#37
Vị bác sĩ nữ nở nụ cười nhìn Lăng Thượng Hàn rồi thở dài:
– Lăng tổng vẫn nên suy nghĩ kĩ, vì có khi không biết sự thật càng tốt!
Lăng Thượng Hàn nhíu mày nhìn vị bác sĩ nữ, hắn liền rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ. Không hiểu sao lời nói của ông già mù kia cứ vang lên bên tai hắn:
“Người đau khổ nhất chỉ có thể là con mà thôi…”
Đột nhiên đầu óc Lăng Thượng Hàn hỗn loạn, chính bản thân hắn không biết nên tiếp tục thôi miên hay dừng lại nữa. Đầu hắn lúc này đau nhức kinh khủng.
Vị bác sĩ nữ thấy Lăng Thượng Hàn không được ổn nên đành lên tiếng:
– Nếu vẫn chưa sẵn sàng thì vẫn nên dừng lại việc thôi miên. Tôi đang thấy sức khỏe Lăng tổng rất không được tốt.
Lăng Thượng Hàn xoa xoa thái dương, quả thật mỗi khi nghĩ về quá khứ hắn lại đau đầu như vậy. Ngồi được một lúc, Lăng Thượng Hàn bật dậy nói với trợ lí:
– Không thôi miên nữa, bây giờ đến Lăng thị!
– Dạ!
Trợ lí Giang lập tức tuân lệnh. Đột nhiẻn tổng tài lại thay đổi ý kiến, đúng là khó hiểu mà. Vị bác sĩ tiễn Lăng Thượng Hàn rời khỏi, không thôi miên cũng tốt. Sức khỏe Lăng Thượng Hàn như vậy có lẽ không nên nhớ về quá khứ làm gì.
Tập đoàn Lăng thị….
– Vân tiểu thư, Lăng tổng đang nghỉ ngơi mà…
– Tôi không biết, tôi phải gặp anh Hàn!
Vân Đan mặc kệ cô thư kí ngăn cản thế nào, cô ả vẫn nhất quyết xông vào phòng tổng tài cho bằng được. Nhìn thấy Lăng Thượng Hàn đang mệt mỏi tựa lưng vào ghế xoay, Vân Đan lập tức chạy tới ôm cổ hắn:
– Hàn, sao anh về nước mà không báo một câu cho người ta, làm người ta lo muốn chết.
Lăng Thượng Hàn khó chịu đẩy Vân Đan ra, cô ả này thật là phiền phức. Hắn nghĩ phải nhanh chóng xử lí việc Vân Đan ổn thỏa. Bởi vì người hắn thật sự yêu chỉ có Mễ An cô mà thôi.
– Em ra ngoài đi, anh đang mệt!
– Hứ, anh có cần em xoa bóp không ?
Vân Đan không cam chịu, càng ngày Lăng Thượng Hàn càng lạnh nhạt với mình. Không lẽ Mễ An thật sự ra tay rồi? Không được, phải nhanh chóng trừ khử Mễ An.
– Chỉ cần em ra ngoài là được!
Lăng Thượng Hàn tiếp tục nhắm mắt, hắn không nhìn Vân Đan lấy một cái. Vân Đan đành ra ngoài, cô ả vừa đi vừa hậm hực tức giận.
*********
Mễ An cuối cùng cũng tan học, cô vừa bước ra cổng thì thấy siêu xe Lamborghini màu vàng đỗ trước cổng rồi. Khi xe vừa dừng lại, không biết bao nữ sinh tò mò ngó xem là ai tới đón ai vậy.
Mễ An có linh cảm không lành, chẳng nhẽ là Lăng Thượng Hàn đến đón cô thật? Không được, cô phải trốn đi. Lăng Thượng Hàn như vậy nhất định sẽ thu hút sự chú ý của bao học sinh trong trường mất, và cô không muốn trở thành tâm điểm để mọi người bàn tán.
Mễ An nấp sau lưng Tư Cầm, mong là Lăng Thượng Hàn không nhìn thấy cô. Nhưng mà hình như hắn đang tiến lại gần phía cô thì phải. Chết rồi!
Lăng Thượng Hàn dừng chân bên cạnh Tư Cầm, hắn ta nhìn cô em họ hờ hững nói:
– Em về cùng trợ lí Giang nhé!
– Ờ.
Tư Cầm liếc nhìn Mễ An đang nấp đằng sau. Ấu trĩ, nghĩ rằng làm thế có thể trốn được Lăng Thượng Hàn hả.
Mấy nữ sinh nhìn thấy học trưởng cũ đẹp trai quá trời luôn, không ngờ lại là đến đón bạn học sinh mới Tư Cầm kia. Nhưng bọn họ đã đoán sai hết rồi.
Đột nhiên Lăng Thượng Hàn kéo tay Mễ An ra khiến bao người há hốc mồm. Chẳng phải Mễ An và Hàn Thương là một đôi ư, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mễ An ngại ngùng, lúc này cô muốn trốn khỏi Lăng Thượng Hàn vì đang có biết bao ánh mắt hướng về phía cô. Lăng Thượng Hàn nhếch môi cười thích thú nhìn Mễ An:
– Em càng giẫy giụa thế này mọi người sẽ càng chú ý. Mau đi theo anh!
Lăng Thượng Hàn nói phải, Mễ An đành nhanh chóng lên xe để tránh bao ánh mắt đang tò mò thị phi kia. Thật là đáng ghét quá, ai kêu tên Lăng Thượng Hàn này đi xe quá nổi bật làm gì chứ?
Hàn Thương bước ra sau, nhìn thấy Lăng Thượng Hàn, hắn ta đang đưa ánh mắt thách thức nhìn về phía Hàn Thương. Có lẽ người thua cuộc…chính là Hàn Thương này rồi.
Chiếc xe Lamborghini nhanh chóng rời khỏi cổng trường, chạy được một đoạn đường đột nhiên xe dừng lại.
Mễ An đang tò mò tại sao lại dừng xe thì đột nhiên Lăng Thượng Hàn áp sát lại cô hơn, hắn cất giọng tra hỏi Mễ An.
– Em và Hàn Thương là có quan hệ gì. Cho 5 phút để giải thích rõ ràng chuyện 1 năm trước.
Mễ An ngây người nhìn Lăng Thượng Hàn, sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy. Ai lại chọc tức Lăng Thượng Hàn rồi?
– Anh ghen sao?
Mễ An cười tủm tỉm, nếu không phải ghen thì là gì chứ? Ngay lập tức Lăng Thượng Hàn phủ môi mình xuống môi cô, cắn nó không thương tiếc. Coi như là trừng phạt nhỏ giành cho Mễ An.
– Bây giờ em còn 4 phút nữa thôi. Không giải thích rõ ràng thì đừng có trách anh.
Lăng Thượng Hàn hôn cô thỏa thích xong rồi buông lời đe dọa. Thật sự hắn rất ghét mối quan hệ mập mờ của Mễ An và Hàn Thương. Nghĩ đến không thể không ghen được.