Tuyết Nhi nhìn ra cửa thấy Hàn Tiêu bước vào ngán ngẩm nguyền rủa hắn, hắn xem đây là chỗ của mình hay sao mà cứ túc trực ở đây thế không biết.Hàn Tiêu bước vào cửa lập tức nhìn thấy Tuyết Nhi, hắn cười điên đảo chúng sinh hướng về phía Tuyết Nhi đi tới, thậm chí hắn cũng không nhìn xem ở đây có người khác nữa.
Tuyết Nhi xem ai kia như không khí mà lơ đi, nhưng Liễu Ninh thì không vậy nàng ta đứng dậy nở một nụ cười tươi, lúc nàng ta chưa rời khỏi nơi này thì có một thời gian ba người rất thân nhau.Liễu Ninh nghĩ Hàn Tiêu chắc còn nhớ đến mình nên muốn đứng lên chào hỏi một chút. Nhưng Hàn Tiêu nào đâu chú ý tới nàng ta mà đang đứng đó, nhanh chóng bước đến chỗ Tuyết Nhi, vốn định mở miệng nói gì nhưng bị Tuyết Nhi chặn họng…..
“ Không biết hôm nay tể tướng có việc chi rãnh rỗi mà mò đến đây sớm thế, chẳng lẽ ngày không thiết triều à” Tuyết Nhi rất không vui hỏi.
“ Ta có chuyện quan trọng hơn để làm, triều thì bữa nào chẳng lên lâu lâu ta trốn một bữa là có hề gì”Hàn Tiêu tự nhiên ngồi vào ghế cạnh Tuyết nhi, tự nhiên bưng trà của Tuyết Nhi lên mà uống, uống xong lại khen trà ngon nữa chứ.
Tuyết Nhi trừng mắt với hắn, đùa à đây là trà của nàng nha, chẳng lẽ chỗ của hắn nghèo đến nỗi phải đến đây uống chùa sao. Liễu Ninh như bị xem là không khí,nàng ta khẽ hắng giọng lúc này Hàn Tiêu mới nhận ra sự hiện diện của một người khác, không phải nói là hai người khác. Hàn Tiêu nhìn sang bọn họ rồi nhìn qua Tuyết Nhi, Tuyết nhi nhúng vai không biết, quay phất mặt đi không quan tâm.
Hàn Tiêu bước đến trước mặt của Liễu Ninh, chìa tay ra theo phép lịch sự hỏi:“ Nhìn cô nương rất quen có phải ta đã gặp nhau rồi không”, Liễu Ninh lúc này mới nở một nụ cười nói lại:“ Hàn Tiêu huynh không nhớ muội sao, muội Ninh Ninh đây cũng mười mấy năm rồi ta không gặp nhau nhỉ“. Hàn Tiêu ngẫm nghĩ một sao đó có vẻ nhớ ra cười nói:“ hoá ra là muội lâu năm không gặp đã lớn thế này rồi à”, “ Huynh cũng vậy thôi“.
Trong lúc hai người đó đang trong cảm giác vui vẻ khi gặp lại bạn năm xưa thì Tuyết nhi đã biến mất khỏi hiện trường, Tuyết nhị phải đi gọi vị tỷ tỷ kia của mình tỉnh dậy, Tuyết Nhi cảm nhận được nếu ở đó thêm một chút nữa thì mình sẽ không kìm chế được mà nôn ra mất, huynh huynh muội muội nghe mà mệt người.
Trở lại căn phòng của vị mẫu nghi thiên hạ đang nằm ườn trong mộng đẹp, Tuyết Nhi mở cửa đi vào thì ôi thật đúng như ý nghĩ, rèm giường chưa vén, cửa sổ chưa mở quan trọng là người trên giường chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tuyết nhi khẽ gọi:“ tỷ tỷ tỉnh”
Không có tiếng người đáp lại, mà đáp lại là tiếng khò khò. Tuyết Nhi biết là vô ít nên trực tiếp vén màn lên chui vào, lôi người từ dưới ổ chăn kia lên. Nàng đang ngủ bị lôi dậy rất không vừa lòng lầu bầu:’ để ta ngủ” rồi nằm xuống ngủ tiếp.Tuyết nhi phải dùng sức ba bò chính châu mới lôi nàng ra khỏi chăn, rồi chuẩn bị cho nàng.
Tuyết nhi giúp nàng thay y phục, chải chuốt lại đầu tóc cho đến khi xong hết thảy mọi việc lúc này nàng mới tỉnh giấc thật sự, câu chuyện trong phòng coi như kết thúc giờ đến chuyện bên ngoài.
Hàn Tiêu nói với Liễu Ninh vài câu rồi chợt nhận ra Tuyết nhi không thấy đâu, hắn vội vàng tìm kiếm nhưng không thấy người đâu. Lát sau hắn thấy Tuyết nhi cùng nàng đi ra hắn mới ngừng tìm kiếm. Nàng lúc này không còn dáng vẻ của một con sâu ngủ nữa, mà là dáng điệu của một người khác hẳn, rất khí thế.
Nàng bước đến ngồi lên ghế của mình, thấy Hàn Tiêu gật đầu với mình nên gật đầu đáp lại. Liễu Ninh một bộ dạng điềm đạm nhún vai để hai tay bên hông rồi trở về tư thế bình thường. Nàng đảo mắt nhìn Hàn Tiêu rồi nhìn qua Tuyết Nhi cười ám muội, Tuyết Nhi khẽ rùng mình từng cơn. Nàng sau đó quay sang đối mặt với Liễu Ninh hỏi:“ Chẳng hay Quận chúa có việc gì mà đến chỗ của ta sớm như vậy thế“.
Liễu Ninh vội giải thích:’ Cũng không có việc gì, Liễu Ninh mới đến đây nơi đây thay đổi nhiều quá có chút không quen nên muốn đến tìm tỷ tỷ cùng đi dạo để tìm hiểu một chút“. Nàng hạ giọng à một tiếng rồi đứng lên nói:“ hay là chúng ta đi luôn lúc này đi, ta đang có nhã hứng đi dạo“.
Hàn Tiêu không được nàng chú ý làm bộ mặt đáng thương nói:’” hoàng hậu còn ta thì sao“. Nàng nhìn sang Hàn Tiêu thẳng thừng nói:’ ngươi dẹp bộ mặt đó đi, ngươi tưởng ta không biết mục đích của ngươi đến đây à. À mà thôi xem ngươi như người nhà cứ tự nhiên ta giao Tuyết Nhi cho ngươi ta đi trước”, nói rồi nàng cùng LIễu Ninh rời đi, trong lúc ai kia mở cờ trong bụng thì Tuyết Nhi lại biến mất lần hai.
Nàng cùng Liễu Ninh đi đến ngự hoa viên, lúc đang đi dạo bờ hồ, hai người vừa đi vừa chuyện trò vài câu. Liễu Ninh kín đáo nhìn nàng rồi nhìn bờ hồ trong đầu nảy lên một kế hoạch, đang đi Liễu Ninh bỗng nhiên trượt chân, mai được nàng giữ lại kịp. Mọi chuyện như thế chưa xong thì bỗng dưng nàng nhận ra dường như Liễu Ninh đang dùng sức dựa lấy mình, dùng sức đẩy mình xuống hồ. Liễu Ninh không ngờ nàng phản ứng nhanh như vậy, có chút bất ngờ ngã xuống hồ.
Nàng có chút bất ngờ khi Liễu Ninh ngã xuống, nghe Liễu Ninh kêu cứu nàng định nhảy xuống cứu nào ngờ lại có người nhanh hơn là hắn, hắn cứu Liễu Ninh lên toàn thân ướt sủng. Liễu Ninh ôm hắn khóc luôn miệng nói:’ huhu muội sợ quá, lúc nãy hức hức……” Liễu Ninh khóc ghê gớm hơn nữa nói tiếp:’” hoàng hậu không cố ý đâu huynh đừng trách phạt huhuhu“.
Hắn nhìn Liễu Ninh rồi nhìn nàng buồn nói:“ nàng làm ta thất vọng quá không ngờ nàng lại độc ác như vậy” Lúc nãy hắn vừa đến đã thấy một cảnh tượng đó làm sao hắn có thể chấp nhận được. Nàng nhìn Liễu Nịnh khóc rồi nhếch mép kính đấu với mình nàng không nói gì:“ Chàng mới làm ta thất vọng, chàng chọn tin nàng ta”, nói xong nàng bóng dáng phiêu bạt bước đi, hắn thấy lòng đau nhói.
mai có chương 56.