*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🌼 Vân Cẩm 🌼
*Vân Cẩm: Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm, là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, sự phát triển của Vân Cẩm đã trở nên phổ biến ngay cả tầng lớp bình dân. (Nguồn:Wikipedia).
Theo như lời Tấn Sóc Đế từng nói, đợi sau khi thân thể Chung Niệm Nguyệt tốt lên, vào chuyến đi săn mùa thu năm sau sẽ mang nàng theo ăn thịt nướng.
Nhưng đến khi tới mùa thu, thân thể Chung Niệm Nguyệt lại trở nên yếu ớt, việc này đành gác lại sang một bên.
Vậy mà đã kéo dài tới mùa xuân thứ ba.
Mỗi ngày Chung Niệm Nguyệt đều cố gắng chăm sóc thân thể tốt, tương đương với việc nói không với gà rán, lẩu cay, trà sữa và cả xiên que nướng…tất cả đều rời xa nàng, hết ngày này lại qua ngày khác.
Chung Niệm Nguyệt đang đi trong hoàng cung, nhìn về hoàng hôn ở phía xa, đột nhiên dừng lại nói: “Không thú vị.”
Hôm nay người đi cùng nàng là Thư Dung, Thư Dung liền hỏi: “Tiểu thư là nói cái gì không thú vị?”
Chung Niệm Nguyệt: “Cuộc sống này.”
Không thể ăn uống ngon miệng, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Thư Dung há hốc miệng, thật sự nàng ta không hiểu được: “Cứ cách mấy ngày tiểu thư lại được đón vào cung, ai có thể nhận được vinh sủng như vậy? Ngày ngày đều như vậy….” Sao có thể nói không thú vị?
Những người khác cầu còn không được.
Giống như Huệ phi nương nương, mỗi lần nhìn tiểu thư đều giống như đang nhìn một cái bánh thơm ngon, mở miệng ra là một tiếng tiểu tâm can, hận không thể đưa mọi thứ của mình cho tiểu thư.
Vẫn còn chưa nói chuyện xong, các nàng liền đụng phải một người.
Bước chân người đó dừng lại, hơi nhướng lông mày, giọng điệu có chút âm dương quái khí: “Chung tiểu thư lại vào cung?”
Chung Niệm Nguyệt lười biếng nâng mắt lên nhìn.
Người đứng trước mặt chính là Tam hoàng tử.
Dáng người hắn ta đã cao lên không ít nhưng bởi vì hắn nhỏ hơn Chung Niệm Nguyệt một tuổi, mà nam hài tử phát triển hơi chậm một chút nên hiện tại hắn vẫn chưa cao bằng Chung Niệm Nguyệt.
Sau khi bị phạt ngày hôm đó, Tam hoàng tử vẫn chưa trở lại Quốc Tử Giám, việc học của hắn ta là do Cao đại học sĩ giảng dạy.
Trong lòng hắn ta ghi hận nàng thì cũng không có gì kỳ lạ.
Thấy Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa trả lời lại, Tam hoàng tử không nhịn được cười lạnh nói: “Huệ phi đối xử với cháu gái của nàng ta cũng thật là tốt, ta nghe nói hai ngày trước nàng ta lại bị hoàng tổ mẫu trách phạt…”
Chung Niệm Nguyệt vẫn không trả lời.
Tam hoàng tử nghi ngờ mà nhìn nàng: “A di của ngươi bị trách phạt, ngươi một chút áy náy cũng không có?”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, nàng áy náy cái gì? Lần nào Tấn Sóc Đế đón nàng vào cung, cũng lấy Huệ phi làm cớ.
Huệ phi vui vẻ mà hưởng thụ, hận không thể để Tấn Sóc Đế dùng tới danh nghĩa nàng ta nhiều một chút.
Mắng thì mắng đi, Thái Hậu mắng càng nhiều càng tốt, Huệ phi vui vẻ mà nghe.
Sắc mặt của Tam hoàng tử lại thay đổi: “Nữ nhân như ngươi, vừa không có quy củ vừa không có trái tim.”
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới mở miệng: “Điện hạ thật tốt bụng.”
Tam hoàng tử nghe thấy lời này chỉ cảm giác được rằng nàng đang châm chọc hắn. Chỉ là hôm qua có đại thần nói, thư đồng bên cạnh hắn đi đánh người, hắn ta không quan tâm mà bỏ đi. Trang phi lại vì vậy mà trách cứ hắn.
Tam hoàng tử không muốn lại xảy ra xung đột với Chung Niệm Nguyệt, chủ yếu chính là vì hắn ta sợ Chung Niệm Nguyệt lại đánh mình.
Vì vậy liền vung tay áo, rời đi.
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, đến khi nào phụ hoàng mới biết được bộ mặt thật của nàng, biết được nàng máu lạnh tới mức nào?
Bên này, Chung Niệm Nguyệt khẽ thở dài, vén nhẹ làn váy: “Đi thôi.”
Tam hoàng tử và Chung Niệm Nguyệt đã nói những gì, tất cả đều truyền tới tai Tấn Sóc Đế.
Cung nhân cũng không nói là do lời nói của Tam hoàng tử không đúng, dù sao hắn ta cũng là hoàng tử vì vậy chỉ thuật lại mọi chuyện rồi im lặng.
“Nàng không vui.” Tấn Sóc Đế nói.
Việc này không nên tính trên người Tam hoàng tử.
Mạnh công công suy nghĩ nói: “Chắc là do gặp được Tam hoàng tử, tiểu thư liền nhớ lại sự việc đi săn, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất.”
Tấn Sóc Đế thấp giọng trả lời: “Ừ.” Cũng không nói gì nữa.
Trong nhất thời Mạnh công công không đoán được tâm tư của bệ hạ, ông cũng im lặng theo.
Năm ngoái đã xảy ra một cuộc bạo loạn ở dọc bờ biển, lại thêm Chu Châu gặp phải thiên tai. Tấn Sóc Đế lần lượt phân phó cho Đại hoàng tử và Thái Tử cùng với các cựu thần đi xử trí.
*Chu Châu là tên cổ của thành phố Lệ Thủy, tỉnh Chiết Giang, được đặt tên lần đầu tiên vào năm thứ 9 của Hoàng đế Khai Hoàng trong triều đại nhà Tùy (589 SCN) và có lịch sử hơn 1.400 năm. (Nguồn: Baidu)
Mặc dù Tấn Sóc Đế ngồi trong thâm cung nhưng không vì vậy mà thoải mái, dễ dàng.
Hắn là người phụ trách tình hình chung ở phía sau.
Nhưng cho dù có bận rộn đến mấy, bệ hạ vẫn luôn đón Chung tiểu thư vào cung, lần nào cũng nhìn chằm chằm tiểu thư uống thuốc, xong rồi lại cho người dọn dẹp Noãn các để tiểu thư ngủ qua đêm, ngày hôm sau liền để tiểu thư xuất cung.
Mạnh công công có chút không hiểu, hiện tại Chung tiểu thư đang ở vị trí nào trong lòng bệ hạ?
Còn thân cận với nàng không?
Sau khi Chung Niệm Nguyệt về tới nhà cũng không đi tới Quốc Tử Giám nữa.
Nàng muốn chăm sóc thân thể thật tốt nên không thể lười biếng, đi bộ vài vòng trong sân, hoạt động chân tay một chút mới vào nghỉ ngơi.
Không lâu sau liền có hạ nhân vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư….có người tới.”
Hương Đào đứng ở trước cửa hỏi hắn ta: “Là ai?”
Hạ nhân nuốt nước miếng nói: “Đương nhiên là người của phủ Thái Tử.”
Hương Đào: “À, Thái Tử đã trở lại?”
“Phải, tiểu thư…..người đã đi tới cửa, tiểu nhân không ngăn lại được, ngài….” Hạ nhân đưa tay chỉ về phía cửa.
Hiện tại Chung gia vẫn chưa thấy Huệ phi ra tay nên cũng không thể xé bỏ quan hệ được. Người của Thái Tử tới, hạ nhân Chung gia coi đây là việc bình thường.
Bọn họ không thể ngăn cản, cũng không dám ngăn cản.
Hạ nhân vừa nói xong liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần, là hai tiểu thái giám bưng một cái rương lớn đi vào.
Tiểu thái giám cất cao giọng nói: “Điện hạ ra lệnh cho nô tài đưa tới một rương Vân Cẩm, là do điện hạ đặc biệt mua cho tiểu thư khi đi ngang qua Kinh Lăng.”
Dường như là sợ Chung Niệm Nguyệt không biết cái này quý trọng như thế nào, tiểu thái giám còn lại cao giọng nói: “Hoa văn của Vân Cẩm vô cùng phong phú cùng đẹp đẽ, giống như những đám mây rực rỡ trên bầu trời. Tấc cẩm tấc vàng, đây là thứ dùng làm cống phẩm cho hoàng gia.”
*”Tấc cẩm tấc vàng” giống với “câu tấc đất tấc vàng”.
Sau khi Hương Đào nghe xong liền cảm thấy có chút vui mừng.
Nghĩ thầm, cuối cùng Thái Tử cũng đã nói tiếng người rồi.
Tiểu thái giám cũng không nghe Chung Niệm Nguyệt trả lời, sau khi đặt rương xuống liền rời đi.
Khi trở về, bọn họ được gọi riêng tới gặp Thái Tử.
Thái Tử ngồi yên trên ghế, giọng nói khàn khàn khó nghe như cũ, nói: “Có lẽ ý nàng là muốn kêu các ngươi cút đi.”
Hai tiểu thái giám ngơ ngác mà nhìn nhau, nghĩ thầm Chung tiểu thư này tính khí lớn như vậy? Thái Tử điện hạ đưa tới lễ vật quý giá, sao ngài ấy có thể đối xử với bọn họ như vậy?
“Về sau mỗi khi các ngươi đưa đồ tới, không cần nhắc tới tên ta, cũng không cần chờ nàng trả lời. Chỉ cần đặt xuống liền rời đi.” Thái Tử trầm giọng nói.
Tiểu thái giám đành phải cắn răng ghi nhớ, sau này đưa xong liền rời đi.
Ngược lại khiến cho hạ nhân Chung gia không biết nên làm như thế nào, chỉ liên tục gọi: “Tiểu thư, tiểu thư, những thứ này để đâu ạ? Người của Thái Tử đã rời đi….” Ngay cả trà cũng chưa uống.
Chung Niệm Nguyệt: “Cứ kệ nó.”
“Nhưng đây là Vân Cẩm….”
Chung Niệm Nguyệt: “Tìm đại một chỗ ném đi là được.”
Hạ nhân ngạc nhiên nhìn về phía cửa, tiểu thư đã lớn rồi chỉ sợ ngài ấy không quan tâm hắn ta nói gì, hắn cũng không thể khuyên tiểu thư được nữa, chỉ có thể nhịn đau đem tất cả nhét vào phòng chứa đồ, khóa cửa lại.
Khi quay người rời đi không nhịn được mà nghĩ thầm, đồ vật quý giá ở nơi này càng ngày càng nhiều…..
Sau khi Chung Tùy An từ Quốc Tử Giám trở về, cũng biết tin Thái Tử phái người tới đưa lễ vật.
Lúc này Tiền ma ma đang bồi Chung Niệm Nguyệt đánh bài, Chung Tùy An vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, số lần hắn đến viện của nàng càng ngày càng nhiều.
Chung Tùy An vẫn như cũ, không biết làm cách nào để gần gũi với muội muội hơn, khi tới gần chỉ có thể phun ra một câu: “Thái Tử tặng gì cho muội?”
Chung Niệm Nguyệt cũng không lừa hắn: “Là một rương Vân Cẩm.”
Chung Tùy An muốn trả lời nhưng lại không biết nên nói gì.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt lại ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Thi hội sẽ diễn ra vào tháng sau phải không?”
Chung Tùy An trả lời: “Đúng vậy” hắn trầm giọng nói: “Niệm Niệm không cần lo lắng cho huynh.”
Nói xong hắn cúi đầu nhìn Chung Niệm Nguyệt, nàng đang nhìn Tiền ma ma cười nói: “Ma ma thua.”
Liền cảm thấy muội muội không có dáng vẻ nào là lo lắng cho hắn, hắn liền mím môi, im lặng không nói nữa.
“Ca ca có tài văn chương, bụng đầy thơ văn, ta đương nhiên là không lo lắng.” Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới trả lời.
Chung Tùy An nghe thấy liền quay mặt đi, không nhịn được mà cười một cái.
Thì ra là vì vậy nên nàng mới không lo lắng cho hắn.
Chung Tùy An nhanh chóng lấy lại nét mặt nghiêm túc, nếu đã như vậy, hắn không nên để cho muội muội thất vọng.
Sau khi dùng bữa xong, Chung Niệm Nguyệt liền đi ngủ sớm.
Ngay lúc nàng mơ màng ngủ, vừa trở mình liền nhìn thấy một thân ảnh ngồi bên cạnh giường, thân ảnh kia vừa nhìn thấy nàng động đậy còn tưởng rằng nàng ngủ không ngon giấc, lại mở miệng lắp bắp hát vài câu cho nàng nghe.
Lần trước là《Mộc lan tòng quân》, lần này đổi thành 《Tam nương dạy con》.
Vậy mà còn học bài mới!
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Nếu không phải đã từng nhìn thấy thì chắc chắn Chung Niệm Nguyệt sẽ bị Chung Tùy An dọa cho mất hồn.
Không biết người này đã xảy ra chuyện gì, ban ngày thì nói được vài câu, ban đêm lại muốn làm ca ca tốt, chạy tới đây ru nàng ngủ.
Chung Niệm Nguyệt làm như không nghe thấy, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ tiếp.
Trong đầu mơ hồ nghĩ….có phải là bị chuyện hôm nay của Thái Tử kích thích à?
Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đã chìm sâu vào giấc ngủ, Chung Tùy An đưa tay chỉnh lại chăn bông, sắc mặt thả lỏng, bước vào bóng tối trở về.
Chỉ là hôm sau khi đến Quốc Tử Giám, quầng mắt hắn lại đen thêm chút.
******
Sau khi Kỳ Hãn đưa lễ vật đến Chung phủ, hắn trước sau vẫn không xuất hiện.
Nhưng mà Chung Niệm Nguyệt cũng không quá quan tâm.
Một ngày lại một ngày trôi qua, chớp mắt mà đã tới ngày thi hội.
Trên dưới Chung gia, ai cũng khẩn trương lo lắng. Chỉ có bản thân Chung Tùy An cùng Chung Niệm Nguyệt lười biếng không cảm thấy lo lắng.
Chỉ là hôm nay mới sáng sớm đã có người trong cung tới đón nàng.
“Sớm như vậy?” Chung Niệm Nguyệt thắc mắc mà nhìn tiểu thái giám.
Tiểu thái giảm cười nói: “Nô tài cũng không thể nói cho tiểu thư được, ngài tiến cung sẽ biết.”
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc của tiểu thái giám, nền chắc là không có lừa gạt gì ở đây.
Chung Niệm Nguyệt nhấc làn váy, bước lên xe ngựa.
Đến khi vào cung, liền có người đưa nàng tới trước mặt Tấn Sóc Đế.
Trên bàn trước mặt Tấn Sóc Đế có đặt một cái bản đồ.
“Tiểu thư muốn mang gì theo? Xin hay phân phó.” Cung nhân đứng bên cạnh nói.
“Ân?” Chung Niệm Nguyệt hơi ngây người: “Đi đâu?”
Lúc này Tấn Sóc Đế mới ngẩng đầu lên nói: “Săn xuân.”
Thời nhà Tấn vào mùa xuân có đi săn ngỗng.
Chung Niệm Nguyệt liếm liếm môi.
Không có thỏ nướng, không có hươu nướng, không có dê nướng, không có gà nguyên con nướng…
Nhưng nồi sắt hầm ngỗng to, cũng không phải là không được!