Véo tai, giật lông và nghịch râu con Rô xong, tôi mới thong thả đi vào nhà. Trong phòng khách, anh Tùng đang mải đọc sách, cái kính gọng đen trễ đến tận mũi cũng chẳng buồn nhấc lên, trông bộ dạng y hệt ông cụ non. Tôi tủm tỉm cười, bước từng bước thật nhẹ vào phòng rồi bất thình lình hô thật to:
– Anh Tùng!
Trái với mong đợi của tôi, anh Tùng chẳng buồn giật mình chỉ thản nhiên gấp sách lại rồi quay ra nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi:
– Sao về muộn thế?
– Anh không giật mình à? – Tôi thất vọng xị mặt xuống.
– Trước khi vào nhà em còn hú hét ầm ĩ với con Rô nữa, bày đặt dọa ai? – Anh Tùng phì cười nói, vươn tay ra nhéo nhéo cái tai tôi. Thấy thế, tôi vội né người, tránh xa bàn tay độc ác của anh ấy rồi tặc lưỡi, gật gù kêu lên:
– Chậc, bây giờ thì em đã biết tại sao mình lại học dốt Văn như vậy rồi.
– Tại sao? – Anh Tùng nhìn tôi đầy khó hiểu.
– Tại di truyền từ anh đấy. Em chỉ có trò chuyện tâm tình rất nhẹ nhàng với con Rô thôi mà qua lời anh nói lại thành hú hét ầm ĩ. Có phải là khả năng trần thuật của anh quá kém rồi không? Mà trần thuật không tốt thì viết Văn sao tốt được. Vì anh học Văn dốt nên em cũng bị ảnh hưởng theo đấy. – Tôi hùng hồn đưa ra suy nghĩ của mình, hăng đến nỗi nước miếng phun phì phì, tay vung loạn xạ, gió thổi vù vù.
Đợi tôi chém gió xong, anh Tùng mới chậm rãi lên tiếng:
– Ừ, cứ cho là do di truyền đi, thế Hân thì sao? Nó được bố mẹ nhặt về à?
– Nó á? Nó… bị đột biến gen. – Tôi phát huy tinh thần nói nhăng nói cuội của mình.
Anh Tùng nghe xong thì chỉ biết ôm trán, bật cười:
– Anh chịu em rồi, thế cũng nói được. Mà em còn chưa trả lời anh, sao về muộn thế?
Tôi đặt cặp xuống ghế, vừa rót nước uống vừa ngạc nhiên kêu lên:
– Em tưởng đã báo với anh là không ăn cơm ở nhà rồi mà.
– Ừ thì báo nhưng sao lại về muộn thế? Gần một giờ chiều rồi. – Anh Tùng vừa nói vừa chỉ tay lên chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.
Tôi đặt cốc nước lên bàn rồi ngồi xuống ghế, cười cực kì sung sướng nói:
– Hôm nay em làm Iljimae[*], cướp của người giàu chia cho người nghèo. Làm việc thiện hăng quá nên về muộn.
Anh Tùng rót một cốc trà atiso, vừa uống vừa nhìn tôi đầy khó hiểu:
– Iljimae á? Thế ai là người giàu?
– Anh Đông đấy. – Tôi vừa cắn móng tay vừa thản nhiên đáp.
– Thế ai là người nghèo? – Anh Tùng nhíu mày tiếp tục hỏi.
– Em. – Tôi tay chỉ vào mình, cười đến là tự hào.
Nghe tôi nói xong, anh Tùng giật mình tí thì sặc trà, vội đưa tay lên che miệng ho khù khụ, anh ấy lắp bắp không thành tiếng:
– Khục… khục e… m á? Không phải em vừa bảo em là Iljimae sao? Bây giờ lại kiêm vai người nghèo là như thế nào?
– Iljimae không thể làm người nghèo được à? Anh cổ hủ quá rồi đấy. Em hỏi anh, tại sao phải mất công đi tìm người nghèo ở mãi đâu trong khi chính Iljimae em đây cũng nghèo rớt mùng tơi? – Tôi khẽ lườm anh Tùng một cái rồi xách ba lô đứng dậy, chẳng thèm che cái ngáp rõ to. – Thôi em lên phòng đây, buồn ngủ quá, oáp.
Anh Tùng khẽ cười cười, gật đầu rồi chợt dặn với theo:
– Ngủ ít thôi chiều còn dậy học, sắp thi cuối kì rồi đấy.
– Vâng, vâng, em biết rồi mà. – Tôi không quay đầu lại, khẽ phẩy phẩy tay, uể oải đáp.
– Chiều anh đi ra trường có việc, ở nhà ôn Văn đi, cuối kì mà không đạt khá anh phạt đấy.
Anh Tùng như chưa yên tâm, lại tiếp tục dặn. Nhưng tiếc là những lời này chẳng lọt nổi vào tai tôi mà nếu có may mắn lọt vào chút ít thì cũng bị teo nhỏ trong bộ nhớ rồi. Thật phiền phức, ăn uống no say xong thì phải làm gì nào? Tất nhiên là ngủ rồi. Thế mà anh Tùng cứ ngăn cản là sao? Học ấy hả? Để sau.
Tôi khó chịu làu bàu vài tiếng rồi đẩy cửa đi vào phòng. Đang định nhắm mắt nhắm mũi nhảy một phát lên giường cho khoái thì chợt một giọng nói bất ngờ vang lên làm tôi giật mình, suýt trượt chân ngã lộn cổ:
– Chị Dương!
Tôi cau mày, dụi dụi mắt nhìn. Bên trong phòng tôi, nhỏ Hân đang ngồi ngay ngắn trên giường, khuôn mặt bí xị, nhìn qua cũng biết con nhỏ đang buồn bực. Tôi đặt cặp xuống cái giá để dép cạnh cửa, ngáp một cái, đi đến gần nó hỏi:
– Mày sang phòng chị làm gì? Muốn tỉ tê tâm sự gì để sau, giờ chị buồn ngủ lắm.
Nói rồi tôi trèo lên giường, đá đá vào mông nó ý muốn đuổi khách. Nhưng nó chả thèm bận tâm đến khát khao được đi ngủ của tôi, xoay người lại, bặm môi nói:
– Không được ngủ, em phải hỏi chị chuyện này đã.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của nó, tôi cũng hết ham đi ngủ, chột dạ hỏi:
– Ch… uyện gì? Chị mày không ăn phô mai, không uống sữa dâu, không làm chết cây cũng không cắt râu con hamster của mày đâu nhé!
– Không phải mấy chuyện vớ vẩn đó. Là chuyện khác. – Nó gắt gỏng kêu lên.
– Thế chuyện gì? Mày nói đi, suốt ruột quá!
Tôi cau mày hỏi rồi tự vấn lòng xem mình có làm ra chuyện gì có lỗi không. Tình huống xấu nhất có thể xảy ra là đêm qua đi ngủ, tôi mộng du rồi đem con hamster tam thể của nó ném cho Rô chơi. Dám lắm đấy, bởi tôi thấy điều ấy xảy ra suốt trong những giấc mơ của mình mà.
Nghe tôi hỏi, nó ngập ngừng một hồi rồi ấp úng lên tiếng:
– Hôm nay… anh Đông chở chị về à?
– Ừ. – Tôi thản nhiên gật đầu, thầm thắc mắc cái chuyện này mà cũng phải chất vấn à?
– Hai người đã đi chơi với nhau à? Tại… không thấy chị về ăn cơm. – Nó khẽ cắn nhẹ môi, ngượng ngùng dò hỏi.
Nghe đến đây tôi mới hiểu thái độ nghiêm túc cùng buồn bực từ nãy đến giờ của nó là do đâu. Thì ra là đang ghen. Mà ghen với ai không ghen lại đi ghen với tôi, chẳng lẽ nó không nhìn ra mối quan hệ xấu như Hàn Quốc với Triều Tiên của tôi và hắn à? Tôi nghĩ mà vừa buồn cười vừa tức. Con nhỏ này, đúng là đồ trọng sắc khinh anh em, vì cái tên Thành Đông chết tiệt kia mà đang tâm phá hoại giấc ngủ ngàn vàng của tôi.
– Sao chị không nói gì? – Hân khẽ giật áo tôi, phụng phịu hỏi.
Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, gật đầu nhìn nó nói:
– Nếu đi ăn được gọi là đi chơi thì đúng vậy.
– Thế… hai người đã đi những đâu, làm những gì?
Lại còn thế nữa chứ, tôi cau mày, buồn bực đáp:
– Thì đi ăn pizza, mỳ spaghetti, uống matcha và ăn kem. Hết! Mà đi ăn thì ngoài ăn ra còn làm gì được nữa? Toàn hỏi tào lao vớ vẩn không.
Bị tôi mắng, Hân xụ mặt xuống, lát sau, nó khẽ thở dài buồn bã nói:
– Ước gì anh Đông đối xử với em như với chị nhỉ?
Nghe xong câu này của nó, tôi thiếu chút nữa là ngã lộn cổ xuống giường. Vội bám lấy thành giường để giữ thăng bằng, tôi cật lực nuốt nước bọt xuống, nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh:
– Mày có bị làm sao không? Chưa thấy hắn đối xử với chị như thế nào à? Xúc xiểng không thương tiếc rồi đánh đập thẳng tay, cướp đồ ăn ngon, dồn vào chỗ chết, vân vân và mây mây. Ước thế mà mày cũng ước được, đến chịu. – Tôi nói rồi lườm nó một cái lác cả mắt.
– Xì, chị chẳng hiểu gì cả. Anh Đông đối với ai cũng vậy, lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng với chị thì lại khác. Lúc anh ấy nói chuyện với chị, khuôn mặt có rất nhiều biểu cảm, khi thì cười rất thoải mái, khi thì tức giận đến xám mặt, có lúc lại thoáng ngượng ngùng. Nói chung là rất khó diễn tả.
Tôi nghe Hân nói mà phì cả cười, gõ mạnh vào đầu nó một cái để trí tưởng tượng phong phú của nó xẹp xuống:
– Có phải mày đọc tiểu thuyết nhiều quá nên nhiễm rồi không. Từ nãy đến giờ mày đang nhắc đến ai chị nghe không ra. Nam chính biến thái trong tiểu thuyết nào đấy?
– Chị Dương, em đang nói chuyện nghiêm túc mà. – Hân xoa xoa đầu, cau mày nhìn tôi nói.
– Thì chị có đùa đâu. Đấy là mày chưa thấy bộ mặt thật của hắn thôi. Cái gì mà đối với ai cũng lạnh nhạt? Chết cười, hôm nọ chị thấy hắn trên sân trường, bá vai bá cổ mấy ông bạn, cười phô hết cả hàm răng trâu. Quả đấy mà có cục gạch đáp trúng mặt thì cứ phải gọi là răng môi lẫn lộn ha ha. – Tôi vừa nói vừa nghĩ đến cái cảnh ấy mà sung sướng đến độ ngoác mồm ra cười như được mùa.
– Mấy người đó tính làm gì. – Hân vẫn cố chấp, nhăn nhó lắc đầu nguầy nguậy.
– Cái gì mà không tính? Mày không biết bây giờ “can dầu” là mở đầu câu chuyện của mấy thằng con trai à? Rồi thì chỉ đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Mày phải tính đến mọi khả năng có thể xảy ra chứ, hơn nữa anh Đông của mày lại đẹp trai thế kia, thu hút cả con trai lẫn con gái là điều không tránh khỏi. – Tôi xoa xoa cằm, gật gù nói.
– CHỊ DƯƠNG! – Nhỏ Hân tức tối gào lên với tôi, trực tiếp đem hình tượng thục nữ của mình dẫm nát.
Tôi vội vàng bịt tai lại, lau nước miếng trên mặt rồi cau mày nhìn nó nói:
– Gào cái gì mà gào? Chị giúp mày đưa ra giả thuyết còn gì. Không cảm ơn thì thôi.
Hân khẽ bĩu môi nhìn tôi không phục rồi như chợt nhớ ra điều gì, nó ngập ngừng nói:
– Nhưng mà này… em vẫn còn vấn đề muốn hỏi.
– Lại thắc mắc gì nữa cô nương? – Tôi cau có nhìn nó.
– Mỗi lần anh Đông chở em đi học hay ra nhà sách chẳng bao giờ anh ấy chủ động mời em đi uống nước hay ăn gì cả, thế mà lần này lại mời chị đi ăn. Rõ là phân biệt đối xử. – Hân phụng phịu nói.
Tôi ngạc nhiên trố mắt nhìn nó rồi khẽ bĩu môi hỏi:
– Ai nói với mày là hắn mời tao đi ăn? Tư bản, kẹt xỉn như hắn thì còn mướt.
– Thế sao trưa nay hai người lại đi ăn với nhau? – Hân cau mày hỏi. – Không lẽ chị chủ động mời…
Không để nó nói hết câu, tôi đã vội đưa tay lên xua lấy xua để:
– Xuỳ xuỳ, tháng sau bị anh Tùng cắt tiền tiêu vặt, chị mày đang nghèo rớt mùng tơi đây, đến tiền mua bánh mì trứng, đậu phộng và sting còn chẳng có nữa là đi ăn đồ ăn Tây.
– Thế thì tại sao? – Hân ngẩn người ra thắc mắc.
– Ha ha, nói cho mày biết, hắn bị chị bắt được bí mật xấu xa tồi tệ nên mới phải hối lộ một bữa ăn đấy. – Tôi hất mặt, cười đầy mập mờ.
– Hả? Bí mật xấu xa tồi tệ của anh Đông á? – Hân ngạc nhiên kêu lên rồi khẽ kéo kéo tay tôi nài nỉ. – Là gì vậy? Chị Dương… nói cho em biết đi.
– Không được, chị hứa với hắn là không nói với ai rồi.
Tôi khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng có chết cũng không nói. Hân vẫn không có ý định bỏ cuộc, nó tiếp tục năn nỉ tôi, còn khoa trương giơ hai ngón tay lên thề thốt:
– Đi mà, nói cho em biết đi, em thề sẽ không nói với ai đâu.
Tôi gạt tay Hân ra, tủm tỉm cười hỏi nó:
– Mày có biết bắt đầu của một bí mật trăm người biết là gì không?
– Là gì? – Hân ngơ ngác.
– Chính là câu “nói mình biết đi, mình sẽ không nói với ai đâu”
– Chị Dương…
Hân tức đến nỗi không nói được gì, nhìn khuôn mặt xám xịt của nó, tôi cười toét cả miệng rồi đứng dậy dùng bạo lực đẩy nó ra khỏi phòng:
– Thôi đi ra, đi ra, mày rắc rối quá, phá hỏng giấc ngủ của chị rồi. Chiều chị mà không dậy học Văn được thì mày cứ liệu hồn.
Nói rồi tôi đóng sầm cửa lại, cũng chẳng thèm thay quần áo cứ thế lao lên giường, ngủ thẳng cẳng. —————————————–
[*] Iljimae: Nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc – Huyền thoại Iljimae, là một đạo chích chuyên đi ăn trộm của quý tộc và chia cho dân nghèo.