Sau 2 tháng nằm bệnh viện Như cũng được đưa về nhà, ông Hoàng vì muốn tổ chức tiệc đón Như nên đã làm party tài nhà mời khá đông khách một buổi tiệc rôn rả tiếng cười nói, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì San ngồi ở 1 góc hành lang vắng người đang hóng gió San nghe tiếng ai đó cãi vã, lần theo giọng nói San bắt gặp 1 cô gái khá xinh xắn bị 1 đám nữ sinh đánh đập, không chịu được San hét:
– dừng tay !
– Ê ! tụi bây nhìn kìa ! – 1 nữ sinh –
– ủa ! đây chẳng phải là mợ hai nhà họ Hoàng sao ! – nữ sinh khác nói –
– xin hỏi mợ hai đến đây có việc gì không ? – nữ sinh khác hỏi –
– ai cho các người đánh nhau ở đây, bảo vệ !
San gọi bảo vệ, lập tức 10 người kéo đám nữ sinh kia ra khỏi cổng, cô gái đứng dậy nước mắt lã chã cúi đầu cảm ơn, San đưa cô gái kia vào trong:
– ủa chị dâu, ai vậy !
– Chào….chào bạn…..mình là Trịnh Kiều Phương.
cô gái tỏ vẻ nhút nhát sợ sệt, San kêu Phương ngồi xuống giải thích với mọi người:
– cậu ấy bị một vài nữ sinh hành hạ ấy mà !
– ra là vậy ! – Jim gật gù –
Như tò mò, Như đã nghe thấy giọng nói này rồi, nó rất quen thuộc, rốt cuộc cô ta là ai, Khánh từ xa đi tới ngồi xuống:
– Jim lấy giúp mình li uýt-ki !
– không rảnh !
– A! để tớ lấy giúp cậu – Phương đứng dậy –
– ai vậy ! – Khánh tò mò –
– vợ cậu mới ra tay nghia hiệp ấy mà ! – Tuấn trêu –
Phương tay cầm li uýt – ki đi tới, lúc đưa cho Khánh, Phương giả vờ vấp ngã làm đổ rựu lên người Khánh, Phương cầm khăn giấy lau chỗ dính rựu, liên tục xin lỗi:
– Xin lỗi ! xin lỗi ! xin lỗi !, tôi không cố ý, thành thật xin lỗi….
– đc. rồi ! – Khánh quát –
Phương nước mắt lã chã lùi lại, Khánh bỏ đi về phòng, Phương đuổi theo, Như thấy lạ nói với Jim:
– Jim này ! theo dõi và điều tra cô gái kia giúp ta được không !
– OK ! – Jim hào hừng –
– Sao vậy Như ! – Ngọc tò mò –
– k có gì ! – Như giả vờ –
Khánh bực tức vào phòng tắm, Phương đuổi theo Khánh về phòng, khác với lúc ngây thơ ban nãy, Phương nhếch môi, mắt đầy sát khí nhìn tấm ảnh cưới treo ở đầu giường của Khánh và San, bước quanh căn phòng Phương dừng lại ở bàn làm việc của Khánh, chiếc vòng bằng vàng óng ánh, Phương nở nụ cười quỷ quyệt cầm chiếc vòng cho vào sọt rác, San từ ngoài bước vào:
– Phương cô làm gì vậy !
– Ơ ! San cô làm gì vậy, sao lại ném vào sọt rác !
Phương nhanh tay nhtặ chiếc vòng từ sọt rác ra, San tròn mắt kinh ngạc:
– cô nói gì vậy !
“Bốp” Phương tự tát mình rồi giả vờ ngã xuống đúng lú Khánh bước ra, Phương không quay lại nhìn Khánh, mắt ứa lệ thút thít:
– San tôi xin lỗi ! tôi không cố ý, cô yên tâm tôi sẽ không nói với ai đâu, cô không cố ý ném nó vào sọt rác phải không hic…..hic….San…..tôi thành thật xin lỗi, tất cả là lôi của tôi, tôi không nên chạy vào đây nhưng tôi chỉ muốn xin lỗi thôi mà với lại chiếc vòng đẹp quá tôi chỉ muốn xem thôi, tôi không có ý gì khác đâu ! – Phương quỳ xuống –
Sn tròn mắt ngc5 nhiên nhìn Phương, San đẫy Phương nhạ nhưng Phương lại cố tình té mạnh va vào Khánh, San nói:
– Cô đang nói dối !
– Á ! Khánh….Khánh….. – Phương giả vờ ngạc nhiên nhìn Khánh, Phương đứng dậy giả vờ giải thích – Khánh…. cậu đừng hiểu lầm tất cả là lỗi tại tôi không liên quan gì tới San, phải không San – Phương quay sang San nước mắt đầm đìa –
Khánh tiến lại gần San, ánh mắt chứa đầy sự thất vọng, nghi ngờ và đau khổ, Khánh giằn giọng:
– Chẳng phải tôi bảo em đừng chạm vào chiếc vòng đó nữa sao !
– tôi không có ! – San run sợ –
– Phải đó, không phải lỗi của San đâu – Phương giải thích –
– vậy những gì tôi nghe là giả sao !
Phương cúi gằm mặt chạy đi, trên môi còn vương lại nụ cười độc ác, San nhìn Khánh nhugn7 đáp trả San là ánh mắt tức giận của Khánh, San cố giải thích:
– Khánh nghe tôi nói đi ! không phải tôi thật mà, tôi không có làm thật mà !
– Làm sao tôi tin được cô, tôi với cô đâu là gì của nhau ! – Khánh quát –
– K là gì của nhau sao ! ngay cả bạn cũng không ư ! – San thất vọng –
– Phải ! – Khánh quát –
– vậy mà tôi đã nghĩ chúng ta có thể sẽ …..!
sẽ NTN ? – Khánh chế giễu – tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thích cô cả !
– anh hiểu lầm tôi chỉ vì 1 chiếc vòng đó thôi sao ! – San nhẹ giọng –
nói cho cô biết cô không có tư cách chạm tay vào chiếc vòng đó !
– tôi không có tư cách, anh cũng đâu đủ có tư cách !
“Bốp” Khánh tức giận tát San, San té gần mép giường, cái tát tai của Khánh vang lên như cấu xé vào lòng San, Như chạy vào kéo theo sau là Jim Ngoc Tuấn và ông Hòang, San ngồi dậy mắt ướt đẫm, khóe môi đau điếng và giọt máu rơi xuống cùng nước mắt, San đặt tay lên ngực cúi gằm mặt cố gắng ngăn nước mắt nhưng tim cô đau quá, nó nhói lên như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua, người mà cô yêu lâu nay, người mà cô chờ đợi và tin tưởng hoàn toàn không xem cô là bạn cũng không hề có tình cảm với cô, chỉ là cô ngộ nhận, chỉ là cô yêu đơn phương, tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra mọi thứ đều không có thật, nhưng tại sao tim cô lại đau thế này, nó đau quá, San đưa tay lên mép giường cố gắng đứng dậy, San nhìn Khánh một cái nhìn sâu thẳm và bi thương, Khánh bỏ đi, bàn tay Khánh run lên đầy bất lực, “cậu vừa làm gì chứ, cậu đã đánh San, cậu làm San khóc, đây không phải là lần đầu tiên cậu làm San khóc, nhưng lần này lại khác mấy lần trước, là cậu trực tiếp đánh San, là cậu không nghe San nói …… k phải, là cô ta ích kỉ, là cô ta làm tổn thương cậu trước, là cô ta có lỗi…..”. Lí trí và tình cảnh làm cậu bất lực Khánh tăng ga hết tốc độ cố để gió cuốn đi những muộn phiền của bản thân, nhưng thực chất là cậu đang muốn để gió cuốn đi những giọt nước mắt đầy bi thương của cậu, chiếc môtô của Khánh đổ xịch trước 1 quán bar, Khánh lạnh lùng bước vào, tiếng nhạc xập xình bỗng dưng dừng lại, Khánh bước vào một căn phòng vip, lập tức một đàn em canh cửa 1 ng` bước vào:
– Anh ! Anh mới tới !
Khánh gật đầu, ra hiệu cho tên đàn em mang rựu vào, tên đàn em bước ra cửa dặn dò:
– tụi bây canh cho cẩn thận vào, anh Khánh mà nổi điên thì 100 cái mạng của tụi mày cũng không đủ để ảnh xả giận đâu !
– DẠ ! – tiếng trả lời răm rắp –
Chưa đầy 2 phút trên bàn Khánh đã đầy rựu từ mạnh đến cực mạnh, ở ngoài Phương năn nỉ:
– Anh ! cho em vào đi !
– K được !
– Đi mà anh ! – cô ta ngọt ngào –
– được ! nếu cô em muốn chết – hắn cười đểu –
Por đưa cô ta vào trong ( Por là đàn em của Tuấn cũng là người tình cũ của Phương ) lúc này cô ta đã hóa từ hồ li sang thỏ con, ngoan ngoãn dịu hiền và ngây thơ