#10
Tan học, Mễ An chạy nhanh ra khỏi lớp thì đột nhiên bị gọi lại.
– Này Mễ An!
Vừa thoát khỏi Lục Mạn thì lại rơi vào tay Vân Đan. Vân Đan tựa ở trước cửa phòng WC gọi Mễ An lại, bên cạnh là 2 nữ sinh chuyên gia đi nịnh hót kia:
– Vân tỷ gọi cô ta đến làm gì?
Nữ sinh tóc vàng nhìn Mễ An rồi bĩu môi khinh bỉ. Cô nữ sinh tóc hồng đứng bên cạnh đồng tình với nữ sinh tóc vàng.
– Đương nhiên là có việc rồi. Mễ An, cậu lại đây.
Vân Đan nói với hai nữ sinh bên cạnh mình rồi lớn tiếng gọi cô một lần nữa
Mễ An đành phải bước đến chỗ Vân Đan, xem xem cô ta định làm gì. Vừa đến nơi, hai nữ sinh bên cạnh đã ngáng chân khiến cô bị ngã xuống đất.
Nữ sinh tóc hồng cười đắc ý, nữ sinh tóc vàng lên tiếng:
– Ủa, cậu quỳ xuống làm gì vậy?
Rồi cả ba người bọn Vân Đan cùng cười. Mễ An nhẫn nhịn không nói gì, định đứng lên thì bị Vân Đan ấn xuống:
– Cậu yên tâm, đây là chỗ cầu thang ít người qua lại nhất. Bọn tôi sẽ nhẹ tay thôi. Hahaha!
– Khốn khiếp, các người còn giở trò nữa thì đừng trách tôi.
Mễ An cắn môi dưới, quá đáng như này thì cô không thể nhịn nữa rồi. Đáp lại cô là tiếng cười khinh bỉ của Vân Đan:
– Vậy cậu định làm gì nào? Đi mách với anh Hàn của tôi à?
***
Tại sân thượng, khi tan học rồi thì nơi này ít người qua lại. Thế mà hiện tại có hơn chục nam sinh tụ tập ở đây.
– Anh Hàn tha cho em mà…huhuhu…
Mấy nam sinh kia đang đánh đập một nam sinh nhỏ bé yếu ớt. Ở giữa vẫn như cũ, là Lăng Thượng Hàn ngồi vắt chân xem kịch hay.
– Vậy mày nói xem mày mắc lỗi gì?
Lăng Thượng Hàn nới lỏng cà vạt đồng phục trường, cười nham hiểm nói.
– Em…lẽ ra em nên báo cáo với giáo viên mọi chuyện là em đã nhìn thấy Vân Đan bóp cổ Mễ An trên tầng thượng này. Em đã chứng kiến tất cả nhưng không báo giáo viên…
Bốp!
Lăng Thượng Hàn tức giận tát nam sinh một cái, hắn ngồi xuống nhìn nam sinh:
– Mày được đấy nhỉ, làm rất tốt.
Lăng Thượng Hàn cười nguy hiểm nhìn cậu nam sinh này. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này thật đáng sợ khiến cho cậu nam sinh kia phát khóc. Lăng Thượng Hàn quả thực là một tên côn đồ chính hiệu mà.
– Tại…tại…em cứ tưởng Vân Đan là vị hôn thê của anh…
Áaaaaaaa!
Đột nhiên có tiếng hét của mấy nữ sinh dưới tầng vang lên ầm ĩ. Lăng Thượng Hàn nhíu mày, ra hiệu cho đàn em của mình đi xem tình hình.
– Bên dưới có kẻ sát nhân, đang ở chỗ cầu thang. Đây đều là những tội phạm nguy hiểm…
Lăng Thượng Hàn nghe vậy, trong lòng lo lắng bất an. Không biết có chuyện gì không hay xảy ra với Mễ An không nữa. Vội vã bỏ luôn vụ này mà chạy xuống, đám đàn em cũng ngơ ngác nhìn hắn rồi chạy theo hắn.
Ở bên cầu thang, 4 nữ sinh bị bao vây lại bởi một nhóm tội phạm nguy hiểm. Chúng lẻn từ cổng sau của trường vào, nơi cầu thang này nằm đối diện ngay cổng sau.
Mễ An cùng với nhóm của Vân Đan nằm trong mục tiêu hành động của chúng.
– Tất cả đứng yên, giơ tay lên.
Mấy nữ sinh đang hét kia liền im phăng phắc, giơ tay lên đầu. Có một số khóc thút thít.
Riêng 4 người nhóm Mễ An bị nằm trong tầm ngắm, nguy hiểm nhất. Nữ sinh tóc hồng và tóc vàng khóc thành tiếng.
– Huhu, mẹ ơi con chưa muốn chết. Huhu.
– Huhu, mẹ ơi…
Thật ồn ào quá đi mất. Mễ An trừng mắt ra nhìn hai nữ sinh đang khóc:
– Muốn sống thì câm miệng!
Hai nữ sinh liền câm miệng, nhưng mặt vẫn mếu máo sợ hãi. Chỉ riêng Mễ An và Vân Đan tỏ ra bình tĩnh.
Rồi một tên tội phạm chĩa súng vào 4 người bọn cô, lớn tiếng quát:
– Trong 4 người chúng mày, tao thả 2 người ra. Tự quyết định đi.
Hai nữ sinh kia đang khóc lóc, nghe vậy bỗng sáng mắt lên. Nhưng họ lại sợ Vân Đan nên lén liếc nhìn Vân Đan:
– Cút đi.
Vân Đan tức giận quát hai nữ sinh. Thật là một lũ vô dụng. Bây giờ chỉ còn Vân Đan và Mễ An bị uy hiếp.
– Gọi hiệu trưởng ra đây, nếu không tao giết hai chúng nó.
– Đừng tay lại mau!
Giọng Lăng Thượng Hàn lạnh như băng vang lên. Hắn thân là học trưởng, mấy việc như này nhất định phải giải quyết, chứ không phải dùng thân phận là một côn đồ. Mấy nữ sinh thấy học trưởng tới thì mừng rỡ như được sống, liền nhao nhao gọi:
– Học trưởng, cứu bọn em mà.
– Học trưởng, huhu…
– Câm miệng hết cho tao.
Một tên tội phạm chĩa súng vào mấy nữ sinh đang ồn ào mà quát.
Lăng Thượng Hàn tiến lên gần họ hơn, mặc kệ họ đang chĩa súng vào mình:
– Các người bắt hai bạn nữ yếu đuối làm con tin, không thấy hèn hạ à?
Bây giờ vẫn trước mặt mấy nữ sinh, Lăng Thượng Hàn không thể ra tay được, bèn thương lượng.
– Mày im miệng…
– Muốn chém giết gì thì nhắm thẳng vào tôi, thả hai bạn ấy ra.
Mễ An nghe Lăng Thượng Hàn nói vậy thì sửng sốt nhìn hắn. Không được, như vậy rất nguy hiểm. Còn Vân Đan thì khác, cô ta rất cảm động, cứ nghĩ rằng Lăng Thượng Hàn là đang lo mình.
– Được thôi! Nhưng mày chỉ được chọn một trong hai người họ. Chọn đi.
Một tên tội phạm cười thích thú, giơ súng lên chĩa vào Mễ An rồi đảo qua Vân Đan. Lúc này mọi thứ rơi vào trạng thái im lặng, Lăng Thượng Hàn cũng khó xử.
Mễ An hy vọng, người hắn chọn là mình, cô biết hắn rất khó xử, nhưng cô vẫn hi vọng. Vân Đan cũng vậy, cô ta gọi Lăng Thượng Hàn:
– Hàn, anh nỡ để em lại sao?
Mễ An đen mặt nhìn Vân Đan chẳng buồn nói. Có lẽ Lăng Thượng Hàn sẽ chọn cứu Mễ An cô, cho Vân Đan ở đó mà hy vọng đi. Lúc này Mễ An cũng rất hỗn loạn, suy nghĩ cũng có ác ý với Vân Đan. Cô rất ghét Vân Đan.
– Mày nhanh chọn đi, nếu không tao sẽ đổi ý đó.
Thấy Lăng Thượng Hàn chần chừ như vậy tên tội phạm đó lại thúc giục. Vân Đan lại nói tiếp:
– Anh mau cứu em đi!
Lăng Thượng Hàn liếc mắt nhìn Mễ An, biết cô đang hy vọng điều gì. Hắn lạnh lùng mở miệng:
– Thả cô tóc vàng đi đi…
Tóc vàng? Ở đây còn ai tóc vàng ngoài Vân Đan nữa. Cô ta vui mừng chạy tới ôm Lăng Thượng Hàn như mới thoát chết. Lăng Thượng Hàn nhìn Mễ An và đẩy Vân Đan ra, chán nản nhìn cô ta.
Dường như Mễ An đang khóc, cô cúi mặt xuống. Tên tội phạm đó cảm thấy mình thật nhân từ mà, vậy nên tên đó phải giết Mễ An. Tên đó quay sang nhìn Mễ An cười:
– Tội nghiệp cô gái nhỏ, haha…
Đám người đó định giải Mễ An về làm con tin, nếu cảnh sát dám lại gần thì họ lập tức sẽ giết Mễ An. Vì vậy cảnh sát cũng ở ngoài xem xét tình hình rồi nghĩ cách thương lượng với chúng.
– Tôi đi cùng các người!
Lăng Thượng Hàn nhìn Mễ An rồi chậm rãi bước tới. Đám tội phạm ban đầu định không đồng ý, nhìn Lăng Thượng Hàn vẻ nghi hoặc.
– Mày muốn làm gì?
Lăng Thượng Hàn không hề dừng bước, hắn tới đứng bên cạnh Mễ An giơ tay chịu trói trước bao ánh mắt kinh ngạc của nhiều người. Vân Đan thấy Lằn Thượng Hàn vì Mễ An như vậy, trong lòng rất không vui. Thì ra cô ta đã thua rồi…
Mễ An ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Lăng Thượng Hàn đầy trách móc:
– Anh đi đi, mặc tôi…
Nếu đã chọn Vân Đan rồi, sao còn tới đây làm gì, sao còn cho cô tia hy vọng? Mễ An chưa bao giờ cảm thấy hỗn loạn như vậy, chính cô cũng không hiểu đây là thứ tình cảm gì nữa…