#20
Hôm nay là ngày thứ 2 của Mễ An ở quê hương Trần Du, quả thật mỗi sáng không khí đều rất trong lành. Cô thích thời tiết ở đây.
Cô hít thở không khí trong lành rồi ngắm nhìn mọi người đang tấp nập đi đánh bắt cá. Quê của Trần Du là ở biển mà, mỗi sáng đều tấp nập như này.
– An An, em có muốn đi không ?
Trần Du quay sang hỏi Mễ An cô, cô cũng muốn đi nhưng lại cảm giác hơi lười lười. Ở quê nhàn quá mà, cô nhìn Trần Du rồi hơi lắc lắc đầu:
– Em thấy mình ở nhà vẫn hơn. Hì!
Trần Du biết rõ Mễ An đang lười biếng, anh lại xoa đầu tóc Mễ An rối tung lên. Trần Du cười cười:
– Lười thì cứ nói lười đi.
– Hì hì, lười thật ý!
Mễ An vui vẻ cười tít mắt, nụ cười đẹp đẽ của cô lúc này thu vào ánh nhìn của một thiếu gia nhà giàu. Cậu thiếu gia ấy điều tra cô đi đâu một cách dễ dàng, sau đó lập tức đi trực thăng riêng để tới nơi nhanh nhất. Mễ An không hề biết Hàn Thương cài định vị trên điện thoại cô, vì thế cậu ta mới điều tra dễ dàng như vậy
Trong suốt quãng thời gian sống chung với Mễ An, Hàn Thương chưa bao giờ nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy. Có lẽ hiện tại cô đang sống rất bình yên và hạnh phúc.
Hàn Thương chợt nhận ra nơi này vô cùng yên bình, chả trách Mễ An là thoải mái vui vẻ như vậy:
– Hey!
Hàn Thương từng bước chậm rãi đến chỗ Mễ An đang đứng, Mễ An hơi bất ngờ vì sự có mặt của Hàn Thương ở đây. Sao cậu ta biết được nơi này mà tìm đến?
– Cậu đừng có tự sướng nha, tôi đến du lịch thôi.
Hàn Thương chăm chút nhìn cô, như thể đoán được cô đang suy nghĩ gì. Cậu ta nở nụ cười thích thú nhìn cô lâu hơn nữa.
Mễ An cảm thấy suy nghĩ của mình thật dễ dàng nhìn ra mà, cô không biện minh hay gì, ngược lại còn hỏi ngược Hàn Thương:
– Du lịch làng chài?
– Đúng vậy! Không khí ở đây rất trong lành. Giống như cậu đang hưởng thụ vậy.
Hàn Thương cười phá lên, Mễ An nhìn cậu ta rồi không nói gì thêm. Du lịch à, chỗ này làm gì có nhà nghỉ và khách sạn. Mễ An định vạch trần Hàn Thương thì không biết ở đâu Trần Du xuất hiện.
– Đây là bạn em à?
Nhìn thấy cậu thiếu gia nhà giàu tay cầm theo vali nhỏ, Trần Du tò mò quay sang hỏi Mễ An. Mễ An vừa định trả lời thì Hàn Thương đã nhanh nhảu nói trước:
– Em là bạn trai Mễ An!
Hớ! Mễ An trố mắt nhìn Hàn Thương, cô định lên tiếng giải thích với Trần Du thì anh đấy đã đi tới chỗ Hàn Thương:
– Bạn trai An An sao? Chắc em tới đây để tìm An An hả?
Trời, sao nhị ca của cô lại tin người ngoài chứ không thèm tin cô. Thật đáng ghét. Cái tình cảnh này quen quen, giống như hồi trước Hàn Thương cũng từng nói với Lăng Thượng Hàn như vậy.
– Tại bọn em cãi nhau, Mễ An giận em nên mới bỏ về quê.
Hàn Thương nhếch môi thong thả nói, ánh mắt cậu ta còn nhìn cô cười đắc ý. Lần đầu Mễ An cảm thấy ghét Hàn Thương đến vậy. Cô không thèm nói nữa mà bỏ đi luôn.
Vậy là Hàn Thương đã thành công tìm nơi trú ngụ mấy ngày này.
Buổi tối này không giống bình thường, vô cùng đông vui vì còn có sự góp mặt của Hàn Thương. Ba mẹ Trần Du coi Mễ An như con gái ruột vậy, vì vậy tiếp đón Hàn Thương vô cùng cẩn thận.
– Cháu ăn nhiều vào nha Hàn Thương!
– Không ngờ bạn trai An An nhà chúng lại ưu tú như vậy.
Trần Du lại xoa đầu cô tiếp, Mễ An định nói sự thật thì Hàn Thương đá chân cô một cái ra hiệu.
Dưới gầm bàn, Mễ An và Hàn Thương đang đấu đá chân với nhau. Mặt cô nhăn nhó lại, mẹ Trần Du thấy vậy liền lo lắng hỏi:
– Con sao vậy An An?
– Không…không có gì.
Khổ nỗi, tối nay Hàn Thương ở lại lại là một cực hình đối với cô. Vì nhà không đủ phòng mà, nên Hàn Thương ngủ chung phòng với Mễ An. Mọi người thì cứ nghĩ cô và Hàn Thương yêu nhau thật nên cũng chẳng lo lắng gì.
Có ai hiểu cho cô không hả?
Hàn Thương ngồi bên cạnh nhìn cô cười cười, kế hoạch của cậu đi quá xa hơn dự định rồi, nhưng mà không sao. Ngủ chung phòng càng tốt.
– Cậu ngủ ở giường đi, tôi ngủ sàn cũng được…
Mễ An hơi ái ngại nhìn Hàn Thương, cô không biết rốt cuộc mục đích của cậu ta là gì? Nhưng mà cô muốn tránh xa Hàn Thương lắm.
Hàn Thương đúng quả thật là tên mặt dày, theo cô tới tận đây rồi thì cậu ta còn liêm sỉ gì nữa.
– Như vậy sao được. Cậu cứ nằm trên giường đi, tôi không làm gì cậu đâu.
Hàn Thương che miệng cười cười, nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Mễ An cũng rất hấp dẫn đấy chứ.