– Nóng quá, nóng chết mất…ớ ơ…
Ôm chai nước lạnh, nằm cuộn tròn trên ghế, tôi luôn mồm rên rỉ, cảm thấy cuộc sống thật là quá chán nản.
Trời nóng thế này muốn ngủ cũng không ngủ được mà đi chơi cũng chả thích. Vì thế tôi đành quần đùi áo bốn lỗ, nằm trợn mắt nhìn cái đồng hồ điện tử để nếu nó “lỡ” nhích thêm một độ còn có cớ gào lên: “Lại thêm một độ nữa, muốn giết người à?”
Đúng vào giây phút tôi đang có tư tưởng “thoát y đi tắm” thì một giọng nói ngang phè phè vang lên ngay sau lưng:
– Con gái con đứa, ăn mặc thế kia à, lại còn nằm ôm chai nước nữa chứ, vô duyên không tả được.
Một câu nói mà phun ra chi chít gai, người phát ngôn chỉ có thể là hắn, cái con người chưa thấy mặt đã ngửi thấy mùi tà đạo, chưa thấy tiếng đã lạnh sống lưng. Đang nóng sẵn lại nghe có người chửi đểu mình, tôi điên tiết ngồi dậy, gườm gườm nhìn hắn, hỏi trống không:
– Sang đây làm gì?
– Nói với người lớn thế à? – Hắn cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Xì, hơn người ta có một tuổi bọ mà đòi làm người lớn”. Tôi bĩu môi nghĩ thầm nhưng vẫn hỏi lại:
– Ừ thì, sang đây làm gì thế?
– Vậy có khác quái gì đâu? – Hắn gào lên tức tối.
– Có từ “thế” thêm vào còn gì. – Tôi cũng không vừa, ngoác mồm ra gào lại.
– Em…
Hắn bất lực rồi, tôi biết mà, ai bảo cứ thích xoáy tôi làm gì. Người đâu mà xấu xa, đểu giả không chịu được. Hắn chỉ đối xử với một mình tôi như thế thôi, với người khác xem, tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo với… con lợn đất của tôi là thái độ của hắn sẽ khác ngay.
Tôi nghĩ rồi nhếch mép nhìn hắn đầy khinh bỉ, trong lòng thầm cười khẩy. “Ta khinh, ta khinh hừ hừ…”
– Kiểu cười gì thế kia? Bỏ ngay đi. À, mà Hân đâu? – Hắn hỏi rồi nhìn ngang nhìn dọc quanh nhà.
Biết ngay mà, hắn ta sang đây không tìm Hân thì cũng tìm anh Tùng còn bữa nào không được bình thường, hắn sẽ bảo sang chơi với con Rô. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ hắn sang tìm tôi, cũng phải thôi, hắn ghét tôi mà, ghét lắm chứ không phải vừa đâu. Đấy là tôi nghĩ thế.
– Con bé này, anh hỏi sao không trả lời, hả? – Hắn cau mày, hất hàm hỏi tôi.
“Hả cái vả ấy”.
Tôi hằn học nghĩ thầm rồi tỉnh bơ đáp:
– Hân đâu còn lâu em mới nói.
Vừa dứt lời thì cái Hân từ trên nhà chạy xuống, mặt mũi bịt kín mít, trông chẳng khác gì Ninja cuồng phong. Ôi cái con bé phản bội chị em, phản bội người thân ruột thịt này, sao nó không ở trên tầng lâu hơn một tí.
– Em đây, hì hì. Anh đợi em lâu chưa? – Con bé hớn hở nói, tay vịn vào vai hắn.
– Không, anh vừa đến thôi. – Hắn nói và mỉm cười nhẹ nhàng. Đấy, tôi nói có sai đâu, nói chuyện với tôi hắn là cọp cái còn nói chuyện với người khác, hắn là mèo ngoan, thái độ khác nhau hoàn toàn.
– Chị Dương, em ra nhà sách với anh Đông một xíu nhé!
Hân hỏi rồi chưa kịp để tôi ừ hử gì, nó đã khoác tay anh Đông yêu quý của nó, tung tẩy đi ra ngoài.
– Ừ đi đâu thì đi, cứ về sớm nấu cơm là được.
Tôi lẩm bẩm rồi lại ôm chai nước nằm thu lu trên ghế. Một ngày nắng nóng thế này thật là chán quá đi!
—
Tôi là con thứ hai trong một gia đình phá vỡ kế hoạch hóa của nhà nước, tính cả con Rô thì nhà tôi có bảy thành viên.
Trên tôi là anh Tùng, đẹp trai, tài giỏi lại dịu dàng, tốt tính, anh Tùng xứng đáng với danh hiệu “Nam phụ trong phim Hàn”. Chẳng biết có đúng không, nhưng tôi có cảm giác anh yêu chiều tôi nhất nhà.
Tôi và Hân là chị em sinh đôi, nhưng ngoài việc cùng tuổi ra, tôi thấy nó chẳng giống tôi tí gì. Một đứa thì ngoan ngoãn hiền lành còn một đứa thì… thật ra cũng không hư lắm, chỉ là “thỉnh thoảng” ngủ dậy muộn, “thỉnh thoảng” đi học trễ, “thỉnh thoảng” ăn nói hơi xộc óc thôi.
Vị trí em út em ít trong nhà thuộc về thằng Khôi, cái thằng nhóc mắc dịch ấy, chỉ cần nhìn thấy mặt tôi là y rằng nó sẽ gào lên: “Chị Dương, em muốn kẹo…” Chả thế mà giờ hàm trên của nó chỉ còn độc hai chiếc răng. Quá đen.
Bố mẹ tôi đều là dân làm ăn kinh doanh nên thường xuyên vắng nhà. Một tháng may ra tôi được hôn vào má họ một đến hai lần. Vì thế nên căn nhà này do bốn con tiểu quỷ… à nhầm bốn anh em tôi quản lý, thỉnh thoảng còn có sự xuất hiện của một tên vô lại đội lốt quân tử.
À vâng, người tôi muốn nhắc đến ở đây chính là hắn, Nguyễn Thành Đông, hàng xóm “tối lửa, tắt đèn mó nhau” của nhà tôi, bạn thân của anh Tùng và là người tình trong mộng của nhỏ Hân.
Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn thôi là tôi đã liên tưởng đến cảnh hắn nằm trên giường, tay chân khua loạn xạ và trong cái đầu óc đen tối của hắn sẽ nghĩ ra đủ thứ trò khiến tôi thân tàn ma dại, phải lê lết cầu xin hắn. Hắn ghét tôi, đó là điều duy nhất tôi biết. Nhưng có cho tiền hay đập đầu tôi vào đá tôi cũng không hiểu. Tại sao vậy? Tại sao hắn chỉ ghét có mình tôi?!
—
– Dương…
– Dạ!
– Dậy đi học, muộn rồi.
– Vâng, em dậy rồi ạ!
Thật là một đứa em tuyệt vời. Nhưng đừng vội lầm tưởng các bạn ạ! Thực tế bao giờ cũng “tàn khốc”, bằng chứng là tôi đang nằm trên giường, ôm chăn ngủ ngon lành mà cái mồm vẫn nói phét là dậy rồi.
Và anh Tùng, người anh hết lòng vì em vì út của tôi, cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng khi nghe tôi vâng dạ trên dưới mười lần mà chưa thấy ló mặt xuống.
– DƯƠNG! Anh gọi lần cuối thôi đấy, 6 rưỡi rồi em có chịu dậy không?
– Hơ, dạ… hở 6 rưỡi? A A A… trời ơi, muộn mất tiêu rồi!
Sau màn hú hét ầm ĩ của tôi, anh Tùng vội vàng bịt tai, nhỏ Hân giật mình đánh rơi quả trứng xuống đất, con Rô cong đuôi chui vội xuống gầm bàn. Buổi sáng của gia đình tôi bắt đầu rất đỗi bình thường.
– Chị Dương ơi, nhanh lên.
Hân cất cao giọng giục tôi, chân nó khẽ dậm dậm xuống đất tỏ ý suốt ruột. Anh Tùng hình như đã phóng xe đi trước.
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi, đã muộn đâu mà. – Tôi nhăn mặt đáp, cho ba lô vào giỏ xe, gạt chân trống rồi trèo lên trước. – Thế xuất phát được chưa, quý cô?
– Được rồi, đi thôi, hôm nay em tiết kiểm tra đầu giờ đấy! – Hân đáp rồi khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
– Ok.
Tôi gật đầu rồi gồng người, nhấc chân nhấn mạnh bàn đạp, xe chầm chậm khởi động rồi lướt đi vèo vèo. Đang bon bon trên đường, Hân chợt khều vai tôi, hào hứng nói:
– Hôm qua ra nhà sách với anh Đông, em mua được nhiều quyển hay lắm nhé!
– Xời, lại toàn tiểu thuyết tình yêu chứ gì. – Tôi khẽ nhăn mặt đáp.
– Em cũng mua sách tham khảo nữa mà. – Hân phụng phịu rồi vui vẻ kể thêm. – Em còn định mua cho chị quyển “Đề thi đẫm máu” cơ, nhìn bìa kích thích lắm.
– Hả, thật không? Sao hôm qua mày không đưa chị luôn? – Nghe nhắc đến tiểu thuyết trinh thám, tôi quên cả việc mình đang lái xe, quay xuống nhìn Hân với đôi mắt sáng rực. Mặc dù quyển này tôi đã đọc trên Internet rồi nhưng được chân chính cầm trên tay quyển truyện thơm phức, lật từng trang giấy và trưng lên kệ sách vẫn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn.
– Nhưng mà em đâu có mua.
– Tại sao? – Tôi gần như gào lên với nó.
– Thì… tại anh Đông. Anh ấy bảo chị không thích thể loại này đâu, chị chỉ mê Doremon thôi, mua làm gì cho tốn tiền, nên em…
– Ai bảo thế, hắn nói điêu. – Tôi gào lên tức tối, trong lòng bừng bừng nỗi căm hận, không ngờ con người hắn lại tráo trở, đểu cáng đến mức như thế. Tay ghì chặt ghi đông, tôi hít một hơi thật mạnh, cố gắng kiềm chế để không tru tréo lên giữa đường.
– Chị Dương, xe kìa…
Hân bất chợt kêu lên thất thanh khiến tôi giật mình, vội nhìn về phía trước. Chiếc xe quái quỉ không biết từ đâu chui ra đang tuýt còi tin tin, tôi há hốc mồm, mặt xanh ngắt như tàu lá chuối, vội vàng quẹo tay lái tránh chiếc xe.
Nhưng sự đời không bao giờ được như ý muốn, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, ngay khi tôi vừa tránh được chiếc xe ô tô thì:
– A A A, chị Dương, cột điện!
Binh, bốp, rầm…
Một chuỗi những âm thanh “hay ho” vang lên và điều gì đến cũng phải đến. Xe một nơi, người một ngả, trên vỉa hè, một vụ tai nạn giao thông “thảm khốc” vừa xảy ra.
Tôi bị ngã đến xây xẩm mặt mày, vội lồm cồm bò dậy, nhăn nhó nhìn Hân hỏi:
– Có sao không?
– Em không sao, chỉ bị trầy một chút thôi. Nhưng… xe tuột xích rồi, làm sao giờ? – Hân nói rồi mếu máo chỉ sang con xe đáng thương, đang nằm chỏng chơ ngay bên cạnh, bánh xe vẫn quay đều, vài tiếng cọt kẹt nho nhỏ vang lên. Sau cú va chạm thần thánh, tiếp xúc thân mật với cột điện và mặt đường, con chiến mã của tôi đã oanh liệt tử trận.
Tôi nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Hân, bối rối gãi đầu gãi tai. Đúng lúc ấy, chợt có tiếng phanh xe đạp vang lên. Tôi giật mình, quay ra nhìn, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
– Anh Đông. – Hân nhìn người vừa mới đến, nó gần như hét toáng lên. Đang ngồi xổm trên vỉa hè, nó đứng bật dậy, lao đến chỗ hắn với tốc độ tên lửa và hân hoan nhìn hắn như một đấng cứu thế của nhân loại.
Hắn khẽ mỉm cười, gật đầu với Hân rồi quay sang tôi, hất hàm hỏi, khuôn mặt thoắt cái thay đổi 180 độ:
– Sao thế này?
– Thì như anh thấy, tai nạn. – Tôi đáp cụt lủn.
– Nhưng sao lại tai nạn? – Hắn gần như gắt lên, hai hàng lông mày như muốn co lại thành một cụm.
– Tại nó, ai bảo cứ đứng chình ình ở đây cơ chứ. – Tôi gân cổ lên chống chế, đổ luôn tội cho cái cột điện vô tri vô giác.
– Lại chống mắt lên chứ gì, đi đường chẳng bao giờ để ý cả, nhắc bao lần rồi, sao em lúc nào cũng hậu đậu thế? Em vừa làm liên lụy cả Hân nữa đấy. – Hắn nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng, mở miệng giáo huấn tôi một tràng rồi lẩm bẩm nói thêm. – Sinh ra hai con mắt ốc lồi làm gì mà toàn để sau gáy, có ngày ngã dập mặt mới thích.
Tôi tức, thật sự rất tức giận. Tại sao hắn có thể quát tháo với tôi, người vừa trải qua một vụ tai nạn “thảm khốc” cơ chứ. Đúng là đồ độc ác. Tôi nghĩ rồi mím chặt môi, cố gắng nuốt cục tức vào bụng, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, lạnh nhạt nói:
– Em không thèm đôi co với anh. Bây giờ anh đưa Hân đến trường trước hộ em, nó có tiết kiểm tra.
– Thế còn chị thì sao? – Hân hỏi rồi cắn môi nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.
– Còn sao nữa, dắt xe đi sửa thôi. Mày cứ đi trước đi, tiết đầu của chị là tiết Công Dân, thầy Lân hiền lắm. – Tôi nhăn mặt, xua xua tay đáp.
– Vậy… em đi trước nhé!
– Nhanh lên Hân, “người ta” đi học muộn quen rồi, kệ đi. – Hắn vừa gạt chân trống vừa nói với cái giọng tỉnh bơ. Đợi Hân leo lên xe xong, hắn chẳng thèm liếc tôi một cái, nhấn bàn đạp, phóng vèo đi, để lại một lớp bụi đường mù mịt .
Nhìn theo bóng hắn và Hân, tôi tức tối nắm chặt hai tay lại, miệng không ngừng rủa xả, chân đạp liên tiếp vào cột điện: “Nguyễn Thành Mông chết bầm chết dập, ta hận mi, ta ghét mi, cầu cho khuôn mặt “đập chai” của mi bị biến dạng trở nên xấu xí”.
Sau khi cơn giận đã giảm đi ít nhiều, tôi khập khiễng đi đến bên con xe cào cào đáng thương của mình và dựng nó lên, nhăn mũi nhìn thân xác tàn tạ của nó. Nhưng có lẽ chủ nhân của nó là tôi còn đáng thương hơn gấp bội, kiểm tra 15 phút Văn đầu giờ. Quá đen!