liếc nhìn Tân thái phó, không trả lời, nói: “Trẫm cũng cảm thấy như vậy.”
Lý các lão tuy đi ngược lại với ý kiến của bản điều trần, nhưng cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Đại Lương, nếu ông còn phản đối nữa, sẽ làm tức hộc máu Chung thượng thư, chỉ sợ ông ta muốn cùng ông đánh lộn. Nhìn vào ý bệ hạ, tuy chưa nói rõ ràng, nhưng cũng chắc chắn là sẽ đồng ý, bằng không sẽ không cho Thái Tử đứng lên nói, rõ ràng là cấp cho Thái Tử vinh quang rồi.
Nội các vừa mới thông qua, trong triều lập tức náo nhiệt lên. Ai cũng biết đây là một chuyện tốt, không chỉ có bạc trong tay, mà nếu như làm tốt, còn có thế lập công lớn, trong lúc này, các phái dốc hết sức tìm kiếm quan hệ , vài vị lão các khách trong phủ đến không hết, ngay cả Sử gia đang giữ đạo hiếu cũng phái người đi Trường Tín cung nghe ngóng tin tức, muốn Thái Tử sắp xếp một số người vào.
Lúc mọi người bát tiên quá hải cho mình là thông quảng đại, ý chỉ trong cung rốt cuộc cũng truyền ra, Tân Nhất Lai làm Công Bộ hữu thị lang, phụ trách việc xây dựng cửa biển. Trong kinh thành lập tức ồn ào, ngay cả Tân thái phó cũng hoảng sợ.
Ai cũng biết được Công Bộ thượng thư Mao Từ Chí tuổi tác đã cao không quản sự, Tân Nhất Lai ngoài mặt chỉ tiếp nhận làm hữu Thị lang, nhưng trên thực tế lại tiếp quản cả Công Bộ — rốt cuộc vị này từ đâu mà tới? Mọi người cẩn thận nghe ngáng, à, là con trai độc nhất của Tân thái phó, đi Tô Châu làm quan mười năm, mỗi năm kiểm tả đánh đánh giá đều loại ưu, hơn nữa Thái Tử tôn sư trọng đạo, khó trách rơi xuống đầu hắn.
Tuy rằng trong triều có rất nhiều tranh luận, nhưng thánh chỉ đã hạ, mọi người có không phục cũng không dám nhiều lời. Huống chi bệ hạ nói, việc xây dựng cửa biển này do Thái Tử cùng Tân thị lang toàn bộ phụ trách, ai muốn đến nha môn này làm việc, đều phải thông qua họ.
Thái Tử ở trong cung, mọi người muốn tìm hắn cũng không thể vào cung, chỉ đi Tân gia nghĩ cách. Mà Tân lão thái phó tính tình không tốt, trong triều người cùng ông có giao tình không có, ngày thường dường như không có tới lui, lúc này, làm thế nào để đi vào cửa Tân gia, nhất thời làm mọi người hết sức lo lắng.