Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 118



Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế cũng không ở suối nước quá lâu, dù sao cả người đều đã ướt sũng, hơn nữa mặt trời sớm xuống núi, rất nhanh màn đêm sẽ bao phủ, vì ở trên núi nên không khí cũng lạnh hơn.

Một tay Tấn Sóc Đế ôm Chung Niệm Nguyệt vào lòng ngực, một tay hắn cầm lấy mái chèo, chèo thuyền vào bờ.

Khi gần tới bờ, ngay lập tức có hai ba cấm vệ nhảy xuống nước giữ thuyền ổn định lại, cung nhân thì mang áo choàng đi tới.

Tấn Sóc Đế ôm Chung Niệm Nguyệt đứng dậy, cầm lấy áo choàng trùm lên cho nàng, cứ như vậy mà đi thẳng về gian nhà.

Cái gì gọi là cuộc sống vui vẻ?

Đây mới chính là cuộc sống vui vẻ!

Ngoại trừ chơi thì không cần phải làm gì cả.

Chung Niệm Nguyệt thoải mái nheo mắt lại, nép người vào trong áo choàng, rất nhanh đã đi vào bên trong gian nhà.

Mạnh công công ân cần đi phía trước, di chuyển tấm bình phong sang một bên, rồi lại đẩy cửa vào trong.

Nàng nhìn thấy bên trong có một cái bể tắm.

Bên cạnh bể, có một đường ống trúc dẫn nước chảy vào.

Khói bốc lên mờ mịt.

Dẫn nước từ suối nước nóng sao?

Gian nhà này đúng thật là một nơi chỉ có trong mơ mà!

Chung Niệm Nguyệt rời khỏi vòng tay của Tấn Sóc Đế, nhảy xuống dưới đất, sau đó cởi áo choàng ra, còn thuận tiện nói: “Nếu ở đây có chút trái cây, điểm tâm, còn có rượu ngọt không say thì càng tốt.”

Mạnh công công cười nói: “Cái này thì có gì khó?”

Ông vỗ tay một cái, ngay lập tức có cung nhân mang những thứ mà Chung Niệm Nguyệt đã yêu cầu vào trong, sau đó khom lưng đặt lên bên cạnh bể tắm.

Đúng rồi.

Trong một phiên bản nào đó của [Phong Thần bảng], mỗi khi quay tới cảnh ở suối nước nóng, Trụ Vương sẽ vừa ôm mỹ nhân, vừa thưởng thức món ngon. Khi Chung Niệm Nguyệt còn nhỏ, thực sự rất muốn được thử một lần như vậy.

Mà bây giờ nàng có thể thực hiện giấc mộng của mình rồi!

Chung Niệm Nguyệt đứng bên cạnh bể tắm, có chút không nhịn nổi nữa: “Ta muốn ngâm mình.”

Đám người Mạnh công công vô cùng tự giác lui xuống.

Chỉ để lại xiêm y mới.

Chung Niệm Nguyệt vén tóc, cởi xiêm y ướt đẫm ra, khi nàng vừa cởi áo ngoài xong, thì đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Tấn Sóc Đế đứng cách nàng không xa.

“Bệ hạ không đi sao?” Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hơi nóng bốc lên từ bể tắm, đã khiến cho mặt nàng đỏ bừng lên rồi.

Tấn Sóc Đế bình tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Niệm Niệm quên rồi sao? Hôm nay chúng ta đã thành thân.”

Chung Niệm Nguyệt nghe không hiểu lời nói của hắn, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

Tấn Sóc Đế buồn cười thu phản ứng của nàng vào đáy mắt nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, còn ôn nhu hỏi: “Niệm Niệm, ta có thể xuống nước không?”

Chung Niệm Nguyệt há hốc miệng.

Tấn Sóc Đế không cảm thấy xấu hổ khi hỏi nàng như vậy sao…

Chung Niệm Nguyệt: “…Đương nhiên có thể.”

Tấn Sóc Đế cười khẽ, nét mặt đã trở nên ôn nhu hơn.

Hắn đi tới bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, thấp giọng nói: “Để ta hầu hạ cho Niệm Niệm.”

Cũng chỉ là một câu nói bình thường nhưng sau khi Chung Niệm Nguyệt nghe xong, lỗ tai không nhịn được mà ửng đỏ, rất nhanh đã lan tới tai, rồi lại lan tới cổ.

Lúc này không cần soi gương thì nàng cũng biết bản thân nàng giống như một con tôm bị luộc chín.

Tấn Sóc Đế rũ mắt xuống, hơi cúi xuống một chút. Giống như khi hắn mặc đồ cưới cho nàng, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ cởi từng nút từng nút áo cho nàng, sau đó lại tháo trang sức trên người nàng xuống, kể cả trâm cài tóc.

Tay chân Chung Niệm Nguyệt có chút mềm nhũn.

Giống như đứng trước mặt người khác, bị soi cẩn thận từng chút từng chút một.

Lúc trước Tấn Sóc Đế chỉ từng mặc xiêm y cho nàng nhưng chưa từng cởi xiêm y cho nàng.

Dù sao nam nữ hữu biệt, nên những việc này vẫn để cho cung nhân hầu hạ.

Hôm nay chính là lần đầu tiên.

Trong chớp mắt, trước mặt hắn chỉ còn làn da trắng nõn nà, băng cơ ngọc cốt.

Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng lại trên người Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt cũng không quan tâm tới nữa, nhanh chóng nhảy xuống nước.

Tấn Sóc Đế đứng ở phía sau dở khóc dở cười gọi một tiếng: “Niệm Niệm.”

Sau đó mới đưa tay lên cởi xiêm y của bản thân.

Âm thanh sột soạt sột soạt truyền vào trong tai.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt không được, quay đầu nhìn lén sang.

Nàng nhìn thấy Tấn Sóc Đế đặt tay lên đai lưng, rút nhẹ một cái thì đã có thể cởi áo ngoài ra được. Sau đó, từng cái từng cái một bên trong đều bị cởi xuống.

Nàng nhìn thấy hắn chậm rãi đi tới bể tắm.

Nước cao không tới đùi của hắn.

Tấn Sóc Đế ngồi xuống đối diện nàng.

Nàng chỉ cần liếc một chút là có thể nhìn thấy đường eo và cơ bụng của hắn.

Mang theo hương vị nam tính mạnh mẽ.

Nàng muốn sờ thử một chút.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Nàng đưa tay tới.

Ngay khi chuẩn bị chạm vào ngực hắn thì đã bị Tấn Sóc Đế nắm lấy eo.

Mặt nước lăn tăn bồng bềnh.

Nàng ngồi trên người Tấn Sóc Đế, mềm như bông mà dựa vào hắn, nghiêng đầu cắn vào cằm và hầu kết của Tấn Sóc Đế.

Nàng nghe thấy Tấn Sóc Đế thấp giọng chậm rãi nói: “Niệm Niệm còn nhớ phương thuốc lấy được từ chỗ Thái Hậu không?”

Chung Niệm Nguyệt:?

Không cần nhắc tới nó nữa!

Tấn Sóc Đế bóp chặt eo nàng, người xưa nay kiệm lời như vàng, bây giờ lại nói những lời tràn ngập duc v0ng như vậy.

Hắn nói: “Thuốc này cũng không có công dụng gì nhiều. Nhưng nếu chế thành cao dược, lại vô cùng trơn trượt thơm ngát. Dùng ở nơi khác thực sự rất tốt.”

Dứt lời, hắn l0t sạch nàng ra.

Giống như là một đóa hoa nhẹ nhàng mở cánh.

Khi Chung Niệm Nguyệt cho rằng bản thân sẽ bị đập vào thành bể tắm, thì Tấn Sóc Đế lại ôn nhu vừng chắc nắm lấy eo, kéo nàng về phía hắn.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Nước trong bể càng ngày càng bồng bềnh.

Haizz.

So với những gì mà Lạc Nương kể còn thú vị hơn nhiều.

Chung Niệm Nguyệt không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.

Tấn Sóc Đế cấm dục đã lâu, nay giống như một con mãnh thú được xổng chuồng.

Nàng khóc sướt mướt, kêu không biết bao nhiều lần hai tiếng ‘phu quân’, cuối cùng khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Bên ngoài phòng có tiếng chim hót.

Nàng ngơ ngác nằm nghe một lát, sau đó quay mặt lại thì bị Tấn Sóc Đế nhéo một cái.

Tấn Sóc Đế chỉ mặc một chiếc áo ngoài rộng, dựa vào thành giường, mái tóc dài không được cột lên, khí chất bất phàm hiếm khi nhìn thấy.

Hắn thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm có đói bụng không?”

Chung Niệm Nguyệt vẫn đang ngây ngốc, không biết có nên trả lời hay không.

Hôm qua Tấn Sóc Đế cũng hỏi nàng như vậy.

Lúc đó vẫn còn ở trong bể tắm.

Nước mắt nàng như hoa lê dính hạt mưa, gật đầu kêu đói, Tấn Sóc Đế đút một miếng điểm tâm đến cho nàng.

Sau đó Chung Niệm Nguyệt thực sự rất no.

Điểm tâm chỉ ăn được một nửa mà thôi.

Nhưng Tấn Sóc Đế lại đút cho nàng tới no căng bụng.

Hại thân.

Đây là niềm vui của người trưởng thành sao?

Làm người trưởng thành thật tốt sao.

Thật ra một chút cũng không tốt.

Chân quá là đau.

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi định thần lại, nhìn chằm chằm Tấn Sóc Đế. Hắn vô cùng có kiên nhẫn chờ nàng trả lời.

Chung Niệm Nguyệt há miệng nói: “…Muốn ăn mì.”

Không ăn cái khác!

Nàng đã chỉ thẳng thực đơn rồi đấy!

“Ừ.” Tấn Sóc Đế đáp lời, rũ mắt nhìn chằm chằm nàng, ở phía đuôi mắt còn mang theo ý cười.

Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ, còn tham lam gọi thêm một món nữa: “Ta muốn nó cay cay một chút!”

Hôm nay Tấn Sóc Đế cực kỳ dễ nói chuyện.

Hắn vén lại tóc bên tai Chung Niệm Nguyệt, nói: “Được.” “Uống một chút nước ấm trước đã.” Giọng điệu của hắn mang theo chút dỗ dành. Giống như lúc trước hắn dỗ nàng uống thuốc vậy.

Không, còn ôn nhu hơn lúc trước một chút.

Chung Niệm Nguyệt lười biếng nói: “Bệ hạ đỡ ta.”

Tấn Sóc Đế không cử động.

Chung Niệm Nguyệt:?

Chung Niệm Nguyệt: “Phu quân?”

Tấn Sóc Đế: “Ừ?”

Chung Niệm Nguyệt chỉ có thể hùa theo ý hắn: “Phu quân mau đỡ ta, ta không muốn cử động.”

Tấn Sóc Đế trực tiếp bế nàng lên, để hai gối tựa phía sau lưng nàng, sau đó cầm lấy xiêm y của hắn mặc lên cho nàng, xiêm y rộng rãi khiến nàng dễ chịu hơn một chút. Lúc này mới đứng dậy, mặc xiêm y vào, rồi đi ra ngoài mở cửa.

Các cung nhân mang theo dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào trong.

Chỉ là Tấn Sóc Đế vẫn như cũ, tự mình cầm khăn, cầm tách trà. Để cho Chung Niệm Nguyệt đánh răng súc miệng, rửa mặt lau tay.

Một lúc sau.

Dường như đã sắp tới hoàng hôn.

Chung Niệm Nguyệt bước xuống giường, mang giày mềm vào, bên ngoài vẫn mặc áo ngoài của Tấn Sóc Đế, cả người đều là màu đen huyền, có hoa văn thêu kim long.

Nàng đi tới bàn ngồi xuống, chia một nửa còn lại cho Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế bắt đầu xem tấu chương.

Còn nàng thì gắp mì sợi.

Thật cmn quá là ngon…

“Niệm Niệm…” Đột nhiên Tấn Sóc Đế lên tiếng.

“Sao?” Chung Niệm Nguyệt rũ mắt nhìn xuống, bên góc phải của tấu chương, có ba cái chấm tròn bằng dầu dính lên.

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Làm gì bây giờ?

Nàng đặt đũa xuống, vô cùng tự nhiên ôm lấy cổ Tấn Sóc Đế, hôn ba cái lên mặt của hắn.

Nàng chỉ vào má Tấn Sóc Đế nói: “Trên mặt hoàng đế cũng có, dựa vào cái gì nó không được chứ?”

Tấn Sóc Đế được nàng hôn nên tâm trạng cũng tốt hơn không ít, trong lòng dường như muốn tan chảy ra.

Nghe thấy nàng ngụy biện thì cũng chỉ cười khẽ nói: “Ừ, Niệm Niệm nói không sai.”

Ánh mắt khẽ động.

Hắn chỉ vào chồng tấu chương thật cao kia, nói: “Nếu không thì Niệm Niệm cũng ‘đóng dấu’ lên kia đi? Rồi sau đó cứ lặp lại những gì đã làm với mặt của ta là được.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Vẫn là ngài thâm nhất!

“Mặt của bệ hạ, không bự như tấu chương mà. Cũng không thể nào ‘đóng dấu’ nhiều như vậy được.”

Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt nói.

Tấn Sóc Đế nhìn nàng nói: “Niệm Niệm, ‘đóng dấu’ ở chỗ khác cũng được…”

Chung Niệm Nguyệt li3m môi.

…‘Đóng dấu’?

Muốn ‘đóng dấu’ ở đâu đấy?

Sau khi ăn xong, Chung Niệm Nguyệt được cung nhân hầu hạ thay xiêm y khác, tóc cũng không búi, cứ như vậy mà đi tản bộ một lát.

Đến khi màn đêm buông xuống, thì kêu Tấn Sóc Đế tới cõng nàng về.

Nàng không đi nổi nữa, quá tốn sức rồi.

Tấn Sóc Đế cũng không nói gì.

Đêm đó hắn lại đè lên người nàng, bắt nàng ‘đóng dấu’ nhiều tới mức muốn ngất xỉu tới nơi. Cứ như vậy lăn lộn một hồi rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Đúng là khoảng thời gian tân hôn.

Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế cứ như vậy dính lấy nhau, vô cùng thoải mái ở đây thêm mấy ngày nữa.

Đến ngày thứ sáu, Chung Niệm Nguyệt mới không nhịn được hỏi: “Có phải chúng ta cũng nên hồi kinh rồi không?”

Tấn Sóc Đế hỏi lại nàng: “Niệm Niệm ở đây thấy mệt sao?”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Rất tốt, chỉ là bệ hạ vẫn là bệ hạ, không phải chỉ là của riêng một mình ta, vẫn còn rất nhiều việc phải làm…”

Tấn Sóc Đế cười một cái nói: “Ừ, ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh. Về sau nếu Niệm Niệm còn muốn quay lại đây, thì lúc nào chúng ta cũng có thể đến đây. Nếu thích ở chỗ khác thì cũng sẽ ở đó xây một nơi giống như vậy…”

Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

Bởi vì ngày mai phải trở về nên Chung Niệm Nguyệt muốn đi tới sau núi xem thử.

Nàng muốn ngắm mặt trời mọc.

Nhưng không nghĩ tới nàng lại ngủ mơ màng tới chiều mới thức dậy, giống như một con heo lười.

Cùng lúc đó.

Kỳ Hãn ngồi trước ngọn nến, trong tay đang đốt một bức thư.

Trên thư chỉ có bốn chữ: Đang ở Lâm Bình.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.