Trong khi cả bốn người nhà tôi đều đang rơi vào tình trạng chết lâm sàng thì hắn, kẻ tội đồ gây ra mọi chuyện lại thản nhiên dùng tay… lau miệng, uống một ngụm trà rồi chậm rãi phun ra một câu, trực tiếp đâm chết tươi anh Tùng:
– Thẳng thắn mà nói, kinh tởm hơn tao tưởng.
Quá… quá mặt dày, quá bỉ ổi, quá đáng khinh. Đó là tất cả những “mĩ từ” tôi có thể nghĩ ra và dành cho hắn. Chỉ khổ anh Tùng, sốc đến nỗi mặt mũi trắng bệch, đưa tay lên run rẩy chỉ vào hắn, biểu cảm hệt như đang đóng phim kiếm hiệp:
– Mày… mày…
– Mày không định thổ huyết đấy chứ, bình tĩnh nào, mày còn ba đứa em nheo nhóc và một con chó béo đấy, không nên kích động mà hại thân thể.
Hắn làm ra vẻ thân tình, còn mặt dày vỗ vỗ vào bả vai anh Tùng an ủi. Khỏi phải nói anh Tùng tức đến thế nào, nhảy bật lên như được gắn hoả tốc ở mông, túm chặt lấy cổ áo hắn, gầm lên:
– Tao sẽ giết mày, mày có biết mày vừa làm gì không hả?
Anh Tùng từ một thanh niên tri thức đạo mạo thoắt cái biến thành con khủng long dữ tợn có khả năng phun ra lửa. Trời mùa hè nóng nực lại thêm cơn giận từ anh Tùng khiến không khí trong nhà trở lên bức bối, chỉ cần một ngòi châm nho nhỏ là trận chiến nảy lửa giữa hai người đàn ông sẽ bắt đầu.
Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng thì một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên. Hắn, cái tên biến thái đáng chết, lại dám bật cười ngay trước mũi anh Tùng.
– Mày cười cái gì, thằng bệnh này? – Anh Tùng sửng sốt nhìn hắn rồi chợt cau chặt mày, gằn giọng hỏi.
– Tại sao mày lại nổi giận? Vì nghĩ đó là nụ hôn đầu?
– Cái gì, tao…
– Thằng điên, tao chỉ chạm nhẹ vào khoé miệng mày thôi, khác gì má với trán, nếu mày tính đấy là một nụ hôn thì người cướp nụ hôn đầu của mày phải là Dương.
Hắn nói rồi đột nhiên cau mày, quay ra chỉ thẳng vào tôi, khuôn mặt ẩn chút tức giận.
– Cái… cái gì?
Tôi đang ngồi há mồm xem kịch hay thì vô duyên vô cớ bị kéo vào, giật mình đến độ đánh rơi quả nho trên tay.
Hắn đang nói cái quái gì vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, tại sao lại lôi tôi vào, tôi gây thù chuốc oán gì với hắn mà cứ chuyện gì xấu xa hắn cũng đổ cho tôi vậy?
– Mày nói linh tinh gì thế? – Anh Tùng sửng sốt quay ra nhìn tôi rồi cau mày bực bội hỏi hắn.
– Mày quên rồi hả, hồi xưa mày chẳng đem kẹo cốm ra dụ, bắt con bé hôn vào má còn gì? – Hắn bực tức nói, gạt tay anh Tùng ra khỏi cổ áo mình rồi lẩm bẩm đế thêm. – Mà rõ ràng kẹo cốm ấy là của tao…
Hắn vừa dứt lại, tôi có cảm giác như một đàn quạ đen đang bay qua đầu mình, kêu quang quác, quang quác. Tôi có nên khâm phục hắn vì khả năng thù dai nhớ lâu không nhỉ? Cái chuyện con nít con nôi từ đời thủa nhà nào rồi còn đem ra nói, lại còn so sánh khập khiễng nữa chứ. Một tên biến thái như hắn sao có thể so với một thiên thần dễ thương như tôi được?
Tôi tức tối nghĩ thầm định đứng dậy vặc lại hắn thì anh Tùng đã thay tôi lên tiếng:
– So sánh kiểu gì thế, Dương nó là em tao. Bây giờ mày thử bị một thằng con trai chạm mồm vào xem, sẽ hiểu cảm giác của tao ngay, hừ.
Nghe anh Tùng nói, hắn hơi rùng mình, trên mặt xuất hiện ba chữ “kinh khủng khiếp”. Lát sau, hắn gãi gãi cằm, lên tiếng phân bua:
– Ầy, thì xin lỗi… cũng không phải tao muốn thế, có lí do cả.
– Lí do gì, mày phang ra ngay cho tao.
– À, thực ra… trên mạng có bài báo viết lúc mệt mỏi có thể hôn người khác để tiếp thêm sinh khí, dạo này ôn thi mệt quá nên tao làm thử, thế thôi. – Hắn sờ sờ mũi, thản nhiên đáp, khuôn mặt thành thật đến mức tôi suýt tin bài báo kia là có thật.
– Từ bao giờ mày lại tin vào mấy cái thông tin nhảm nhí trên mạng vậy? – Anh Tùng ngờ vực hỏi.
– Chịu thôi, một em hotgirl gửi cho tao xem, không tin không được. – Hắn nhún vai, nhàn nhạt nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa, hắn chợt dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nói bâng quơ:
– Nói chung là chẳng có gì đâu, đừng suy nghĩ linh tinh… – Rồi bước thẳng ra ngoài, cả người chìm trong bóng tối.
Hắn đi rồi, không gian trong phòng trở lên yên ắng lạ thường. Lát sau, anh Tùng mới lảo đảo đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, miệng còn lẩm bẩm:
– Khốn thật, tởm quá đi mất…
Tôi ngồi ở ghế, chỉ biết lau nước mắt, nước mũi nhìn theo bóng anh Tùng. Khổ thân anh ấy, bị tên biến thái như hắn hôn, cảm thấy kinh khủng là phải rồi. Nhưng khoan… hôm trước tôi cũng bị hắn hôn mà, sao tôi lại không cảm thấy kinh khủng?!
Trong lúc tôi còn đang mải kinh ngạc với suy nghĩ của mình thì ở bên cạnh, nhỏ Hân chợt bật khóc thút thít, giật mình, tôi vội quay ra hỏi nó:
– Mày làm sao thế? Sao lại khóc?
– Tại sao?
– Tại sao cái gì?
– Tại sao không hôn em chứ, em cũng có thể tiếp sinh khí mà, oa…
Nói rồi nó xụ mặt, ấm ức chạy lên phòng, tôi nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu, cái nhà này bị hắn làm cho loạn hết rồi.
Phòng khách đông vui bây giờ chỉ còn lại tôi, nhóc Khôi và đĩa nho đen ngon lành trên bàn. Nhìn khuôn mặt phấn nộn cứ ngơ ngơ ngác ngác vì chẳng hiểu gì cả của Khôi, tôi khẽ lắc lầu, bóc vỏ rồi đút nho vào miệng nó:
– Ngoan, ăn đi, giờ đĩa nho này là của hai chị em mình.
– Chị Dương, tại sao anh Đông lại “mi” anh Tùng. – Thằng Khôi vừa nhai nhóp nhép vừa giương đôi mắt to tròn lên hỏi tôi.
– À, tại vì anh Đông bị “biến thái”. – Tôi nhón một quả nho, bỏ vào miệng, rất có “trách nhiệm” nói cho nó biết sự thật.
– Biến thái là gì ạ?
– Là… ừm… là bị bệnh. – Tôi gãi gãi đầu, ấp úng giải thích.
– Bệnh? Nhưng bệnh gì vậy? – Nó lại tiếp tục giương mắt nai lên nhìn tôi. Thằng này, học ở đâu cái kiểu hỏi dồn thế nhỉ? Tôi cau có nghĩ thầm nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
– Bệnh ở đầu. Bệnh nặng lắm rồi, Khôi nhớ là không được hành động “biến thái” như anh Đông nhé!
– Vâng, em biết rồi. Thế anh Tùng có bị biến thái như anh Đông không chị?
Nghe nó hỏi, tôi hoảng hồn vội xua xua tay, phân bua giúp anh Tùng:
– Không, tuyệt đối không, anh Tùng nhà mình vẫn bình thường, chỉ có anh Đông bị biến thái thôi, Khôi biết chưa?
– Vâng, thế…
– Thôi, stop! Ăn nho đi còn đánh răng đi ngủ, không hỏi lằng nhằng nữa.
Tôi kêu lên rồi cầm lấy quả nhỏ đút vào miệng nó, thật không hiểu bọn trẻ con lấy đâu ra lắm câu hỏi thế, đau hết cả đầu. Tôi nhìn khuôn mặt phụng phịu của thằng Khôi, chỉ biết thở dài, buổi tối thứ bảy tươi đẹp là thế đã bị hắn phá nát hoàn toàn.
…
Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi ở nhà nằm tắm nắng, đọc sách Văn cùng nhóc Khôi. Anh Tùng phải ra trường họp Đoàn, nhỏ Hân đến nhà bạn học nhóm sau khi thất bại trong việc rủ tên Thành Đông ra nhà sách, vì thế trong nhà giờ chỉ còn tôi, Khôi và Rô.
Đang ngồi lẩm nhẩm bài thơ thì thằng Khôi chợt nhoài người ra, kéo áo tôi phụng phịu nói:
– Chị Dương, chán quá…
– Sao chán? – Tôi vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, hỏi lấy lệ.
– Em muốn đi xem khỉ. – Nó nũng nịu.
– Sao lại đi xem khỉ? Nhà mình làm gì có khỉ, chỉ có chó thôi, xem chó cũng được mà. Đi thẳng rẽ phải có cái chuồng chó, con Rô đang nằm trong đấy.
Tôi xoa đầu nó, cười cợt nói. Cái thằng nhóc này, có nó thì vui nhưng cũng phiền thật.
– Em không thích, em muốn xem khỉ và voi cơ, chị đưa em đi vườn bách thú đi. – Nó nhằng nhẵng kéo áo tôi, mắt thì mở to ra lại còn long lanh nước nữa chứ.
– Nhưng chị còn phải học. – Tôi nói rồi giơ quyển sách lên lắc lắc trước mặt nó. Cả tuần mới gặp, cũng muốn đưa nó đi chơi lắm nhưng sắp thi rồi mà bài vở thì còn nhiều, mấy hôm nay tôi có học hành được gì đâu.
– Ứ… em muốn đi xem khỉ cơ… – Nó vẫn không chịu từ bỏ, mặt xịu xuống, phụng phịu nói.
Trong lúc tôi còn đang không biết phải làm gì thì tên Thành Đông từ cổng đi vào, thấy một lớn một bé đang co kéo nhau, hắn ngạc nhiên kêu lên:
– Có chuyện gì thế?
Vừa thấy hắn, thằng Khôi đã nhả tay tôi ra, chạy vù đến chỗ hắn làm nũng:
– Em muốn đi xem khỉ nhưng chị Dương không cho.
Cái thằng này, vừa mới hôm qua dặn xong thế mà hôm nay vẫn bám lấy hắn, không chóng thì chầy cũng bị lây cái bệnh biến thái cho xem.
– Sao anh lại sang đây? – Tôi cau mày lườm thằng Khôi một cái rồi quay ra hỏi hắn.
– Rảnh sang chơi với Khôi. – Hắn thản nhiên đáp.
– Ủa, nhưng sao cái Hân bảo anh sang nhà bạn có việc mà.
Tôi nhíu mày hỏi, chợt nhớ đến khuôn mặt buồn bã của nhỏ Hân ban nãy. Hắn có chút giật mình, ngẩn người ra một lúc rồi mới khẽ ho nhẹ, nói lấp lửng:
– Khụ… à, nó bị đậu mùa nên anh về…
– Ờ, đậu mùa thì phải về thôi, nhỡ lây thì chết. – Tôi gật gù nói, từ sau vụ hôm qua, tôi cũng chẳng còn lí do gì để tránh mặt hắn nữa, mọi thứ lại trở về bình thường.
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ miên man thì hắn đã đi đến chỗ tôi, ngồi xuống ghế của thằng Khôi, mỉm cười trêu chọc:
– Da đã đen còn bày đặt tắm nắng, chẳng lẽ em định hát bài “em có một ước mơ, em có một khát khao, da em đen, da em đen như da con trâu” hay sao?
– Kệ em, còn hơn cái đồ trắng như bột nhão. – Tôi bật người ngồi thẳng dậy, tức tối vặc lại.
– Tắm thế đủ rồi, đi thôi. – Hắn bật cười rồi chợt đứng dậy, kéo lấy cánh tay tôi.
– Đi đâu? – Tôi ngơ ngác.
– Đi vườn bách thú, làm chị thì phải thương em chứ. – Hắn nói rồi quay ra nháy mắt với thằng Khôi.
Khỏi phải nói thằng nhóc sướng đến thế nào, nó phi đến bên cạnh hắn, nhìn tôi bằng đôi mắt cún con long lanh.
– Chị Dương, đi đi mà…
– Nhưng em còn phải học.
Tôi giơ quyển sách lên, cố gắng bám trụ ở cái ghế dựa, đùa à, nắng nôi thế này còn phải lóc cóc đạp xe ra sở thú để ngắm mấy con khỉ con voi, đã thế lại còn đi cùng hắn nữa chứ, cho xin, tôi chưa muốn bị tức chết.
– Thì cứ mang sách theo, vừa học vừa chơi nó mới vào, mà anh tưởng em thích xem khỉ?
– Anh coi em là thằng Khôi à, mấy cái thứ trẻ con ấy em thèm vào.
– Ủa, vậy em không tò mò đồng loại của mình sống thế nào à?
– Anh… đồ bệnh hoạn, đồ thần kinh, anh nói ai là khỉ hả? Không đi, muốn thì anh tự đi mà xem. – Tôi gào lên tức tối.
– Ha ha…
…
Cuối cùng dưới sức ép của thằng Khôi, tôi đành phải vác cái thân xác tàn tạ của mình đi theo hắn, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Sở thú cách nhà tôi không xa lắm, chỉ cần đạp xe tầm 15, 20 phút là đến. Tôi tự đi xe của mình, còn hắn thì chở thằng Khôi, cùng chạy song song trên đường.
Sở thú không lớn nhưng rất sạch và đẹp nên nó trở thành một địa điểm vui chơi, hẹn hò khá lí tưởng, người người đi ra đi vào rất nhộn nhịp.
Theo yêu cầu của thằng Khôi, chúng tôi đi xem khỉ trước. Đến đây vốn là để cho nó chơi nhưng bây giờ tôi còn chơi vui hơn nó. Mấy con khỉ dễ thương kinh khủng, lại còn biết chào, biết cúi đầu làm duyên nữa chứ, tôi cười khanh khách suốt buổi, chẳng mấy chốc đã cho đi cả nửa gói bim bim.
– Này, này, anh có thấy nó nhai không? Rau ráu, rau ráu kìa, buồn cười chết mất thôi.
Tôi cầm gói bim bim, phấn khích quay lại, túm lấy cánh tay hắn lay lay, chợt giật mình khi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi chăm chú, nụ cười trên môi có chút dịu dàng.
Tôi ngẩn người, mặt đỏ bừng lên, ấp úng hỏi:
– Anh… nhìn em làm gì? Em biết em đẹp rồi, hừ.
– Ừm, công nhận… càng nhìn càng thấy giống khỉ. – Hắn mỉm cười, chậm rãi phun ra một câu khiến tôi bị đả kích nặng nề.
– Chết tiệt, anh là cái đồ mặt như gấu chó, thân như voi, ăn như hổ báo, đầu óc như bò tót… anh không thể để cho em yên một ngày à?
Tôi gào lên tức tối rồi lôi thằng Khôi bỏ đi, để lại hắn đứng ôm bụng cười như điên ở chuồng khỉ.
Sau đó chúng tôi đi thăm hết các con vật trong sở thú: voi, hổ, sư tử rồi chim chóc… cho đến khi cả ba đứa đã mệt nhoài mới thôi. Bây giờ thì tôi và Khôi đang ngồi ở ghế đá nhấm nháp nốt chỗ bim bim trong lúc chờ hắn đi mua nước.
Đang nhai bim bim rau ráu thằng Khôi chợt quay sang kéo áo tôi, phụng phịu nói:
– Chị Dương, anh Đông ngoại tình.
– Cái gì mà ngoại tình? – Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn nó hỏi.
– Anh ấy đứng với hai chị khác kìa, bà bảo thế là ngoại tình. – Vừa nói nó vừa chỉ tay về một hướng, thấy vậy tôi vội nhìn theo hướng nó chỉ.
Cách đó không xa, Thành Đông đang đứng chụp hình cho hai cô gái khá xinh xắn, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm nhưng khuôn mặt thì ánh lên niềm vui. Hai cô gái tạo đủ kiểu dáng dễ thương, mặt ửng hồng, mắt lấp lánh nhìn hắn không rời.
Đúng là tên hám gái, đi đến đâu là gieo rắc phong tình đến đấy, không biết đã có bao nhiêu cô bị vẻ ngoài của hắn lừa rồi. Lần này tôi phải ra tay cứu rỗi hai cô gái kia mới được.
Tôi nghĩ rồi khẽ nheo mắt, nhếch môi cười gian xảo, quay ra thì thầm vào tai nhóc Khôi:
– Khôi, chị bảo này…
– Gì cơ ạ? Nhưng tại sao em phải làm vậy?
– Thì chị nhờ mà, em phải nghe lời chị chứ. – Tôi cau mày, bực bội nói. Quái lạ, người ta bảo càng học càng ngoan sao thằng nhóc này càng học càng hư nhỉ, không thèm nghe lời người lớn gì cả.
– Em muốn ăn kem. – Nó quay mặt sang một bên, vừa nói vừa đá đá chiếc lá dưới chân.
– Cái gì, em đang ra điều kiện với chị sao?
– Kem Merino socola ấy.
– Nhưng chị hết tiền rồi. – Tôi xị mặt nói.
– Thế thì em không làm đâu.
– Em… thôi được rồi, về nhà chị sẽ mua cho, đồ ma lanh, hừ.
Tôi tức giận lườm khuôn mặt đắc ý của thằng Khôi rồi nhanh chân dắt nó đến chỗ hắn, chuẩn bị thực hiên theo kế hoạch.
Vì có kem ngon tiếp sức nên thằng Khôi trở nên hăng hái lạ thường, không kịp nhận tín hiệu từ tôi nó đã vẫy mạnh tay, gào toáng lên với hắn:
– Bố ơi!
Nghe tiếng gào to khủng khiếp của nó, Thành Đông cùng hai cô gái kia đồng loạt quay ra, cực kì sửng sốt khi nhìn thấy tôi, đang cười tươi như hoa dắt tay thằng Khôi.
Tôi bên ngoài vờ tỏ ra dịu dàng nhưng trong bụng thì đang ngoác miệng ra cười như điên, không ngừng liên tưởng đến cảnh hắn bị thằng Khôi làm cho bẽ mặt, xấu hổ lắp bắp không nên lời.
Trong lúc tôi còn đang đắm mình trong viễn cảnh tươi đẹp của mình thì hắn đã bước đến cạnh tôi tự lúc nào, cười như gió xuân ấm áp, chậm rãi phun ra một câu, đem tôi đạp bay xuống địa ngục:
– Bà xã, chờ anh lâu quá à?
Bà… bà… bà xã?!
Hắn, thế mà lại gọi tôi bằng cái từ đáng buồn nôn ấy! Vì quá sốc, tôi cứ đứng ngây người ở đó, chẳng nói năng được gì, để mặc cho hắn tự tung tự tác diễn nốt vở kịch:
– Ngại quá, bà xã và con trai anh chắc chờ lâu lắm rồi, máy ảnh của hai em đây.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa máy ảnh ra, hai cô gái thẫn thờ nhận lấy rồi nhanh chóng kéo nhau bỏ đi, vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
– Thế nào, đùa vui không? – Hắn khẽ nhếch môi, quay sang tôi hỏi.
– Anh… anh sao có thể… – Tôi mấp máy môi, vẫn còn chưa hoàn hồn.
– Sao lại không thể? Em bắt đầu trước mà. – Hắn thờ ơ nói rồi lấy hai chai nước để ở gốc cây đưa cho tôi và Khôi.
– Anh…
– Gần đây có một quán kem khá ngon… – Hắn đút tay vào túi quần, nhìn tôi bâng quơ nói.
– Ăn, ăn, ăn, lúc nào cũng lôi ăn ra dụ, anh nghĩ em tham ăn lắm hả? – Tôi tức tối vặc lại hắn.
– Ừ, không phải thế à?
– Anh…
– Thế giờ có đi không hay là về? – Hắn cau mày, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cầm lấy chai nước uống một ngụm.
– Dĩ nhiên là không… – Tôi mạnh miệng rồi lí nhí nói thêm – …thể từ chối được rồi.
Nghe tôi trả lời, hắn phun luôn ngụm nước vừa uống ra khỏi miệng, bật ho khù khụ rồi cố nhịn cười bước lên trước, khàn giọng nói:
– Đi thôi.
Tôi khẽ bĩu nhẹ môi rồi dắt tay thằng Khôi lon ton chạy theo hắn, lại được ăn chùa, đồng ý luôn cần gì phải bàn.
…
Quán kem ở bên trong sở thú, không gian khá đẹp và rộng rãi. Đi chơi cả buổi, tôi nhớ ra mình cần phải học nên lôi sách Văn ra vừa ăn kem vừa tụng, thỉnh thoảng có chỗ mắc thì nhờ hắn. Do hơi mệt lại thêm tác động của bài “chinh phụ ngâm khúc” nên mới học được một tí tôi đã lăn ra ngủ thẳng cẳng, phải đến khi hắn dùng sách vỗ bốp vào đầu một cái thì tôi mới mơ màng thức dậy.
– Ách, đồ thô lỗ… – Tôi mở choàng mắt vừa xoa đầu vừa làu bàu mắng hắn. – Em ngủ lâu chưa?
– Được gần tiếng rồi. – Hắn khẽ lắc đầu, chán nản nói.
– Ặc, thế giờ về luôn hả? – Tôi mơ màng dụi mắt hỏi, sách vở trên bàn đã được thu vào balô tự lúc nào.
– Làm gì có chuyện dễ dàng thế? – Hắn cong môi, giọng nói có chút giễu cợt.
– Là… là sao?
– Em ngủ gật, nước dãi chảy lênh láng mặt bàn, người ta bắt ở lại rửa chén thuê để trả nợ đấy. – Hắn nghiêm mặt nói rồi chợt phì cười khi nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi. Ở bên cạnh, thằng Khôi cũng bật cười khanh khách.
– A… đồ đáng ghét, đã nói anh không thể để yên cho em một ngày được hả?
Tôi đập bàn tức tối hét lên rồi xách balô đi thẳng ra ngoài, để mặc cho một lớn một bé đang gập người cười chế nhạo mình.
Ra khỏi quán kem, chúng tôi đi lấy xe để về nhà. Đột nhiên, thằng Khôi chạy lên níu lấy vạt áo tôi, phụng phịu nói:
– Chị Dương ơi chị Dương, vừa nãy lúc chị ngủ… anh Đồng lại hành động “biến thái”.
– Biến thái? Là sao? – Tôi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn nó hỏi.
– Anh ấy…
Thằng Khôi vừa chớm nói thì đã bị hắn tóm lấy, bịt miệng nó lại rồi chạy vọt lên trước, để lại một câu:
– Không có gì đâu, đi nhanh lên không trưa rồi.
Tôi sờ sờ cái mũi, khó hiểu nhìn hai người họ rồi cũng rảo bước nhanh hơn.
…
Chúng tôi về đến nhà thì cũng đã gần trưa, thấy hắn dắt xe theo tôi vào cổng, tôi khẽ nhíu mày quay lại hỏi:
– Anh không về à?
– Không, phải ăn trưa chứ. – Hắn híp mắt, cười cười.
Đồ mặt dày, tôi thầm mắng một câu rồi không thèm nói gì cả, dắt xe đi vào trong. Chưa kịp dựng xe xuống sân, một giọng nói cao vút chợt vang lên khiến tôi giật mình, suýt đánh rơi con chiến mã:
– Tại sao hai anh chị lại đi chung với nhau?