Nhân Hoàng rốt cục đã xuất thủ, hôn sự của đại ca Phương Lâm và công chúa Phúc Khang đã trở thành cái có tốt nhất để có thể đường đường chính chính triệu hồi phụ thân trở lại kinh thành.
Phụ thân ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, lúc này rốt cục cũng không thể tránh được nữa. Phương Vân vô cùng rõ ràng, một vương triều sẽ có nội tình hùng hậu cỡ nào. Nhân Hoàng không chỉ là Nhân Hoàng, cùng lúc còn là một người thống trị thực quyền của cả một hoàng triều. Điều này có nghĩa rằng, trong tay ông ta có vô số cường giả, ông ta có thể tùy thời điều động.
Trong những người này có cả Vũ Mục, vũ hầu, vương hầu, và cả những Vũ Mục, vũ hầu, vương hầu cực mạnh ở các đời trước, thậm chí còn có thể là những Nhân Hoàng các đời trước đã thoái vị.
Võ giả một khi bước vào Thiên Tượng Cảnh lập tức sẽ có thọ mệnh tám trăm năm Phương Vân không tin những Nhân Hoàng, vũ hầu, vương hầu đã xuất hiện trong tám trăm năm qua đã chết cả.
Truyền thống của triều Đại Chu là Nhân Hoàng, vũ hầu hay vương hầu không được tại chức quá một trăm năm. Sau khi đủ một trăm năm, tất cả đều phải thoái vị, hoặc nhường ngôi, biến mất không để lại tăm tích.
Phương Vân tin rằng, những người này vô cùng có các mối liên hệ với Nhân Hoàng. Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không thể địch lại nhiều người. Tuy rằng có niềm tin tuyệt đối nơi phụ thân, nhưng nếu nói lấy một người địch nhiều người, đổi háng với hết thảy những tích lũy mạnh mẽ của cả vương triều, Phương Vân tin rằng đây là một chuyện cực kỳ vô thực!
“Tin tức này được truyền ra sau khi hoàng thất đồng ý hôn sự giữa thế tử và công chúa. Thuộc hạ cho rằng tình báo này phi thường trọng yếu đối với đại nhân!”
Triệu Bá Ngôn hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Phương Vân, vô cùng dè dặt nói.
Triệu Bá Ngôn ăn nói rất khéo léo. Năm nay đã gần bốn mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, lại đã từng là chưởng môn một tông phái nhỏ, từng lăn lộn trong tông phái giới, đương nhiên, Triệu Bá Ngôn hiểu rất rõ đường sinh tồn.
Tiếp xúc với Phương gia càng nhiều, Triệu Bá Ngôn càng cảm thấy Tứ Phương Hầu Phương Dận có chuyện. Hơn hai mươi năm trấn thủ ở biên hoang không hề quay về kinh thành thăm vợ con, cho dù có nói là trung tâm với triều đình cũng là hơi quá mức. Theo bản năng, Triệu Bá Ngôn cảm thấy phương diện này có chuyện. Cho nên sau khi thấy hoàng triều triệu hồi Tứ Phương Hầu Phương Dận lập tức cảm thấy việc này cực kỳ không đơn giản, cho nên lúc này mới tìm đến Phương Vân.
Phương Vân im lặng. Chuyện đã xảy ra không ngắn. Mặc đủ Man Hoang cách kinh thành cực xa, nhưng lấy tốc độ chim ruồi của quân cơ, thì lúc này, hẳn phụ thân đã nhận được tin rồi.
Phương Vân lấy ra phong thư thứ ba, chỉ thấy mấy câu:
“Tứ Phương Hầu hồi bẩm: ở biên hoang đã có quân lệnh, Man Hoang chưa định, không thể vì chuyện riêng, thứ cho thần khó mà tòng mệnh!”
Chỉ vài dòng chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho lòng Phương Vân ngưng trọng.
Phụ thân đã từng nói, dã tâm Nhân Hoàng cực lớn. Nếu ông quay lại kinh thành, sợ rằng khó mà rời khỏi. Nhân Hoàng sẽ có rất nhiều lý do để dễ dàng trấn áp phụ thân tại Hoàng Cung.
Mà lúc này, Nhân Hoàng đã ra chiêu, phụ thân cũng đã đưa ra lựa chọn. Tính cách phụ thân trước nay kiên cường, hai người vừa mới giao phong lần đầu đã va chạm thật lớn. Nhưng Phương Vân cũng rõ ràng, lần va chạm ý chí này, chỉ mới là việc khởi đầu, không thể chỉ bằng mấy câu mà có thể giải quyết.
Nhân Hoàng rốt cục đã không chịu nổi tịch mịch, vươn xúc tua về phía phụ thân. Mà phàm là kẻ làm đế vương, đều có ý chí thượng vị giả không thể dung kháng. Phụ thân làm như vậy, sợ rằng Nhân Hoàng sẽ càng bất an. Tất cả, chỉ mới vừa bắt đầu…
“Đến lúc ta lên sân khấu rồi!”
Phương Vân cầm ba phong thư âm thầm nói. Hôn sự giữa đại ca Phương Lâm và công chúa Phúc Khang, là một đại sự. Theo lễ tiết Nho gia, hôn sự của hai người phải có phụ mẫu tham gia. Đã như vậy, hắn là hôn lễ của đại ca, phụ thân phải xuất hiện rồi.
Vào thời khắc va chạm mẫn cảm giữa phụ thân và Nhân Hoàng này, tất nhiên sẽ khiến không ít người chú ý. Chuẩn bị không tốt sẽ rất có thể vướng vào tội danh mưu phản. Lúc này, phải có một chuyện khác để che giấu, hấp dẫn lực chú ý của quân thần.
Một nhà ba hầu, hiển nhiên là một cơ hội vô cùng tốt!
“Giấy!”
Phương Vân đưa tay ra, Triệu Bá Ngôn lập tức hiểu ý, liền lấy ngay bút lông và nghiên mực ra đưa đến, cùng lúc trải ra một tờ Tuyên Hồng, dùng chặn giấy chặn lại.
Phương Vân cầm bút, bắt đầu viết xuống. Chân khí hơi chuyển, từng nét mực lập tức hiện lên. Lại đọc qua một thoáng rồi đưa cho Triệu Bá Ngôn rồi nói:
“Phong thư này đưa ngay đến cho Triều Tịch Hầu!”
“Dạ, thuộc hạ làm ngay!”
Phương Vân cũng không bí mật, cho nên những nội dung trên giấy Triệu Bá Ngôn đều nhìn thấy rõ ràng.
“Đại nhân rốt cục muốn phong hầu rồi!”
Thần sắc bình tĩnh, nhưng nội tâm Triệu Bá Ngôn tựa như sóng cuộn từng cơn. Hắn chờ ngày này đã thật lâu. Khi chiến công của Phương Vân được báo đi, ắt hẳn triều Đại Chu sẽ chấn động cực lớn. Thế lực các phương hắn sẽ chú ý đến sự kiện này. Hơn nữa, so với việc thế tử Phương Lâm phong hầu càng kịch liệt hơn.
Một nhà ba hầu, phú quý đến mức nào chứ!
Phương gia thế lớn, cũng ý nghĩa ràng Triệu Bá Ngôn hắn quật khởi. Có một Phương gia một nhà ba hầu làm chỗ dựa, Triệu Bá Ngôn hắn liền có thể đường đường chính chính tuyển nhận những cường giá của tông phái giới. Đến lúc đó lực ảnh hưởng của tông phái giới, ắt sẽ vượt qua thân phận của một tên chưởng môn tông phái nhỏ như Ngũ Luân phái, thực sự là phú quý không thể nói hết!
Có Phương Vân làm chỗ dựa, cho dù hắn chỉ có tu vi Tinh Phách Cảnh thì đã sao chứ? Các cường giả Địa Biến Cảnh, Linh Tuệ Cảnh, Thiên Tượng Cảnh cũng phải nghe lệnh hắn!
Có cường giả Thiên Trùng Cảnh thất phẩm Phương Dận làm chỗ dựa vững chắc, lại có cường giả Thiên Tượng Cảnh Phương Vân mới nổi của triều đình thì chỉ cần dựa vào triều đình là được.
Cầm phong thư trên bàn, Triệu Bá Ngôn chưa vội rời đi, tựa hồ có định nói gì đó với Phương Vân, sau một hồi mới lập tức biến mất vô tung.
Mấy ngày sau, tại doanh địa được phòng vệ sâm nghiêm của Triều Tịch Hầu!
“Tiểu hầu gia, rốt cục muốn phong hầu rồi!”
Triều Tịch Hầu ngồi trên ghế màu đen, nhìn phong thư trong tay, cảm khái nói. Thân làm thần tử, lại có phần cảm tình của Thập Tam Hoàng tử, Triều Tịch Hầu thực sự không có lý do gì không ủng hộ hành động của Phương Vân.
“Thư ký quan, nghe lệnh!”
Triều Tịch Hầu đột nhiên nghiêm sắc, phát phát tay, trầm giọng nói.
“Có thuộc hạ!”
Trong doanh trướng, một gã mặc trang phục phụ tá lập tức lấy ra giấy, nghiên, bút, chuẩn bị viết. Hắn đã theo Triều Tịch Hầu thời gian dài, biết rằng khi Triều Tịch Hầu nói như vậy, ắt là muốn viết tấu chương.
“Lập tức viết một phong tấu chương, nói rằng: Bình Yêu Đại Tướng Quân Phương Vân, trên đường đến Đại Doanh Châu, trên biển đánh chết vô số hải tộc, lập hạ chiến công hiển hách, đồng thời đánh chết đánh chết hoàng tử Thu Hoang, lập đại chiến công. Chiến công đã đủ phong hầu, dựa theo luật lệ triều đình, những chiến công này hắn lập dưới trướng ta, cho nên đặc biệt thông tri cho Binh Bộ, đệ trình Binh Bộ cân nhắc quyết định xem Bình Yêu Đại Tướng Quân có thể phong hầu hay không?”
Triều Tịch Hầu chỉ nói qua loa, còn tấu chương thực sự không thể nào viết như vậy.
Thư ký quan liền chấp bút viết! Suy tư một hồi tìm kiếm từ ngữ, sau đó huy bút mà viết thật nhanh, viết xuống một phong tấu chương. Tiếp đó lại tỉ mỉ dò xét một lần, cảm giác được cách viết cùng ngữ khí không hề có vấn đề gì rồi liền nhét vào phong thư, lại dùng niêm phong đặc biệt của quân đội để phong lại.
“Phong tấu chương này, lập tức dùng chim ruồi đưa đến bộ binh, thông báo với đại nhân các bộ!”
Triều Tịch Hầu nói tiếp.
“Dạ, đại nhân!”
Vương hầu sắc phong, nghi thức so với quân thần bình thường nặng nề hơn nhiều. Ngoại trừ dùng chim ruồi truyền tin, sớm thông tri cho Lục bộ ra, thì còn cần phải có tấu chương chính thức đưa lên, để các vị Nho gia đại nhân thầm duyệt. Hai việc này không thể thiếu đi việc nào, cực kỳ trang trọng.
“Ông!”
Sau một lát, một con chim ruồi cực nhỏ cắt ngang hư không, biến mất tại phương Bắc. Theo cánh chim ruồi bay đi, một hồi phong ba chân chính rung động thiên hạ bắt đầu…
“Cái gì? Phương Lâm vừa phong hầu, Phương gia thứ tử lại muốn phong hầu?”
“Đại hoàng tử Thu Hoang bị giết? Đánh chết đại lượng hải tộc? Đại tướng quân Sa Ma Kha của Man Hoang cũng bị giết?!”
“Phương gia một môn hai hầu, đã có chút quá mức. Nếu không phải bằng vào thể diện của Vũ Mục, Phương Lâm căn bản không có khả năng phong hầu đơn giản như vậy. Hiện tại Phương Vân lại chon phong hầu vào đúng lúc này. Rốt cục Phương gia bọn họ định làm gì đây?”
“Không được! Không được! Trăm triệu không được! Một nhà ba hầu, phải có quy có củ. Cái này tiền lệ tuyệt không thể phá được, bằng không nói, một khi lệ cũ bị phá, sau này triều đình khó tránh được việc tranh đấu giữa các bè phái!”
“Ta muốn dâng thư lên Tam công, lệ này không thể phá! Một khi thứ từ Phương gia phong hầu, Phương gia liền thành độc gia đại quyền, sau này khó mà khống chế!”
“Phương gia một nhà ba hầu, phú quý khó mà nói hết rồi!”
Tấu chương Triều Tịch Hầu đưa lên kinh thành, nhất thời nhấc lên một hồi sóng to gió lớn. Lục Bộ, Phụ Chính Các, Nghị Chính Các, Điện Thái Hòa, đại nhân các bộ, các vị quý tộc hầu, bình dân hầu, thân vương, tổng đốc, đại tướng quân, tướng quân… nhất thời sôi sục.
Ngày thứ hai, hạ lễ đưa đến nhà Phương gia chất cao như núi. Các nơi trên khắp cừu cháu, sứ giả lên đến hàng ngàn, tụ tập trước của Phương phủ.
“Hoa Dương phu nhân, chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng, chúc mừng! Một nhà ba hầu, phú quý không kể xiết nha!”
“Thế tử! Nghe nói thế tử nhận chức ở Tây Bắc. Tiểu khuyển mới vừa mười sáu, không biết có thể đầu nhập dưới trướng ngài không. Ty chức bái tạ!”
“Phu nhân, đây là một chút tâm ý của đại nhân nhà ta, mong rằng phu nhân vui lòng nhận!”
Ngoài cửa phủ Tứ Phương Hầu, tiếng cười tiếng nói ồn ào.
Những người hầu định ra ngoài mua rau, cửa phủ vừa mở, lập tức bị cảnh trước mắt dọa đến mức nhảy dựng lên, vội vã đóng cửa quay lại.
“Đóng cửa, không tiếp khách!”
Thanh âm Hoa Dương phu nhân chợt từ trong phù truyền đến. Hạ nhân liền không dám chậm trễ vội vã đóng đại môn lại. Đại môn Phương phủ chẳng qua chỉ cao mấy trượng mà thôi, chỉ cần có võ công là nhảy qua được.
Bất quá không ai dám làm việc như vậy. Phương gia chẳng mấy mà một nhà ba hầu, phú quý đến đâu đây?! Vào lúc này, ai dám nhảy qua bức tường chỉ cao hai trượng bảy xích?! Ai dám làm càn ngay trước của Phương gia?!
“Mẫu thân!”
Công chúa Phúc Khang và Phương Lâm bị ồn ào ở trước cửa phù hấp dẫn, liền bước ra sảnh đường, gặp được Hoa Dương phu nhân liền thi lễ.
“Công chúa, không cần đa lễ!”
Công chúa Phúc Khang hiện giờ còn chưa phải là gái đã về nhà chồng, Hoa Dương phu nhân đương nhiên cũng không dám để cho nàng hành lễ. Liếc mắt nhìn tiếng người đang ầm ầm ngoài cửa, đôi lông mày Hoa Dương phu nhân hơi cau lại, có chút lo lắng. Có điều cũng không nói thêm lời nào.
“Lâm nhi, công chúa, các con hiện tại dùng vội ra ngoài!”
Hoa Dương phu nhân nói.
“Dạ, phu nhân!”
Công chúa Phúc Khang hơi quỳ gối, dịu dàng thi lễ.
“Dạ, mẫu thân!”
Phương Vân cũng ứng tiếng nói.
Hoa Dương phu nhân không có nhiều lời, xoay người lại đi vào trong phòng.