– Này, sao từ nãy đến giờ mày cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại thế?
Băng vén tóc sang một bên, lơ đãng hỏi khi chúng tôi vừa bước chân ra khỏi chợ, trên tay mỗi đứa là một túi rau và nấm to đùng.
Dựa trên tiêu chí ngon bổ rẻ nhưng cũng phải thật hoành tráng, sáu đứa chúng tôi quyết định ăn “lẩu lòng”. Dưới sự chỉ đạo của trưởng ban tổ chức “tự phong” Cương cùi, tôi theo chân Băng đi chợ mua rau và nấm. Lòng lợn và những thứ khác do nhỏ Phương và thằng Hiệp phụ trách.
– Tao… tao xem giờ ha ha… – Tôi giật mình, luống cuống vội đút điện thoại vào túi, nhìn nó cười gượng gạo
– Hay thật, mày xem giờ mất cả chục phút cơ đấy? – Băng nhìn khuôn mặt ngu ngơ của tôi, cười chế nhạo.
Bị nó vạch trần lời nói dối, tôi bối rối gãi đầu, cười cười:
– Chậc, tao chợt phát hiện ra cái cục gạch của tao cứ bị đẹp ý, ngắm mãi không chán ha ha.
– Thôi thôi, khỏi giả vờ. Nói đi, mày đang chờ điện thoại của ai thế? – Băng khẽ liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi tắt cười, sượng sùng cất điện thoại vào túi, mỗi lần nó làm ra cái vẻ mặt lạnh lùng ấy là tôi lại hết ham bày trò, vội vàng khai hết sự thật. Nhưng lần này có đánh chết tôi cũng không thừa nhận là đang chờ điện thoại của cái tên đáng ghét ấy, đến bản thân tôi còn không dám thừa nhận thì sao có thể nói cho nó được. Tôi nghĩ rồi cười giả lả, đáp:
– À, ừm… tao chờ anh Tùng ấy mà.
– Anh mày á? Nhưng sao… có việc gì gấp à?
– Không phải, là…
Được nó mớm lời, tôi bắt đầu xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi kể xấu anh Tùng, không quên thêm thắt một số tình huống ngược đãi không có thật vào, nhằm tăng thêm tính bi kịch, tạo sự thương cảm.
– Mày nói xem, tao có làm gì đâu cơ chứ, chỉ vì không may bị lôi lên đứng trước cờ, bị thầy giám thị giáo huấn có tí xíu mà anh ấy “đá ống bơ, đội mũ phớt” với tao cả tuần, ngày sinh nhật thì đi tít mít từ sáng sớm, không quà, không bánh, không hoa. Ừ thì mấy thứ này không có cũng được, dù sao cũng tại tao khiến anh ấy bẽ mặt, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện hay nhắn tin chúc mừng chứ.
Càng kể càng hăng, tôi sướng mồm đá sang cả nhỏ Hân và… hắn:
– Còn nhỏ Hân nữa, tao với nó là chị em sinh đôi, thân thiết như tay chân, đáng ra ngày sinh nhật phải vui vẻ cùng nhau chứ, đằng này mới sáng bảnh mắt đã tót đi chơi rồi. Mày nghĩ xem, ngày sinh nhật mà thức dậy thấy cả nhà trống hoác có mỗi con chó thì nằm ngủ như chết ở trong chuồng, có lộn tiết không cơ chứ?! Hừ hừ…
– Phì… nghe cũng bi đát đấy nhỉ? – Băng khẽ bật cười, che miệng nói.
– Bi đát quá ấy chứ. Cả một buổi sáng tao cứ đợi, đợi rồi đợi, cuối cùng… chẳng có gì, không chỉ anh Tùng và nhỏ Hân mà ngay cả cái tên đáng ghét ấy cũng không thấy đâu, mọi năm cứ vừa mở mắt ra là tao đã thấy cái mặt nhởn nhơ cùng đống phiếu “miễn phí” nhảm nhí của hắn rồi, thế mà năm nay… Mà thôi càng tốt, tao cũng không thèm nhìn thấy cái mặt hắn, không có hắn tao ăn sinh nhật càng ngon, hừ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi phun ra một tràng, không biết rằng lời nói của mình có bao nhiêu mâu thuẫn. Ở bên cạnh, khuôn mặt Băng có chút trầm xuống, nụ cười trên môi nó trở nên nhợt nhạt. Khẽ thở hắt ra một hơi, nó nhìn tôi hỏi:
– Nói thật đi, mày không chờ điện thoại của anh Tùng, đúng không?
Tôi giật mình, quay ra nhìn nó, đờ đẫn mất hai giây rồi vội xua xua tay, cười lấp liếm:
– Mày nói gì vậy, tao chờ điện thoại của anh Tùng thật mà!
– Ờ… – Nó khe khẽ bĩu môi, nhàn nhạt đáp rồi chợt gọi tên tôi. – Dương…
– Hả? Gì cơ, tự dưng mày gọi tên tao âu yếm như thế làm tao thấy sợ đấy. – Tôi so vai làm ra vẻ sợ sệt, vừa nói vừa chăm chú săm soi vào túi rau đang cầm trên tay.
Băng dường như không quan tâm đến lời đùa cợt của tôi, nó vén lọn tóc dài đang vấn vương bên má ra sau tai, ngước mắt nhìn vào một khoảng vô định trên dòng người tấp nập dưới lòng đường, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi cất tiếng:
– Nếu mà… tao không còn được gặp mày nữa… thì sẽ thế nào nhỉ?
Đang mải dùng cọng rau muống chọc vào con sâu nằm uốn éo trong túi rau, tôi thích thú với trò tiêu khiển mới, cười khúc khích, lơ đãng đáp lại câu hỏi của Băng:
– Mày không được gặp tao á? Thế thì tao sẽ đến gặp mày vậy, biết sao được, ai bảo tao lúc nào cũng tốt bụng như thế, haiz…
– Hơ…
Nghe tôi nói, Băng hơi đờ người ra một lúc, mở to mắt nhìn tôi rồi chợt phì cười, giang tay phang bốp vào đầu tôi một cái đau muốn nổ đom đóm mắt. Nhanh chân bước vọt lên trước, nó vui vẻ để lại một câu:
– Mày đúng là một con quỷ ranh mãnh… – Rồi chợt ngập ngừng trong giây lát, nó lầm bầm nói thêm. – Nhưng mà… tao thích.
Tôi ngẩng đầu lên, quyết định dừng trò tiêu khiển đầy bệnh hoạn của mình lại, gẩy con sâu ra ngoài rồi dẫm cho nát bét, bắc tay vào tai, gọi với theo:
– Hả? Nói gì nghe không rõ.
– Không có gì. – Nó lạnh lùng đáp, bước nhanh chân hơn, chẳng mấy chốc đã cách tôi một đoạn xa. Vội vàng chạy theo nó, tôi vung vẩy túi rau, cười cười:
– Này, cảm ơn về lời khen nhưng mày có thể thay từ con quỷ bằng từ thiên thần và ranh mãnh bằng thông minh không? Tao sẽ vui hơn nhiều đấy, he he.
– Nằm mơ.
…
—-
Sau bữa tối bằng lẩu lòng ngon bổ rẻ, chúng tôi rải chiếu ra khoảng sân nhỏ được lát đá trước vườn hoa nhà Phong để ăn bánh kẹo và hoa quả.
Sau khi đã bày đủ các loại bim bim, kẹo bánh và hoa quả ra, thằng Cương chợt quay sang ghé sát vào tai thằng Hiệp thầm thì, cái mặt vênh vênh đầy đắc ý:
– Bây giờ mày lôi kéo sự chú ý của cái Dương, để tao vào trong lấy bánh kem. Việc này phải làm thật bí mật để nó bất ngờ, chắc chắn lúc thấy bánh kem nó sẽ oà khóc lên cho mà xem, không khéo còn kéo quần bọn mình mà cảm ơn ấy chứ ha ha.
– Ô kê, cứ để tao. – Thằng Hiệp nhe răng cười, gật đầu như bổ củi.
Tôi quay ra nhìn hai đứa nó bằng cặp mắt cá chết, rất muốn gào vào mặt chúng nó rằng: “Tao nghe thấy hết rồi đấy!”
Bât ngờ cái con khỉ, bí mật gì mà thầm thì rõ to, có bịt tai lại tôi vẫn nghe được tiếng cười khoa trương của chúng nó.
Nói thì nói vậy nhưng lúc thằng Cương xách hộp bánh kem ra, tôi vui tới nỗi cười không khép mồm lại được, trống ngực nảy tưng tưng như đang đánh đàn.
– Tao biết là mày cảm động nhưng không cần cười như đười ươi sổng chuồng thế đâu, trong kinh lắm. – Thằng Cương dí ngón tay vào trán, hẩy đầu tôi ra đằng sau, cười châm chọc.
Cái thằng đểu, chỉ giỏi sát phong cảnh. Vì là ngày sinh nhật của mình nên tôi nhịn, không thèm đôi co với nó, chống tay lên cằm nhìn vào hộp bánh. Thật ra, tôi không thích ăn bánh kem lắm nhưng lại rất thích được ngắm nghía những chiếc bánh kem xinh đẹp. Màu kem trắng mịn màng và những bông hoa trang trí đẹp rực rỡ luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
– He he, chiếc bánh này tao phải mất nửa tiếng mới chọn được đấy, ưng ý cực kì, đảm bảm mày sẽ thích. – Thằng Cương quẹt mũi, vừa hớn hở nói vừa nhanh tay kéo chiếc bánh kém ra khỏi hộp, đặt trước mặt tôi:
– Tèn ten…
Không gian bỗng chốc trở lên im ắng, xung quanh như vừa vang lên tiếng quạ kêu, nụ cười hớn hở trên môi tôi vụt tắt, mắt trợn ngược lên nhìn cái bánh kem trước mặt. Đơn điệu đến không thể đơn điệu hơn, xấu xí đến không thể xấu xí hơn, nhìn cái bánh kem hình đống rơm độc một màu đen sì trước mặt mà tôi không biết phải dùng từ gì để hình dung ra tâm trạng của mình lúc này.
Sau vài giây yên tĩnh, thằng Hiệp và nhỏ Phương phá lên cười như điên, chúng nó bò ra chiếu, cười chảy cả nước mắt. Băng khẽ cắn môi, cố nín cười, lắc đầu nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Duy chỉ có Phong là tỏ ra hài lòng với hình dạng cực kì kinh dị của cái bánh, cậu ta gật gù, khe khẽ cười, nói:
– Ừm, rất hợp với Dương.
Tôi nghiến răng, cố nhịn, dù sao tôi cũng không mấy trông chờ vào gu thẩm mĩ tồi tệ của Phong, nếu cậu ta khen tôi xinh đẹp, chắc tôi sẽ buồn đến mức đập đầu vào gối tự tử mất. Tôi nghĩ rồi khẽ thở hắt ra một hơi, lừ mắt sang nhìn kẻ đầu têu, chỉ hận không thể úp nguyên cái bánh kem xấu xí này vào mặt nó.
– Sao thế, đẹp lắm đúng không, tao chọn mà lại ha ha. – Thằng Cương chẳng buồn bận tâm đến vẻ mặt như bị táo bón của tôi, cười nói vui vẻ.
– Đẹp? Đẹp cái con khỉ! Thằng chết toi, mắt mày bị hỏng rồi đúng không? Hoa hồng, hoa lan của tao đâu, kem trắng của tao đâu, cả mấy hình con vật xinh xắn nữa? Tại sao lại ra cái đống rơm đen sì này, hả? Tao bắt đền mày đấy. – Tôi nghiến răng nghiến lợi, gào lên với nó.
Sau một hồi tổng sỉ vả thằng Cương chán chê, cuối cùng tôi đành nuốt nước mắt gượng cười, thổi tắt nến, nhắm mắt chắp tay trước cái đống rơm xấu xí ấy mà cầu nguyện.
Mặc dù tôi rất muốn ước một điều ước xa xỉ nào đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không làm khó ông trời, lầm bầm ước một điều ước khá nhỏ nhoi. Vừa mới mở mắt ra, cái Phương đã sáp lại gần tôi, hớn hở hỏi:
– Thế nào, thế nào?
– Thế nào cái gì? – Tôi nhíu mày.
– Mày ước cái gì?
– À… tao ước bài kiểm tra Văn cuối kì này của tao được 8. – Tôi nhe răng cười, thật thà đáp.
Vừa dứt lời, tôi đã biết thế nào gọi là hối hận, điều ước vô cùng “giản dị” của tôi bị chúng nó lôi ra cười nhạo không thương tiếc. Thằng Hiệp vừa quẹt nước mắt vừa chỉ tay vào tôi, cười rống lên như bị động kinh:
– 8 điểm? Với trình độ của mày? Ha ha, cho tao xin, mày đừng làm khó ông trời thế chứ.
Tôi sầm mặt, hất tay nó ra, cáu bẳn gắt:
– Để rồi xem.
– Mày đúng là kém cỏi. Cả năm mới có một lần ước thế mà lại đi ước cái điều nhỏ nhoi ấy, phí của giờ. Nếu là tao, tao sẽ ước được đi du lịch vòng quanh thế giới với hai mĩ nam cực kì đẹp trai. Một người sẽ lạnh lùng, cao ngạo như mặt trăng, còn một người sẽ rực rỡ, ấm áp như mặt trời. Ôi, nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi. – Nhỏ Phương vừa nhai bim bim rau ráu vừa liếc mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ.
Tôi nhìn nó thao thao bất tuyệt, trong lòng âm thầm khinh bỉ, chỉ được cái giỏi tưởng tượng là không ai bằng.
Ở bên cạnh, thằng Cương chợt gãi gãi cằm, nhếch môi cười đầy ranh mãnh. Nó liếc mắt nhìn nhỏ Phương rồi chợt đằng hắng giọng, hỏi:
– Ê chúng mày, thích nghe chuyện cười không?
– Nghe chứ, kể đi.
Tôi vừa sắt bánh ra thành những miếng nhỏ, chia cho từng đứa, vừa gật đầu như gà mổ thóc, gì chứ chuyện cười thì tôi khoái lắm.
– Ô kê, chuẩn bị che mồm lại kẻo rụng răng nhé! Từ điều ước của cái Phương, tao sẽ kể một một câu chuyện cười có tên là “chuyến du lịch của Phương mặt lợn và hai mĩ nam”. – Thằng Cương quẹt mũi, hất mặt lên nói.
Ngay lập tức nó bị cái Phương giơ tay táng thẳng vào mặt, đau nổ đom đóm mắt:
– Mặt lợn à? Mày nói ai mặt lợn, hả thằng kia? – Nhỏ Phương nghiến răng nghiến lợi, túm cổ thằng Cương hỏi.
– Ặc, ặc, tao nhầm, tao nhầm, mày làm gì mà hổ báo thế, để yên cho tao kể chuyện cười “phục vụ” các thánh xem nào.
– Hừ, mày mà dám dùng tên tao xuyên tạc vớ vẩn thì chết với tao. – Nhỏ Phương thả thằng Cương ra, giơ nắm đấm lên hăm doạ.
– Ha ha… biết rồi mà. – Thằng Cương lau mồ hôi trên trán, khẽ cười gượng, bắt đầu kể. – Chuyện là Phương ừm… xinh đẹp ha ha… cùng mĩ nam A và mĩ nam B đến nước Kobite để du lịch…
– Kobite là nước gì? – Thằng Hiệp nghệch mặt ra hỏi.
– Là nước không biết tên, thế cũng hỏi. Để im tao kể coi. – Thằng Cương trợn mắt lên hăm doạ.
– Ờ, ừm, kể tiếp đi.
– Ừm, tiếp… – Thằng Cương hắng giọng, bắt đầu kể một mạch. – … Ba đứa trong lúc chơi bời đã lỡ vi phạm pháp luật nên bị bắt vào tù. Ông cảnh sát trưởng gọi ba đứa đến và nói: “Nể tình ba ngươi là khách nước ngoài, ta cho các ngươi thêm một cơ hội. Nếu các ngươi hoàn thành được hai yêu cầu của ta thì sẽ được thả, còn không – sẽ bị xử tử hình”. Sau đó ông ta ra yêu cầu thứ nhất: mỗi người phải kiếm được một loại trái cây, mỗi loại 10 quả. Vài ngày sau, mĩ nam A mang về 10 quả cam, mĩ nam B mang về 10 quả nho. Lúc này, ông cảnh sát trưởng mới ra yêu cầu thứ hai đó là: mỗi người phải nuốt được 10 quả mình mang về mà không phát ra tiếng. Sau khi nuốt đến quả cam thứ hai, mĩ nam A đau quá, kêu thành tiếng, thế là bị bắt giam. Năm phút sau, mĩ nam B mặt mày thảm não, bị đẩy vào theo. Thấy vậy, mĩ nam A bèn hỏi: “Tao 10 quả cam thì đã đành, sao mày 10 quả nho mà cũng không nuốt được thế?” Nghe vậy, mĩ nam B bèn lắc đầu, đau khổ kêu lên: “Thôi đừng nhắc nữa, đáng lẽ tao cũng xong rồi nhưng nuốt đến quả nho thứ 9 thì bị sặc vì đúng lúc ấy cái Phương về, mang theo 10 quả… mít!”
Nó vừa dứt lời, tôi và thằng Hiệp không hẹn cùng bò ra chiếu mà cười, cười đến quặn thắt cả bụng, phun cả bánh kem ra ngoài. Đến cả Băng và Phong cũng không nhịn được, phải bật cười thành tiếng. Duy chỉ có nhỏ Phương là không cười nổi, mặt đỏ bừng lên vì tức, nó vừa gào lên vừa tiện tay quơ mấy thứ xung quanh ném về phía thằng Cương:
– Thằng chết toi, tao giết chết mày!
Thằng Cương cười vừa che mặt để tránh chướng ngại vật. Tôi nhìn hai đứa nó đánh nhau, sung sướng cười đến ngoác cả mồm ra, cho đến khi:
– Bang…
Một âm thanh vô cùng thâm thuý vang lên, tôi đờ người, nụ cười trên môi tắt ngúm, linh hồn nhanh chóng bay ra khỏi xác, đi theo chiếc điện thoại đã bị lìa thành mấy mảnh đang nằm rải rác trên sân, nắp một nơi, pin một nơi, máy một nơi.
Đen đủi làm sao, trong lúc nóng tiết, nhỏ Phương đã quơ luôn cả cái cục gạch của tôi và ném nhiệt tình. Run run thu lại xác của cái điện thoại, tôi khóc không ra nước mắt, chỉ muốn tru tréo lên cho hả giận. Bạn với bè, toàn một lũ bạo lực!
…
Ăn uống no say xong, chúng tôi kiếm được cái nồi nhọ đít và bộ tú để chơi “ba cây quẹt mặt”. Sau khi mặt mũi đã biến dạng và cười đến đau cả ruột, tôi mới phát hiện không thấy Băng và Phong đâu cả. Ném mấy quân bài sang một bên, tôi chống tay ra đằng sau, ôm cái bụng, thở dốc nói:
– Thôi không chơi nữa đâu, mệt lắm. Mà Băng với Phong đâu nhỉ?
– Ai biết. – Thằng Cương khịt mũi, nhún vai đáp gọn.
Ở bên cạnh, thằng Hiệp đang ngó ngang ngó dọc chợt ré lên như phải bỏng:
– Ặc bia của tao? Sao lại thế này?
Vừa nói nó vừa run run chỉ tay vào một lốc bia Hà Nội giờ chỉ còn lại toàn vỏ là vỏ, nằm la liệt xung quanh mấy đĩa bánh kẹo. Tôi trố mắt nhìn theo, giật mình kêu lên:
– Ủa, bia đâu ra đây?
– Bia tao mua hộ bố, định mang ra nhâm nhi một hai lon, ai dè… Haizz… – Thằng Hiệp ôm má, than thở kêu lên.
– Băng uống đấy, nãy chúng mày mải chơi tú, chắc ngồi không chán quá nên nó đem ra uống. – Nhỏ Phương vừa nhai táo rau ráu vừa nói.
– Băng á? – Tôi trợn mắt kêu lên, không dám nghĩ đến cảnh Băng uống bia. Từ trước đến nay nó có bao giờ uống mấy thứ này đâu, đến nước ngọt có ga còn chẳng động đến nữa là.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng, bèn vội vàng đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa qua loa cái mặt rồi vội vã chạy đi tìm Băng. Uống nhiều như vậy chắc là say rồi, không biết nó có làm sao không nữa.
Nhà Phong khá rộng nên tôi đi mỏi chân mà chưa tìm được Băng, đúng lúc tôi đang chán nản, định bỏ cuộc thì chợt nghe có tiếng thút thít nho nhỏ vang lên gần đó. Tôi vội dừng bước, lần theo tiếng động rồi chợt giật mình, trợn mắt lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Bên cạnh hòn non bộ cao ngất, dưới ánh sáng vàng cam ấm áp của chiếc đèn trong vườn, tôi thấy Băng đang ôm Phong, hai tay nó ghì chặt trên tấm lưng cậu ta, tiếng nức nở, nghẹn ngào vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh.
Khuôn mặt Phong vẫn tĩnh lặng và lạnh lùng như thường nhưng bàn tay thì lại dịu dàng đưa lên vỗ về bờ vai Băng, khuôn mặt bị bóng của chiếc lá cọ che khuất một mảng, làm tăng thêm vẻ trầm uất, u sầu.
Không biết bao nhiêu lâu sau, khi bờ vai Băng đã bớt run rẩy, nó chợt nghẹn ngào thốt lên:
– Tại sao họ lúc nào cũng như vậy, luôn bắt tôi làm theo ý họ muốn… hức… Tại sao không hỏi ý của tôi đã tự quyết định…
– …
– Tôi không muốn đi, tôi khuôn muốn… Tôi… hức…
– …
– Tôi không muốn rời xa mọi người, rời xa nơi ấm áp nhất mà tôi cảm nhận được, cậu biết không, khó khăn lắm tôi mới tìm thấy nơi trú ẩn dành cho mình… …