ông ta ngạc nhiên cho viên thuốc vào túi đến gần Khánh, ông ta tức giận đấm thẳng vào khuôn mặt đang xây xát của Khánh:
– nói cho mày biết ! mẹ mày rất đáng chết, là mê mày phản bội tao, là mẹ mày tự rước họa vào thân thôi, tao đã thề sẽ giết sạch nhà mày k tha cho 1 con kiến nào cả !
ông ta cười điên dại gọi đàn em tiếp tục đánh Khánh, San bị trói ở 1 góc liến tục hét:
– đừng mà ! buông anh ấy ra, tôi xin mấy người đó, tha cho anh ấy đi mà…..hic……hu…..hu……anh Khánh….. !
Khánh bị đánh tới chết đi sống lại, người đàn ông ra hiệu cho đàn em dừng tay, Khánh chế giễu:
– sao vậy ! sao k đánh nữa, suy cho cùng ông cũng chỉ là 1 kẻ ham hư vinh mà cho là mình đúng !
“bốp” khẩu súng trên tay ng` đàn ông nện vào đầu Khánh, ông ta tức giận nói:
– mày k cần phải nói nữa, vì tao sẽ cho mày câm họng vĩnh viễn.
ông ta lùi ra xa lên nòng súng lên trời vang lên “pằng…” viên đạn xuyên thẳng vào tim những giọt máu k ngừng rơi xuống và 1 người con gái trong lễ phục tân nương đã ngã xuống, mọi thứ diễn ra quá nhanh, là San đã tháo bỏ sợi dây và lao đến trước khi viên đạn bay vào Khánh, San ngã xuống nền đất, bộ lễ phục trắng muốt thoáng chốc đã thấm đỏ màu máu, Khánh khụy chân xuống nền nhà đỡ lấy San, San vẫn cười nụ cười ấm áp đó luôn hiện diện trên gương mặt San:
– Khánh…..! anh có sao k, có đau k ?
San đưa bàn tay bé nhỏ của mình lên gương mặt đầy máu của Khánh, những giọt nước mắt của Khánh tuôn ra, cậu thở gấp đỡ lấy bàn tay San cầm chặt nó, Khánh thều thào:
– em ngốc lắm, sao k lấy Khanh, anh làm sao có thể mang hạnh phúc cho em chứ !
– ừ ! em ngốc …….nên mới yêu anh, em ngốc nên mới tin anh, em ngốc khi k gạt bỏ được tình yêu của mình, nhưng……em k ngốc khi cứu anh, phải k ?
Khánh im lặng ôm chặt lấy San, trong cơn đau San thấy mình thật hạnh phúc, những giọt nước mắt nóng hổi tơi trên vai áo Khánh, San cố nén nước mắt cố nói hết câu:
– Kh..án…h ! em….em….r…ất……yêu……anh!
mắt San nhắm lại, đôi bàn tay buông thỏng những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, Khánh ôm chặt San, tim cậu thực sự rất đau, nó nhói lên lạnh buốt, nhìn San nằm trên vũng máu đỏ, mắt Khánh hoa lên đục ngầu một màu đỏ, những sợi gân nổi lên ở cổ, anh mắt Khánh ngập tràn sự thù hận và đau khổ, những kí ức ùa về.
……………mảnh kí ức…….10 năm trước……..
– ba ơi ! ba phải cứu mẹ, ba ơi !
cậu bé 7 tuổi k ngừng cầu xin ba mình.
– được rồi, con đừng lo, ba nhất định sẽ cứu được mẹ con, bây giờ Khánh phải ngoan, phải dỗ em biết k !
người đàn ông trung niên dỗ dành đứa con trai.
– dạ ! con sẽ ngoan, sẽ chăm em !
– ông chủ ơi ! ông chủ, bà chủ lại lên cơn đau tim và nôn máu rồi – 1 người giúp việc hoảng loạn –
– mẹ ơi mẹ !
cậu chạy như bay lên lầu, cánh cửa bật tung, người mẹ của cậu k ngừng nôn ra máu, khuôn mặt xinh đẹp của bà bị tàn phá trầm trọng, cơ thể xanh xao gầy gò quanh giường toàn là những mảnh khăn trắng đầy máu, người phụ nữ mệt mỏi cố lấy hơi thở, những cơn đau làm bà tiều tụy, ánh mắt yêu thương của bà nhìn 2 đứa con đứng trước cửa đang giàn dụa nước mắt, bà gượng cười gọi:
– Khánh….! …..Như……
– mẹ……ơi……hu….hu…..mẹ phải sống……..
Như òa khóc, Khánh đứng bên cạnh cắn chặt môi nhìn người mẹ đang đau đớn tột cùng cậu hỏi:
– mẹ ơi ! sao ba k cứu mẹ, ba đã nói là sẽ cứu mẹ mà, tại sao ba k làm.
người mẹ mỉm cười đôn hậu nói:
– con yêu ! đừng trách ba con, ông ấy chỉ…..
– chỉ như thế nào chứ, chẳng phải phải ba đã hứa sẽ cứu mẹ sao, sao lại k làm chứ, ba chĩ biết công việc thôi, bỏ mặc mẹ sống chết ở đây, con ghét ông ấy, rất ghét……..
nước mắt Khánh k ngừng rơi, khuôn mặt bé nhỏ thoáng chốc hằn lên tia thù hận, người mẹ giải thích:
– ba con có lý do mà !
– dù là gì thì cũng phải cứu mẹ chứ, ông ấy thật tàn nhẫn. – Khánh hét –
– anh ơi ! ba sẽ cứu mẹ phải k ! – Như ngây thơ –
– ừ ! ba sẽ cứu mẹ ! – Khánh an ủi –
Người phụ nữ lên cơn đau tim những cơn đau làm bà khó thở, những tấm vải trắng lại thấm 1 màu đỏ, Như lao tới:
– mẹ ới ! mẹ…..hu…..hu…..mẹ ơi…..mẹ sao vậy….tỉnh lại đi mẹ ơi……đừng bỏ con mà……mẹ ơi !
– mẹ ơi……….!
Khánh đứng như chết tại chỗ, đôi mắt to tròn lấp lánh 1 màu đỏ, thất thần Khánh bước ra khỏi phòng, nhìn sau vào đôi mắt đó chẳng ai biết được cậu đang nghĩ, Khánh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của ông Hoàng, giọng Khánh đều đều
– mẹ mất rồi .
ông Hoàng im lặng gật đầu:
– ừ ! – sao k cứu mẹ ! ông chẳng phải đã hứa sẽ cứu mẹ sao !
– ta sẽ làm ! – ông Hoàng thờ ơ –
– vậy bao giờ sẽ làm….tang lễ cho mẹ !
ông Hoàng im lặng, cúi đầu nhìn đứa con trai đang thất thần kìa, dù rất đau nhưng ông sẽ k biểu hiện ra ngoài, Khánh đẩy cửa bước ra, từ khi cậu bước chân ra khỏi cánh cửa đó thì niềm tin của cậu cũng bị lấy mất, kí ức về người mẹ chỉ là 1 màu đỏ của máu. . .
. . . . trở về thực tại . . . . .
10 năm trước Khánh chứng kiến người mẹ mình yêu thương nhất chết trước mặt mình, 10 năm sau lại chứng kiến người con gái mình yêu thương nhất vì mình mà chết, trái tim cậu đau đến ngạt thở, sự hận thù ngày càng lớn, đặt San dưới nền đất, Khánh đứng dậy, bình tĩnh hơn bao giờ hết, Khánh giằn giọng:
– tránh ra !
người đàn ông trung niên nheo mày ra lệnh cho đàn em ra tay, bọn đầu gấu tay cầm đủ loại vũ khí xông vào, “phập” 1 nhát chém ngay cánh tay những giọt máu tươi nhỏ xuống, Khánh đứng im, k có chút gì là đau đớn, bởi trái tim cậu còn đau hơn bất kì vết thương nào trên cơ thể, Khánh cầm lấy đầu dao quăng nó sang 1 bên, bọn đầu gấu thoáng rùng mình run sợ trước ánh mắt khát máu của Khánh, k nói k rằng Khánh lao vào đánh 1 cách điên dại, những người bị Khánh đánh đừng nói là ngồi dậy ngay cả thở cũng khó khăn chỉ thoáng chốc gần mấy trăm tên đầu gấu nằm liệt trên nền đất bê bết máu ( nội công thâm hậu =.=), lăm le khẩu súng Khánh đến gần người đàn ông trung niên, ông ta nhếch mép chỉa khẩu súng về phía Khánh:
– cứ thử xem ! ai sẽ là người chết trước.
ông ta cứ tưởng Khánh sẽ đứng yên, ai ngờ sự thù hận trong Khánh trỗi dậy 1 cách mãnh liệt hơn, Khánh lao về phía ông ta nhanh như gió, Khánh điên cuồng đánh vào mặt ông ta, bao nhiêu oán hận cứ thế trút hết vào ông ta, chưa bao lâu thì khắp người ông ta bê bết máu, Khánh buông ông ta ra hừ lạnh 1 tiếng cầm khẩu súng dưới đất lên định bắn thì từ phía sau Khánh vang lên 1 giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, quen thuộc và yếu ớt:
– Kh…..á……n……h ! – San mê sản –
bàn tay Khánh run lên, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, quay lại nhìn người con gái đang đau trên nền đất, Khánh chạy tới bế San lên, tim Khánh thắt lại đau như hàng ngàn cây dao đâm vào, Khánh chạy như bay ra khỏi căn nhà hoang, trời bắt đầu đổ mưa, Khánh bế San chạy trên đường làm ai cũng ngoái nhìn: người con trai mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đỏ màu máu, cánh tay trái thì ko ngừng chảy máu, khuôn mặt thanh tú đầy vết thương, ánh mắt anh ta như một kẻ cô hồn nhưng điều khiến người ta chú ý là anh ta đang bế 1 cô gái chừng 18 tuổi mặc lễ phục cô dâu và cô gái này bị trúng đạn, chiếc áo cưới trắng tinh khôi k giữ được màu trắng mà dần chuyển sang màu đỏ, San chìm sâu vào hôn mê, chỉ còn cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc của Khánh, Khánh cố bắt 1 chiếc taxi nhưng k ai dám chở cả, con người thật vô tình, họ chỉ đứng nhìn người ta chìm sâu vào đêm tối, họ k giang đôi tay ra cứu giúp vì sợ bị liên lụy, Khánh đã cố tin họ nhưng họ lại vô tâm như thế, những điều đó khiến khánh chỉ càng hận họ hơn, từ xa 1 cụ già đuổi theo:
– cậu bé, cậu bé ! này cho cháu chiếc ô này, đừng để cô bé bị lạnh chứ, để mưa tạt vào vào sẽ cảm lạnh đó, có biết k !
cụ già mỉm cười đưa cây dù cho Khánh, Khánh nhìn cụ già lòng đầy cảm kích, người đi đường xung quanh bổng dưng thấy xấu hổ, cụ già ồ lên 1 tiếng rồi nói:
– ây cha ! ta quên mất cháu k cầm được ô, hay là vầy ta có 1 chiếc xe đạp, để ta đổ cô gái cho, cháu chở ta và cô bé tới bệnh viện sẽ nhanh hơn đấy !
cụ già chỉ vào chiếc xe đạp, Khánh k suy nghĩ nhiều đưa San cho cụ già đỡ lấy, nhanh như cắt kHánh đạp xe tới bệnh việc, cụ già trả San lại cho Khánh, từ trong những vị bác sĩ túa ra đỡ lấy San đưa vào phòng cấp cứu, Khánh cũng chạy theo:
tích…..tắc…..tích….tắc, chiếc đồng hồ vang lên đều đặn, đã 3 tiếng trôi qua kể từ khi San vào trong, Khánh vẫn ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, bàn tay cậu run lên đầy sợ hãi, cậu sợ San sẽ rời xa cậu mãi mãi, cậu sợ bi kịch 10 năm trước sẽ lại tái diễn, cậu thực sự rất sợ, cứ vài phút 1 vài y tá bước ra lại lắc đầu với Khánh, cụ già lúc nãy đến gần Khánh, mỉm cười an ủi:
– cháu phải tin người cháu yêu, đừng bao giờ lo lắng hay sợ hãi, chỉ cần cháu tin thì điều kì diệu sẽ xảy ra. . . . .
câu nói này 10 năm trước cậu đã nghe, cậu cũng đã đặt hết niềm tin vào câu nói đó nhưng mẹ cậu vẫn rời bỏ cậu đấy thôi, cậu thật sự k dám tin lần nữa.
đèn phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ bước ra lắc đầu nói:
– chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì cậu đưa cô ấy tới qúa trễ nên……cô ấy đã rơi vào tình trạng người thực vật.
câu nói của bác sĩ như kéo Khánh xuống đáy sâu của vực thẳm.