Huệ phi đang hành lễ nhưng vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Lướt mắt qua liền nhìn thấy động tác của Mạnh công công.
Huệ phi liền cảm thấy có gì đó không đúng nhưng suy nghĩ này liền bị gạt qua.
Tấn Sóc Đế đang ở đây, cái gì cũng không quan trọng bằng hắn.
“Bình thân.” Giọng nói Tấn Sóc Đế vang lên.
Những người trong điện từ từ đứng thẳng lại.
Tấn Sóc Đế bước vào điện, đi thẳng tới ghế trên ngồi xuống, Huệ phi không phải Hoàng Hậu đương nhiên không thể ngồi bên cạnh hắn, chỉ có thể ngồi ở phía dưới.
Huệ phi tươi cười nói: “Còn không mau pha trà Hoàng Sơn cho bệ hạ.”
Trà này Huệ phi được ban thưởng vào năm ngoái.
Dứt lời nàng ta nói tiếp: “Hôm nay vừa khéo có cháu gái cùng tỷ tỷ tới bồi thần thiếp nói chuyện, không nghĩ tới bệ hạ đại giá quang lâm. Nếu có chỗ nào va chạm, xin bệ hạ thứ tội.”
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt.
Đây không phải là đang ám chỉ Vạn thị cùng nàng là kẻ dư thừa sao?
Tấn Sóc Đế: “Không sao.”
Huệ phi lại vội vàng nói: “Điểm tâm này thần thiếp được Thái Hậu ban thưởng, tuy là bệ hạ cái gì cũng đã nếm thử qua nhưng thần thiếp vẫn mời người cùng nếm thử…”
Tấn Sóc Đế nhìn lướt qua: “Không cần.”
Huệ phi đã quen với bộ dáng này của Tấn Sóc Đế nhưng nàng ta cũng không cảm thấy nản lòng. Bệ hạ chỉ cần tới đây thôi thì nàng ta cũng cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Ngày thường, bây giờ bệ hạ vẫn còn đang ở Cần Chính Điện.
Huệ phi hơi mở miệng còn đang tính nói cái gì đó.
Mạnh công công từ trong tay tiểu thái giám cầm lấy hộp đồ ăn, mỉm cười đặt trước mặt Vạn thì cùng Chung Niệm Nguyệt, nói: “Ở đây có bánh vạn trân, canh hoa mai còn có một chén thuốc táo…”
Đến khi Chung Niệm Nguyệt nghe thấy chữ “thuốc” liền muốn ngất xỉu.
Huệ phi bên cạnh cũng muốn ngất, ngay cả Vạn thị cũng ngây người, may mà bà đã sớm biết bệ hạ sẽ ban thưởng nếu không lúc này sợ rằng sẽ kinh ngạc còn hoảng sợ.
Bánh vạn trân…
Đó chính là món điểm tâm mà Huệ phi được Thái Hậu ban thưởng.
Huệ phi cảm thấy trước mặt toàn là ngôi sao, cảm thấy có hơi mơ hồ.
Mạnh công công tại sao chỉ nói chuyện với Chung Niệm Nguyệt? Còn mang những thứ đó tới?
Mạnh công công làm như vậy, sợ là do chủ ý của bệ hạ….
Huệ phi chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn sang Chung Niệm Nguyệt chỉ thấy cháu ngoại của nàng ta bình tĩnh ngồi đó, thậm chí nàng còn hơi cau mày.
Huệ phi liền nhớ lại, sau khi phụ thân nàng ta qua đời, nàng ta được Vạn lão tướng quân đưa tới Vạn phủ, nhìn thấy Vạn thị ở đó.
Vạn thị xinh đẹp xuất chúng.
Đường huynh của Vạn thị đứng bên cạnh đưa cho Vạn thị một bộ trang sức, xung quanh ai cũng cười nói vui tươi.
Khi đó Huệ phi chưa từng được nhìn thấy những trang sức như vậy còn Vạn thị không thích liền bỏ nó đi. Nàng ta không nhịn được mà suy nghĩ, nếu nàng ta cũng là nữ nhi của Vạn gia thì tốt biết mấy.
Sau đó, đúng là Vạn gia đã nhận nuôi nàng ta.
Nàng ta sửa lại họ mình, cũng lấy họ Vạn, đặt tên là Vạn Hân Như. Về sau Thái Hậu lại tuyển nữ nhi Vạn gia vào cung, nàng ta liền được chọn. Đến khi nhi tử được làm Thái Tử, nàng ta liền trở thành Huệ phi…
Đã rất nhiều năm Huệ phi chưa từng cảm thụ lại cảm xúc vui vẻ đó. Nhưng lần này…dường như có cái gì đó…tay chân nàng ta lạnh ngắt, cảm thấy tức ngực.
Lúc này nàng ta nghe được Mạnh công công nói: “Bánh vạn trân này được làm từ “hoàn dược dưỡng nhan” đáng giá ngàn lượng vàng, nghiền thành bột….
Hoàn dược dưỡng nhan này nói thẳng ra chính là nhân sâm.
“Bên trong còn có gạo thơm cùng hạt vừng, bên ngoài còn bọc một lớp bánh trứng. Cắn một miếng vừa giòn vừa mềm…” Mạnh công công nói chuyện không ngừng.
Huệ phi lần tiên nhìn thấy ông nói chuyện kiểu này cảm thấy có chút giật mình.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy mắt liền sáng lên.
Nghe thấy đúng là thèm thật.
“Canh hoa mai thì có thịt gà cùng tám loại thảo mộc, hòa quyện với hương thơm mát lạnh của hoa mai. Không chỉ là thơm miệng, bồi bổ khí huyết hơn nữa sẽ khiến thân thể thoải mái hơn rất nhiều.”
“Còn có, còn có thuốc táo, tiểu thư đừng vì chữ “thuốc” mà sợ….cái này rất ngọt.”
Vạn thị nghe tới mơ hồ.
Tại sao bà lại cảm thấy….trước mặt Tấn Sóc Đế, Mạnh công công này giống như đang dỗ Niệm Niệm ăn cơm?
Huệ phi cúi đầu, siết chặt tay.
Dù sao Tấn Sóc Đế cũng chưa nói chuyện với Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: “Không uống.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Phương thuốc thái y viết cho ngươi, không phải đã nhét vào trong lòng ngươi rồi sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Chắc bị lò sưởi thiêu cháy rồi.”
Huệ phi không nhịn được mà nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt.
Nàng cùng bệ hạ nói chuyện, không có phép tắc như vậy?
Trong điện nhất thời im lặng.
Vạn thị hơi căng thẳng sợ rằng nữ nhi đã đắc tội với bệ hạ, còn đang suy nghĩ nên làm gì thì Tấn Sóc Đế đã mở miệng.
“Trẫm biết ngươi sẽ không uống.”
Mạnh công công liền cười nói: “Nhanh, mau mang lại đây cho tiểu thư.”
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Mạnh công công mở hộp thức ăn ra, lấy tất cả ra ngoài. Bày hết tất cả trên bàn, nếu so sánh thì đống thức ăn của Huệ phi có vẻ keo kiệt.
Bệ hạ vậy mà…vậy mà lại vì Chung Niệm Nguyệt mà chuẩn bị nhiều như vậy!
Huệ phi vừa mới khoe khoang nàng ta được Thái Hậu yêu thương ban thưởng, bây giờ còn không phải là trở thành trò cười rồi sao.
“Tiểu thư, mời.” Mạnh công công nói.
Vạn thị nghe thấy liền hiểu.
Thì ra bệ hạ sợ nữ nhi trốn tránh không uống thuốc, thân thể để lâu sẽ không tốt liền cho người mang thuốc tới.
Lại nhớ tới lời của Thư Dung, nữ nhi chắn độc thay bệ hạ…vậy cũng không có gì để thắc mắc nữa.
Vạn thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Làm phiền bệ hạ, vất vả cho Mạnh công công. Niệm Niệm, nương đút ngươi uống được không?”
Vì tốt cho thân thể nữ nhi, bà đương nhiên là tán thành cả hai tay.
Chung Niệm Nguyệt có thể không nể mặt Tấn Sóc Đế nhưng đối với Vạn thị giống y như đúc mẹ của nàng thì một chút kháng cự cũng không có.
Nàng “a” một tiếng mở miệng ra.
Vạn thị cũng không quan tâm bánh vạn trân kia quý hiếm cỡ nào, bẻ một miếng nhỏ đút vào miệng Chung Niệm Nguyệt.
Nhất thời trong điện không còn thanh âm gì khác, chỉ còn cái miệng nhỏ của Chung Niệm Nguyệt nhai liên tục.
Lại liên tục nghe thấy Mạnh công công nói: “Coi chừng canh hoa mai bị lạnh, tiểu thư mau nếm thử.”
Giống như hôm nay bọn họ đứng ở đây chính là để xem Chung Niệm Nguyệt dùng bữa.
Huệ phi hoảng sợ mà nghĩ.
Trong đầu Huệ phi vô cùng rối loạn, tại sao? Bởi vì bệ hạ biết nàng ta muốn lợi dụng Chung Niệm Nguyệt để trợ giúp cho Thái Tử? Nên bệ hạ vì nâng đỡ Thái Tử nên cho Chung Niệm Nguyệt chút ân sủng?
Nhưng cái lý do này ngay cả Huệ phi cũng có chút không tin.
Nếu không phải là vì cái này….
Huệ phi chớp mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt hai người Vạn thị. Vạn thị vô cùng xinh đẹp, khi chưa xuất giá Vạn thị là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Chung Ngạn khi còn trẻ tuổi cũng cực kỳ anh tuấn. Sau khi ông vào Hình Bộ vì để trấn áp đám đông ông liền để mặt lạnh, bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
Chung Niệm Nguyệt lại thừa hưởng hết vẻ đẹp của hai người bọn họ, thành ra so với nương của nàng còn đẹp hơn rất nhiều.
Lòng bàn tay Huệ phi đổ mồ hôi liên tục, trong đầu đầy hỗn loạn.
Đó là vì ai?
Vì Vạn thị? Hay là vì Chung Niệm Nguyệt?
Huệ phi cùng Trang phi đều giống nhau, không vì Chung Niệm Nguyệt tuổi còn nhỏ mà xem nhẹ nàng.
Bất giác Huệ phi đổ không ít mồ hôi, gió nhẹ thổi qua toàn thân liền lạnh toát. Nhưng vì vậy nàng ta liền tỉnh táo lại.
Bệ hạ ghét nhất là dạng người nào?
Những người không học hành, kiêu căng ngạo mạn, cử xử không đúng mực….
Huệ phi liền cười nói: “Nguyệt nhi ăn chậm một chút, dù là bệ hạ ban thưởng cũng đừng ăn nhanh như vậy coi chừng bản thân mắc nghẹn…”
Nàng ta ngừng một chút mới nói tiếp: “Nguyệt nhi không phải kêu a di tìm Cẩm Sơn Hầu sao?”
Ánh mắt tấn Sóc Đế liền nhìn sang, hắn thấp giọng hỏi: “Tìm Cẩm Sơn Hầu?”
Huệ phi cười, gật đầu nói: “Phải ạ, không biết tại sao gần đây Nguyệt nhi lại thích chơi đấu dế, thần thiếp nghe nói Cẩm Sơn Hầu cũng chơi cái này, nàng một hai muốn kéo Thái Tử chơi cùng….Nguyệt nhi dù sao cũng là một tiểu thư khuê các sao nàng lại cứ thích chơi cái này? Chỉ là thần thiếp cùng Vạn thị rất cưng chiều nàng, cũng không còn cách nào khác, a di là người mềm lòng, hôm nào đó sẽ mời Xa Xương Vương phi vào cung, cùng bà nói một câu…”
Vạn thị cũng không phải là kẻ ngu dốt, trong lời nói Huệ phi tuy rằng là cưng chiều nữ nhi nhưng nghe kỹ lại thì không phải là lời hay ho gì.
Trước mặt bệ hạ lại nói nữ nhì của bà cậy sủng sinh kiêu, không hiền lành thục nữ, không có bộ dáng của một tiểu thư khuê các nên có.
Chung Niệm Nguyệt cười khẽ, đặt cái muỗng trong tay xuống, nhìn Huệ phi cười tươi nói: “Đúng vậy, a di tìm được chưa?”
Nàng cười rộ lên thực sự rất đẹp mắt.
Không biết vì sao Huệ phi nhìn thấy nàng cười, sống lưng nàng ta lạnh đi. Nhưng trong lòng Huệ phi liền khinh thường nghĩ, Chung Niệm Nguyệt này đúng thật chỉ là cái bao cỏ, còn không hiểu được ẩn ý của nàng ta.
Huệ phi cau mày, buồn bã nói: “A di còn đang tính nói với Nguyệt nhi, a di không thể mời được Xa Xương Vương phi….hôm nay bệ hạ ở đây, a di liền vì ngươi….”
Huệ phi vừa nói vừa nhìn Tấn Sóc Đế.
Chỉ thấy hắn hơi cau mày lại.
Lúc này Tấn Sóc Đế cũng nhìn nàng ta.
Huệ phi và Vạn thị vô cùng cưng chiều Chung Niệm Nguyệt? Nhìn không ra cưng chiều chỗ nào? Ngay cả Cẩm Sơn Hầu cũng không mang tới được.
Nếu hắn gọi người tới, Huệ phi liền đem công lao này ôm lên người nàng ta?
Huệ phi làm không được nhưng lại muốn rất nhiều thứ.
Lần trước Trang phi còn vội vàng chạy tới, mà nàng ta thì ở đâu?
Lần này thì lại nói không mời được Xa Xương Vương phi?
Tấn Sóc Đế cắt ngang Huệ phi, nói: “Mạnh Thắng truyền Xa Xương Vương phi cùng Cẩm Sơn Hầu vào cung.”
Huệ phi liền ngây ngốc.