🌼 Thẩm vấn 🌼
Mấy tên thị vệ đi tới cửa nhìn vào thấy bên trong vẫn đốt nến có thể nhìn thấy bóng người vẫn đang ngồi đó.
Bọn họ liền đưa tay lên gõ cửa: “Bệ hạ.”
Tô Khuynh Nga bị thị vệ bắt lấy, khó khăn ngẩng đầu lên.
Bọn họ vậy mà mang nàng ta…đi gặp Tấn Sóc Đế?
Không bao lâu sau, cửa liền mở.
Mạnh công công xuất hiện ở cửa, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Khuynh Nga: “Mang vào đi.”
Nàng ta muốn gặp Tấn Sóc Đế, muốn lại gần hắn một chút nhưng không phải là bằng cách này…
“Không cần, buông ta ra. Các ngươi bắt sai người….” Tô Khuynh Nga vừa nói xong câu đó liền ý thức được rằng nàng ta nói sai rồi.
Nàng ta phải nói “các ngươi tại sao bắt ta” chứ không phải là…
Tô Khuynh Nga cảm thấy lạnh cả người, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mặt lạnh của Mạnh công công.
Mạnh công công cười khẽ một cái: “Cô nương này đúng là có chút thú vị.”
Dứt lời, ông liền xoay người bước vào, nhìn về phía bàn hành lễ: “Thưa bệ hạ, Trương thị vệ đã bắt được một người.”
Còn chưa nghe thấy Tấn Sóc Đế mở miệng, nội tâm Tô Khuynh Nga đã lo sợ, nàng ta run rẩy khóc lóc nói: “Đại nhân, đại nhân tha mạng…tại sao đại nhân lại bắt ta?”
Nàng ta cố gắng bày ra vẻ mặt phù hợp với độ tuổi nàng ta lúc này.
Chung Niệm Nguyệt đột nhiên nghe thấy âm thanh khóc lóc, lại có một trận gió lạnh thổi tới, run rẩy một chút liền tỉnh lại.
Hơi nhíu mi!
Mơ thấy ác mộng?
“Tại sao bắt ngươi? Không phải ngươi biết rất rõ sao?” Trương thị vệ cười lạnh nói “Vừa rồi ngươi nói là bắt sai người nên có thể thấy được ngươi biết được lý do tại sao bọn ta lại bắt ngươi?”
Hả?
Có người trong phòng?
Chung Niệm Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ Tấn Sóc Đế muốn trừng trị ai đó, chắc nàng không nên nghe lén.
Mà nàng cũng lười muốn nghe.
Chung Niệm Nguyệt liền xoay người, đem chắn kéo lên trùm lấy đầu, để khỏi nghe tiếng khóc bên ngoài.
Mồ hôi lạnh của Tô Khuynh Nga chảy ròng ròng nói: “Hôm đó ta…hôm đó nghe được có người nói, hình như muốn bắt ai đó. Ta nhát gan, nhìn thấy các người bắt ta nên mới nói bắt sai người.”
Sau khi Tô Khuynh Nga trọng sinh tới bây giờ, nàng ta am hiểu nhất chính là nói dối.
Quận chúa Ninh Bình kia, nàng ta chỉ cần nói vài ba câu liền tin tưởng.
Nàng ta nghĩ chính mình được trọng sinh, đã thay đổi rất lớn so với đời trước, nàng ta đã lợi hại hơn rất nhiều.
Chỉ là nàng ta không biết, những lời nói này chỉ có thể lừa được những tiểu cô nương bằng tuổi nhưng lại không lừa được những người trưởng thành.
“À. Vậy người nào nói với ngươi? Tên họ là gì? Ta liền sai người mang hắn tới.” Trương thị vệ nói.
Tô Khuynh Nga không trả lời được.
Lúc này nghe được tiếng ghế cọ xát mặt đất. Trương thị vệ cúi đầu gọi một tiếng: “Bệ hạ.”
Tim Tô Khuynh Nga đập nhanh hơn, nàng ta biết Tấn Sóc Đế đã đứng dậy.
Hắn là muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ muốn một chân đá chết nàng ta?
Mồ hôi Tô Khuynh Nga chảy liên tục, nàng ta hoảng hốt mở miệng, xém chút nữa là cắn trúng lưỡi: “Người đó, người đó tên là Hương Dung gì đó, ta cũng không nhớ rõ, là quý nữ nhà nào mang đến…ta nghe được nàng nói chuyện cùng một ma ma…”
Dường như ký ức của đời trước ùa về.
Khi nàng ta cũng Thái Tử đại hôn, Tấn Sóc Đế chỉ nhìn nàng ta nói một câu: “Không đủ thông minh.”
Từ đó về sau, mỗi khi Thái Tử nạp thiếp, nàng ta liền nhớ lại bốn chữ đó của hắn.
Tô Khuynh Nga run người, Tấn Sóc Đế là đang đi về phía nàng ta?
Tô Khuynh Nga sửng sốt.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy đôi giày thêu hoa văn hình mây kia, đang dần dần đi xa.
Hướng Tấn Sóc Đế đi tới…hình như là giường bên trong phòng?
Đầu óc Tô Khuynh Nga có chút hỗn loạn.
Tại sao Tấn Sóc Đế…
Tấn Sóc Đế dừng lại bên cạnh giường, hắn đưa tay vén màn lên: “Sao mới ngủ được một chút liền tỉnh rồi?”
Đương nhiên lời này là không phải nói cùng Tô Khuynh Nga.
Mà là với…người nằm trên giường kia.
Tô Khuynh Nga mơ hồ nhớ lại thiếu nữ được Tấn Sóc Đế ôm trong ngực ngày hôm đó.
Thiếu nữ này vậy mà ngủ trên giường Tấn Sóc Đế?
Chung Niệm Nguyệt nằm trên giường cũng không đáp lại, nàng lười nói chuyện, liền cuộn chăn lại giả vờ ngủ.
Chỉ là nàng không nhịn được mà nói thầm.
Tô Khuynh Nga cũng chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt.
Tấn Sóc Đế lấy chăn Chung Niệm Nguyệt kéo xuống, hắn nói: “Đắp như vậy làm sao mà thở được? Đừng có dùng chăn che đầu.”
Giọng nói cũng không tính là nhu hòa nhưng Tô Khuynh Nga lại chưa từng được nghe qua. Trong lòng nàng ta cảm thấy hoảng hốt, có khi Thái tử còn chưa từng được nghe.
Nữ nhân Huệ Phi kia nếu mà biết hiện tại Tấn Sóc Đế sủng một cái bảo bối như vậy không biết có tức chết không nữa.
Sự căm thù Huệ phi ở tận đáy lòng lại dâng trào lên.
Trong nhất thời Tô Khuynh Nga quên mất bản thân nàng ta vẫn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Lúc này trên giường kia truyền ra giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ: “Ồn như vậy, nếu không che lỗ tai thì sao mà ngủ được?”
Nghe lại có vẻ phi thường hợp lý.
Giọng điệu này không có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến Tô Khuynh Nga ngạc nhiên, ngạc nhiên tới mức lạnh người…đó là giọng nói đó, sao lại giống…giống như của Chung Niệm Nguyệt!
Mạnh công công cười nói: “Có cần nô tài cho hạ nhân bịt tai hộc tiểu thư không?”
Tô Khuynh Nga lại tiếp tục ngây người thêm lần nữa.
Tại sao Tấn Sóc Đế lại sủng ái người đó như vậy? Mà ngay cả Mạnh công công cũng thay đổi hoàn toàn?
Thiếu nữ trên giường ngáp một cái, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không cần, có nhiều người bên cạnh ta cũng không ngủ được.”
Thân thể Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa tốt lắm, giọng nói lại có chút lười biếng, nếu âm điệu còn nhỏ hơn nữa thì khi nghe lại có cảm giác như đang làm nũng.
Này không còn gì nghi ngờ nữa, nàng ta chắc chắn rằng người trên giường chính là Chung niệm Nguyệt!
Vào đời trước, lần đầu tiên nàng ta gặp Chung Niệm Nguyệt, chỉ cảm thấy nhan sắc của nàng làm hoảng sợ, cảm thấy bất cứ nữ nhân nào đứng bên cạnh nàng đều sẽ bị lấn áp. Người này không chỉ xinh đẹp, dáng người thon thả mà ngay cả giọng nói cũng mê người.
Tô Khuynh Nga cảm thấy rùng mình.
Nhưng sao lại?.
Không, không nên là Chung Niệm Nguyệt.
“Thôi, không ngủ nữa, bên ngoài xảy ra việc gì à?” Chung Niệm Nguyệt cố ý hỏi.
Nếu có người đáp lại nàng thì nàng có thể nghe.
Nếu yên lặng thì việc đó không tới lượt nàng xen vào.
Tấn Sóc Đế: “Bắt được kẻ cắp.”
Chung Niệm Nguyệt: “Bắt được?”
Mạnh công công cười nói: “Còn đang thẩm tra.”
“Đúng là vừa khéo.” Chung Niệm Nguyệt ngồi dậy, tóc rơi tán loạn.
Mạnh công công cầm lấy áo choàng, đang tính phủ lên cho Chung Niệm Nguyệt nhưng ông dừng lại, hơi do dự mà đưa tới cho Tấn Sóc Đế.
Bệ hạ vẫn đang đắm chìm trong việc “tự tay làm”…
Mạnh công công đúng là không uổng công đi theo Tấn Sóc Đế mấy năm trời, vẻ mặt hắn không thay đổi mà nhận lấy áo, tự tay mặc lên cho Chung Niệm Nguyệt.
“Muốn xem?” Tấn Sóc Đế hỏi.
Không đợi Chung Niệm Nguyệt trả lời, Tấn Sóc Đế liền nói: “Mang lại đây.”
Tô Khuynh Nga nghe thấy lời này cảm thấy bản thân nàng ta giống như một món hàng hóa, sắc mặt hơi ửng hồng.
Với Tấn Sóc Đế mà nói, những việc vặt như thẩm tra này không tới lượt hắn.
Chỉ là Chung Niệm Nguyệt đã ở trong phòng một thời gian dài.
Ở đây cũng không thể mời đoàn hát về cho nàng đỡ buồn, hôm nay liền cho nàng coi thứ gì đó mới lạ vậy.
Sau khi mặc áo choàng vào, Chung Niệm Nguyệt ngồi thẳng dậy, Mạnh công công liền cho người bưng thuốc vào, ngửi thấy mùi thuốc, mặt Chung Niệm Nguyệt liền nhăn lại.
Lại nhìn thiếu nữ đang run rẩy quỳ sát đất kia.
Có chút quen mắt?
….Tô Khuynh Nga???
Vẻ mặt Chung Niệm Nguyệt hơi mơ hồ, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc.
Tấn Sóc Đế nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Phải uống, không được giả bộ làm đổ.”
Giọng nói hắn tuy có ôn hòa nhưng lại không thiếu phần uy nghiêm.
“Không có giả vờ, ta chỉ ngạc nhiên, sao người này còn nhỏ tuổi hơn cả ta thôi.”
“Các người muốn bắt tiểu hài tử về luyện đan uống sao?” Chung Niệm Nguyệt hỏi.
Mạnh công công nghe thấy liền dở khóc dở cười: “Ai mà dám uống chứ?”
Tô Khuynh Nga nghe thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, trong lòng vừa sợ hãi vừa ghen tức, không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Cổ vươn dài.
Nhìn lên…
Đúng thật là Chung Niệm Nguyệt!
Nàng ngồi trên giường, xiêm y tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp.
Tô Khuynh Nga cảm giác giống như bị tát một cái thật mạnh, cảm thấy có chút ngây người một lúc sau vẫn chưa lậy lại được tinh thần, chỉ mơ hồ mà nghe được Mạnh công công nói: “Chúng ta không phải muốn bắt kẻ trộm sao? Hôm đó tuy đã giết được vài tên nhưng vẫn chưa bắt được tên chủ mưu phía sau. Hai ngày nay, bệ hạ đều ở bên cạnh tiểu thư…”
Chung Niệm Nguyệt nói tiếp: “Diễn ra một trận ồn ào như vậy, người ngoài sẽ cảm thấy bệ hạ chỉ một lòng quan tâm ta mà sẽ buông lỏng cảnh giác. Thủ phạm sẽ không bỏ qua mà hành động, vậy các ngươi có thể bắt được, đúng không…?”
Mạnh công công cảm thấy câu đầu có chút không đúng lắm, tiểu thư không nên hỏi bệ hạ chỉ quan tâm ngài cho người ngoài xem…
Mà đúng thật là như vậy!
Bệ hạ đối với tiểu thư cực kỳ quan tâm! Nhưng không phải là diễn kịch!
“Sau đó liền bắt được nàng ta?” Chung Niệm Nguyệt chỉ tay.
Nàng có hơi tò mò, tại sao nữ chính lại xuất hiện ở đó?
Nữ chính không phải nên là một người lợi hại thông minh nhất thế giới sao?
Tô Khuynh Nga nghe thấy liền cắn môi, có cảm giác hơi nhục nhã. Mấy tháng trước nàng ta trọng sinh, cảm giác được rằng bản thân hơn tất cả bọn họ, đời này sẽ sống tốt hơn, địa vị cao, vinh sủng không dứt.
Nhưng sao hôm nay?
Vẫn là chung Niệm Nguyệt kia, nàng vẫn cao cao tại thượng ngồi trước mặt, còn nàng ta phải quỳ sát bên chân Chung Niệm Nguyệt.
Tại sao!
Tại sao lại như vậy!
Đời trước, Chung Niệm Nguyệt cùng Tấn Sóc Đế không có nửa điểm quan hệ.
Cho dù Vạn thị là tỷ tỷ của Huệ phi nhưng Tấn Sóc Đế là đế vương, hắn không quan tâm chút nào về phía nhà mẹ của phi tần.
Chung gia từ đầu tới đuôi đều không liên quan đến hoàng thất.
Cùng lắm chỉ là một hòn đá kê chân cho Huệ phi!
Đầu óc Tô Khuynh Nga hỗn độn mà nhớ lại.
Mạnh công công cười nói: “Tiểu thư nói không sai, chính là bắt được nàng ta.”
Trương thị vệ lạnh lùng nói: “Ngươi còn không mau nói rõ ràng cho các quý nhân biết hay ngươi muốn đem tất cả người trong phủ ngươi ra thẩm tra?”
Tại sao Tô Khuynh Nga lại xuất hiện ở phòng bếp?
Vì nàng ta muốn thay Thái Tử ôm lấy công cứu giá. Nàng ta không muốn đời trước lặp lại, chỉ làm một nữ nhân phụ thuộc Thái Tử. Người khác bắt nạt, nàng ta chỉ có thể chờ Thái Tử báo thù thay.
Nàng ta muốn đứng trên tất cả bọn họ!
Nhưng điều này không làm được.
Nàng ta thật vất vả mới đợi được Tấn Sóc Đế tới, nhưng lại phát hiện rằng với thân phận của nàng ta thì không thể nào đến gần hắn.
Còn nếu vô tình đụng phải thì sẽ bị thị vệ tưởng lầm là thích khách mà một kiếm giết chết sao?
Nhưng sau đó nàng ta nghĩ rằng, nếu vẫn tiếp cận Thái Tử như cũ, lấy hắn làm bàn đạp cho nàng ta, khi Thái tử sắp ăn phải đồ ăn có độc nàng ta liền chen vào, thì chẳng phải sẽ là “một mũi tên trúng hai đích”, cứu được cả hai người?
Ý tưởng này rất hay.
Chỉ là không biết Thái Tử đời này ăn trúng cái gì, mắt cũng không thèm nhìn tới nàng ta. Từ khi tới đây chỉ toàn đối chọi lại với Đại hoàng tử, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Tô Khuynh Nga có thể làm gì được nữa?
Nàng ta chỉ có thể mỗi ngày đều giả vờ đói bụng, lén đi tới phòng bếp, muốn tìm được người hạ độc, để biết được hắn ta hạ độc ở đâu.
Nhưng sau khi nghe Mạnh công công nói, nàng ta liền hiểu được.
Trăm triệu lần nàng ta chưa từng nghĩ tới, nàng ta lại là người lén lút trong mắt bọn họ.
– ———- 🌼 Hết chương 19 🌼 ————