Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 91



Từ trước tới nay, Thanh Phong Lâu đã nghênh đón không ít khách quý.

Xe ngựa của Tấn Sóc Đế dừng ở cửa lớn.

Chung Niệm Nguyệt không suy nghĩ gì nhiều, nhấc nhẹ làn váy muốn nhảy xuống xe ngựa, thì đột nhiên Tấn Sóc Đế ở phía sau giữ eo nàng lại.

Chung Niệm Nguyệt:?

Nàng quay đầu lại nhìn, Tấn Sóc Đế giữ chặt nàng lại, đưa tay lên chỉnh lại trâm cài tóc cho nàng, rồi sau đó lại nhìn chằm chằm nàng một lúc, nhìn tới mức mà người mặt dày như Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy ngượng ngùng, lúc này hắn mới thả tay ra: “Cẩn thận một chút, trẫm đỡ nàng.”

Vốn là Tấn Sóc Đế muốn nàng đội mạc li.

Chỉ là lời nói tới miệng rồi lại lặng lẽ nuốt xuống.

…Có lẽ Niệm Niệm sẽ không vui.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt hơi do dự mà đặt tay mình lên tay của Tấn Sóc Đế, tiểu thái giám đứng bên cạnh xe vén màn che qua, nói: “Tiểu thư mời.”

Chung Niệm Nguyệt nhìn khoảng cách của xe ngựa và mặt đất.

Không phải nhảy xuống là xong rồi sao?

Chung Niệm Nguyệt nhớ lại một bộ phim điện ảnh, bọn họ thường ở trước mặt bạn trai giả vờ không mở được nắp chai phải không?

Nàng liền hiểu rõ.

À.

Đây là điểm khác biệt giữa cẩu độc thân và kẻ có người yêu đó sao?

Chung Niệm Nguyệt bất giác mà nắm chặt tay Tấn Sóc Đế hơn, lúc này mới cẩn thận bước một chân xuống.

Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn thoáng qua đầu ngón tay của nàng, ngay sau đó nắm lấy cổ tay của nàng, bước xuống xe ngựa. Sau khi đứng vững, hắn còn cẩn thận đỡ lấy cánh tay của Chung Niệm Nguyệt.

Tư thế này rất thân mật nhưng cũng có khoảng cách.

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rất hài lòng.

Đang trong giai đoạn yêu thử, nên có khoảng cách như vậy mới đúng, không phải sao?

Bên trong Thanh Phong Lâu, không phải ai cũng nhận biết được Tấn Sóc Đế, những người bên trong chỉ toàn là con cháu của quan Thất phẩm, còn có một vài con cháu của phú thương đang ngồi đọc sách, ai cũng không quan tâm ai.

Cho nên khi Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc đế bước vào, bọn họ cũng chỉ kinh ngạc nhìn thoáng qua, kinh ngạc bởi vì hai người này có nhan sắc nghịch thiên, thế gian hiếm thấy. Sau đó cũng chỉ cúi thấp đầu nghị luận một chút, chứ không làm thêm gì khác.

Chưởng quầy của tửu lầu dù sao cũng là người có chút kiến thức, nhìn thấy vải và hoa văn của xiêm y, lại nhìn thấy xe ngựa to lớn ở bên ngoài, mỡ phì thể tráng(1), không giống với người phàm…

(1)Mỡ phì thể tráng: một câu thành ngữ của Trung Quốc, dùng để miêu tả một vật được nuôi béo tròn mập, khỏe mạnh.

Lại còn có những hạ nhân đi theo phía sau…vừa nhìn là biết khác xa so với các phủ khác!

Chưởng quầy không nhịn được cao giọng hỏi: “Hai vị muốn vào phòng chữ Thiên sao?”

“Có bằng hữu ở phòng chữ Thiên số 3.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Chưởng quầy liền hiểu rõ.

Thì ra hai vị này là bằng hữu của quý nhân! Quả nhiên là thân phận bất phàm!

Ông ấy vội vàng đi tới tiếp đón, tự mình dẫn đường đi trước, vừa cười nói: “Thì ra khách quý mà Cẩm Sơn Hầu muốn chiêu đãi là hai vị! Bên trong đều đã bài trí tốt, ngài nghe…”

Một tiếng nhạc chậm rãi truyền tới tai bọn họ.

Du dương êm tai.

Ngay sau đó, có một giọng ca hòa âm vào tiếng nhạc, giọng hát trong trẻo, không nghe ra được là nam hay nữ, chỉ cảm thấy rất động lòng người.

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được cười nói: “Các ngươi vậy mà cũng rất biết cách bày trò.” Không làm nàng mất mặt!

Chung Niệm Nguyệt đi tới trước, đẩy cửa vào.

Chỉ nhìn thấy bên trong có các nam tử mặc xiêm y màu hồng phấn, còn có cả màu xanh lam và tím, bọn họ cầm sáo hoặc ôm đàn cổ, một đám người đứng thẳng lưng, khuôn mặt trắng nõn như được đánh phấn…

Nàng đi nhầm?

Nét mặt Chung Niệm Nguyệt không thay đổi mà lùi bước chân về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thẻ bài treo trước cửa phòng.

“Niệm Niệm tới rồi sao?” Phía sau bình phòng truyền tới âm thanh của Cẩm Sơn Hầu.

Chung Niệm Nguyệt:?

Thì ra nàng không có đi nhầm phòng.

Không lâu sau, đám người Cẩm Sơn Hầu Cao Trường Nhạc, từ phía sau bình phong đi ra, Cao Trường Nhạc vừa đi vừa cao giọng nói: “Vì để chúc mừng Niệm Niệm bình an trở về, hôm nay ta đã mời tới mười mấy nam nhạc sư từ Nam Đinh quán, đều là những người có bề ngoài tuấn mỹ…Niệm Niệm! Người muốn 88 trai lơ, ở đây chỉ thiếu khoảng 70 người thôi! Chúng ta nhớ rõ lời nói của ngươi, Niệm Niệm có cảm thấy vui không?”

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Tấn Sóc Đế: “…”

Vui cái con khỉ.

Chung Niệm Nguyệt nói thầm. Khó trách những tên ngốc nhà các ngươi có thể bị chỉ số thông minh của Tô Khuynh Nga chơi chết!

Lúc này đám người Cẩm Sơn Hầu mới nhìn thấy người đứng sau cánh cửa, thì ra không chỉ có mỗi một mình Chung Niệm Nguyệt, mà còn có…còn có…

Đám người Cẩm Sơn Hầu như bị đóng băng tại chỗ, sắc mặt bọn họ cứng đờ trắng bệch, ánh mắt đờ ra giống như là đang nhìn thấy mãnh thú, bị khí thế mạnh mẽ kia bao chặt lấy, nhất thời ngay cả quay đầu chạy trốn cũng quên mất.

Tiếng nhạc vẫn còn đang vang lên.

Mười mấy nhạc sư đều biết, vị khách quý mà hôm nay bọn họ phải lấy lòng chính là vị Chung tiểu thư này.

Chung tiểu thư…đúng là rất xinh đẹp.

Không cần phải tốt một thỏi bạc, nàng chỉ cần ngồi ở đó thì bọn họ cũng tự nguyện mà chạy tới lấy lòng.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, ngay lập tức bọn họ khom lưng chào hỏi Chung Niệm Nguyệt: “Gặp qua tiểu thư! Hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ tận tâm mà chăm sóc cho tiểu thư…”

“Nghe nói lễ cập kê ngày hôm trước của tiểu thư được bệ hạ, Xa Xương Vương, Trưởng công chúa…và vô số quý nhân tới phủ chúc mừng. Thân phận của ta thấp hèn nên chỉ có thể dùng âm nhạc để gửi tới lời chúc mừng cho tiểu thư, chúc mừng tiểu thư đã cập kê.”

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Vậy sao?

Tấn Sóc Đế trong miệng các ngươi, còn đang đứng trước mặt ta đây này.

Nét mặt Tấn Sóc Đế cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là ánh mắt trở nên âm trầm hơn, hắn đưa tay lên nắm lấy vai của Chung Niệm Nguyệt.

Hơi cúi thấp đầu, kề sát tai Chung Niệm Nguyệt, thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm thích kiểu người như vậy sao?”

Chung Niệm Nguyệt xấu hổ tới mức tay chân run rẩy, nàng nghe thấy hắn nói như vậy liền hoảng hốt mà chớp chớp mắt, nhất thời trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ…À? Nếu nàng thích kiểu người như vậy, bệ hạ cũng sẽ tay trái cầm tiêu tay phải ôm đàn, đàn một khúc cho nàng nghe sao?

Hình ảnh này…

Đúng là có chút hoảng sợ.

Khi Cẩm Sơn Hầu hoàn hồn trở lại, nhìn hắn giống như chuột thấy mèo, vẻ mặt giống như lúc trốn học lại bị phụ thân bắt gặp.

Hắn ‘bịch bịch’ quỳ xuống ngay lập tức, lắp bắp gọi một tiếng: “Hoàng thúc phụ…”

Những người còn lại cũng định thần trở lại, ngay lập tức quỳ xuống đất: “Bệ, bệ hạ…”

Bên trong đám người bọn họ, cũng có người chưa từng được gặp mặt Tấn Sóc Đế nhưng hoàng thúc phụ của Cẩm Sơn Hầu thì có thể là ai chứ? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới không biết!

Những kẻ thường đi ngang trong kinh thành, đám ăn chơi trác táng không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại biến thành đám chim cút rụt cổ.

Lúc này nhóm nhạc sư mới nhận ra, vì sao cổ họng của đám người Cẩm Sơn Hầu lại giống như bị nghẹn, không nói nên lời.

Chính là vì…là vì người đứng bên cạnh Chung tiểu thư, chính là đương kim bệ hạ!

Từ trước tới nay bọn họ chỉ nghe danh thiên tử, chứ làm gì được nhìn thấy mặt của thiên tử?

Ngay lập tức cả đám thiếu niên đều sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Tiểu nhân bái kiến, bái kiến bệ hạ…”

Vừa chớp mắt một cái, những người bên trong phòng đều quỳ xuống hết.

Chưởng quầy nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm, run run rẩy rẩy mà cong gối quỳ xuống, hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra…Tại sao…tại sao bệ hạ lại tới đây? Hình như…hình như bọn họ đã chọc cho bệ hạ mất vui rồi?

Lúc này, Tấn Sóc Đế ai cũng không nhìn, hắn vẫn hỏi Chung Niệm Nguyệt như cũ: “Niệm Niệm, nàng thích kiểu người như vậy sao?”

Chung Niệm Nguyệt không thay đổi nét mặt: “Không.”

Tấn Sóc Đế nói tiếp: “Ánh mắt của Niệm Niệm cao, đương nhiên sẽ chướng mắt. Ngoại trừ cầm tiêu cầm đàn thì không có bản lĩnh gì khác. Huống chi bọn chúng còn nhát gan như vậy, chưa có gì xảy ra đã bị dọa sợ. Người khom lưng quỳ gối như vậy, sao xứng có được ưu ái của Niệm Niệm chứ?”

Đám nhạc sư hoảng hốt cúi thấp đầu, sắc mặt xanh trắng, ai dám cũng bệ hạ tranh cãi chứ?

Cao Trường Nhạc hoảng hốt quỳ ở bên cạnh, cảm thấy bản thân đã hiểu ra được nhưng cũng không hiểu được.

Hắn há miệng th0 dốc, cẩn thận lên tiếng nói: “Vậy lần tới, ta sẽ tìm nam tử xuất sắc hơn đưa tới cho Niệm Niệm?”

Tấn Sóc Đế: “…”

Chung Niệm Nguyệt:?

Huynh đệ! Ngươi đúng là dũng cảm! Gan to dám cậy góc tường của bệ hạ! Thậm chí còn bán sỉ nón xanh cho hắn!

Tấn Sóc Đế khẽ cười một tiếng, trong giọng nói pha lẫn chút lạnh lẽo, hắn hỏi: “Ừ? Vậy ngươi tính đi đâu để tìm?”

Cao Trường Nhạc càng nói càng cảm thấy bản thân nói rất đúng.

Hắn nói: “Niệm Niệm có dung mạo tiên tử, cho dù là làm trai lơ cho nàng thì cũng phải giống như lời bệ hạ vừa nói, hẳn là phải biết cầm kỳ thư họa, bụng đầy văn thơ, còn phải có cả khí thế của nam nhân…”

Hắn nói vô cùng hăng say, xung quanh lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không có một ai phụ họa hắn.

Hắn ngừng một chút hỏi: “Không phải sao?”

Tấn Sóc Đế lại hỏi: “Trên đời này có được mấy người như vậy?”

“Tần Tụng? Không được không được, đám người này rất giả tạo, không tốt chút nào, Niệm Niệm mà ở cùng bọn hắn thì sẽ cảm thấy không thú vị, có phải không Niệm Niệm?” Cao Trường Nhạc coi thường những người giống như Tần Tụng.

Đối với hắn mà nói, chỉ có ăn chơi trác táng mới là tốt.

Nhưng đám ăn chơi trác táng như bọn hắn, thì lá gan cũng chẳng to lớn gì, cũng không có một bụng đầy văn thơ, trong bụng chỉ toàn suy nghĩ xấu xa mà thôi.

Đột nhiên Cao Trường Nhạc nhận ra.

Tìm một trai lơ hợp ý Niệm Niệm đã khó như vậy…thì đừng có nói tới tìm đủ 88 người cho nàng!

Chỉ là tiêu chuẩn mà bệ hạ đề ra có chút cao…đối với hắn, ngoài trừ bệ hạ thì làm gì có ai xuất sắc như vậy, văn võ song toàn, dung mạo xuất chúng, cái gì cũng không sợ hãi chứ?

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà nghĩ thầm.

Tần Tụng đúng là phải đa tạ ngươi rất nhiều.

May mắn là ngươi chê bai hắn nhiều như vậy, bằng không hôm nay không chỉ có các ngươi bỏ mạng ở đây mà còn kéo theo cả Tần Tụng!

Vì để phòng ngừa đám ăn chơi trác táng lại nói thêm lời bậy bạ gì nữa, Chung Niệm Nguyệt liền chen vào nói: “Trên đời này làm gì có ai so được với bệ hạ chứ?”

Cao Trường Nhạc kinh ngạc.

Đám người Cẩm Sơn Hầu cũng vô cùng kinh ngạc.

Không hổ là Niệm Niệm!

Ngay cả bệ hạ mà cũng dám đánh chủ ý!

Lúc này đám nhạc sư đã sợ tới mức muốn ngất xỉu.

Sao bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy nguy cơ bốn phía vậy? Sao Chung tiểu thư có thể nói chuyện lớn mật như vậy? Sợ là tí nữa bệ hạ tức giận lại nhìn thấy bọn họ nghe được những lời này, sẽ đưa tất cả đi cắt lỗ tai mất!

Không khí trong phòng càng thêm khẩn trương.

Nhưng Tấn Sóc Đế lại cười nhẹ một tiếng, mà lần này lại không hề có chút lạnh lẽo nào.

Hắn rũ mắt nhìn Chung Niệm Nguyệt: “Niệm Niệm thực sự nghĩ như vậy?”

“Thật sự.” Chung Niệm Nguyệt nghiêm túc nói.

Nàng thực sự nghĩ như vậy.

Tấn Sóc Đế quay đầu nói: “Lui xuống đi.”

Lời này là đang nói với chưởng quầy.

Chưởng quầy vội vàng lôi theo hạ nhân bên cạnh, không dám chậm trễ một giây nào, chạy nhanh lui xuống.

Sau khi Tấn Sóc Đế bước vào cửa, ra lệnh cho cung nhân đóng cửa lại.

Hắn nói: “Đều ngồi xuống đi.”

Đám ăn chơi trác táng vừa nghe thấy liền ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ sợ chậm trễ một chút sẽ bị kéo đi xử trí.

Đương nhiên Tấn Sóc Đế ngồi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.

Chỉ là sau khi ngồi xuống hết, trên bàn vẫn là một bầu không khí yên lặng như cũ, không ai dám mở miệng trước.

Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Niệm Niệm muốn mang trẫm tới để gặp các ngươi, các người có lời gì muốn nói thì nói đi?”

Cẩm Sơn Hầu nơm nớp lo sợ mà bưng ly rượu lên, nhìn Tấn Sóc Đế, nhớ lại những gì mà phụ thân đã dạy từ trước: “Chúc hoàng thúc phụ phúc thọ an khang, quốc gia hưng thịnh.”

Tấn Sóc Đế: “…”

Mỗi năm Cẩm Sơn Hầu đều nói những câu này, chưa từng có thay đổi gì, hắn nghe tới mức lỗ tai muốn đóng màng lại, cũng không nghe được lời nào khác.

Lần thứ hai Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hoảng hốt.

A.

Cảnh tượng mang bạn trai theo, là như vậy sao? Hình như…có chỗ nào đó…không thích hợp cho lắm?

Ngược lại, nàng lại thấy giống với cảnh tượng nàng và đám bạn cùng lớp đi gặp chủ nhiệm giáo dục hơn vậy.

Nhìn thấy Tấn Sóc Đế vẫn không vui, Cao Trường Nhạc cũng lo sợ nâng ly rượu lên, nói: “Chúc…chúc bệ hạ…nhiều tử nhiều phúc, thọ cùng trời đất.”

Tấn Sóc Đế ngừng một lát, lúc này khóe môi của hắn mới cong lên.

Hắn cười nhạt nói: “Ừ, nói không sai.” Thậm chí hắn còn hỏi: “Ngươi tên là gì? Là nhi tử nhà nào?”

Nét mặt của Cao Trường Nhạc vô cùng vui vẻ.

Thì ra bệ hạ lại khoan dung, bình dị, gần gũi như vậy!

Nhiều tử nhiều phúc?

Có chỗ không ổn!

Chung Niệm Nguyệt quay đầu sang trừng mắt nhìn hắn.

Vì vậy còn chưa đợi Cao Trường Nhạc nói bản thân tên gì.

Thì Tấn Sóc Đế đã nói: “Thôi, lần sau ngươi đừng nói như vậy nữa. Niệm Niệm không thích nghe.”

Cẩm Sơn Hầu nhìn thấy cảnh tượng này, hốt hoảng nghĩ thầm…người uy nghiêm như hoàng thúc phụ, mà lại dường như rất nghe lời Niệm Niệm nói?

Lúc này có không biết bao nhiêu phụ mẫu của đám ăn chơi trác táng, ở trong nhà không nhịn được hắt xì.

Cau mày chửi thầm.

Tên cẩu trong nhà, không biết lại chạy đi đâu rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.