#55
Phải, là lỗi của Lăng Thượng Hàn. Là hắn không thể chăm sóc tốt cho cô, để cô phải chịu ấm ức như vậy. Ngay cả giọng nói của con gái mình còn không nhận ra. Chỉ nghe thấy giọng Mễ An thút thít vang lên tiếp:
– Nếu anh không tin…có thể xét nghiệm ADN, con bé thực sự là con anh…anh phải tin em.
– Ngoan, anh tin em. Không cần xét nghiệm ADN gì hết.
Lăng Thượng Hàn ôm chặt cô vào lòng, an ủi cô. Hắn không biết nên làm gì tiếp theo nữa, chỉ muốn được cùng hai mẹ con cô cao chạy xa bay mà thôi. Thời gian này, có lẽ hai bên đã quá mệt mỏi rồi.
– Anh Thượng Hàn, chúng ta bỏ trốn đi. Cùng con đến một nơi thật xa, không có thù hận gì, chỉ có hạnh phúc.
Lăng Thượng Hàn ngỡ ngàng nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, hắn không nghe nhầm chứ? Thật sự cô sẽ tha thứ cho hắn, sẽ cùng hắn cao chạy xa bay sao?
– Em nói thật sao?
– Ừm.
Mễ An biết cô là đứa con gái bất hiếu, lại cùng con trai của kẻ thù cao chạy xa bay cơ đấy. Nhưng mà cô đã điều tra ra, không phải đột nhiên Lăng Hạo Minh giết ba mẹ mình, thì ra Lăng gia và Lạc gia đã có thù oán trăm năm rồi. Cứ chém giết lẫn nhau như vậy bao giờ mới kết thúc đây, với lại ba mẹ cô cũng đã giết rất nhiều người Lăng gia.
Sự thật này có lẽ Lăng Thượng Hàn không biết, bởi mọi tin tức từ phía hắn đã bị Lăng Hạo Minh phong tỏa rồi. Lăng lão gia đó có thể một tay che trời cơ mà.
Đột nhiên từ dưới núi truyền tới tiếng bước chân lộp bộp lộp bộp. Không hay rồi, có người đến. Lăng Thượng Hàn khoác chiếc áo sơ mi nam lên người Mễ An, chiếc áo rất dài đủ để che đi phần đùi của cô. Hắn nhanh chóng bế cô ra cửa sau, nếu đây là người của Lăng Hạo Minh thì nhất định người gặp nguy hiểm là Mễ An cô.
Hắn lại quên béng mất trước kia Lăng Hạo Minh đã gắn thiết bị định vị lên xe mình, đáng chết. Là hắn đã hại Mễ An cô rồi. Nhưng mà là ai đã nói cho ba hắn biết là hắn đi cùng Mễ An chứ?
Ra ngoài cửa sau cũng có đám vệ sĩ bao vây. Căn biệt thự này ở trên núi nên phía trước chỉ còn lại vực sâu thẳm. Nơi đó cách căn biệt thự của Lăng Thượng Hàn vài trăm mét mà thôi.
– Thiếu gia, xin hãy giao Lạc tiểu thư cho chúng tôi rồi cùng chúng tôi trở về.
Mấy người vệ sĩ cúi đầu thận trọng nói, Lăng Thượng Hàn liếc nhìn Mễ An rồi nhìn phía sau. Phía sau đám vệ sĩ là Lăng Hạo Minh và Vân Đan.
Vân Đan lúc đó không tìm thấy người trong căn phòng 1010, cô ả liền chạy xuống hỏi tiếp tân. Nghe tiếp tân nói là vị tiểu thư tên Lac Mễ An ở, Vân Đan liền sôi máu. Lại là Mễ An, đáng chết. Vân Đan lập tức gọi điện cho Lăng Hạo Minh mà mách lẻo.
Người của Lăng Hạo Minh dễ dàng tìm ra vị trí xe của Lăng Thượng Hàn và tới đây trong vòng nửa ngày. Trời bây giờ đã chập tối.
Lăng Hạo Minh nhìn Lăng Thượng Hàn đang ôm Mễ An thì quát lớn:
– Lăng Thượng Hàn, mau qua đây cho ta.
Không, Lăng Thượng Hàn này nhất định sẽ không để Mễ An cô rơi vào tay ba mình đâu. Nếu không cô nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Hắn quay sang nhìn cô:
– Dù có chết anh cũng phải bảo vệ em!
Mễ An buồn rầu nhìn hắn, cô không muốn vì cô mà cha con Lăng Thượng Hàn trở mặt với nhau. Càng không muốn Lăng Thượng Hàn bị thương vì bảo vệ cô.
– Hay anh hãy giao em cho ông Lăng đi.
– Không được, em hãy tin anh đi.
Dưới vách núi kia ai ai cũng đồn rằng đó là vách núi vô cùng bí ẩn. Chỉ cần nhảy xuống là thịt nát xương tan, nhiều người đã đi tìm xác rồi nhưng chỉ thấy một mặt phẳng hoang vắng. Trời đất bên dưới vách núi cũng vô cùng âm u đáng sợ, cho nên người ta đồn rằng bên dưới đó có bí ẩn. Chỉ cần nhảy xuống là chết không thấy xác, giống như có quái vật khổng lồ đã nghiền nát xác của đám người không may mắn vì bị rơi xuống khi tới tham quan.
Lăng Hạo Minh biết vậy, nghĩ rằng nhất định Lăng Thượng Hàn sẽ giao Mễ An ra và ngoan ngoãn quay lại. Nhưng không ngờ, Lăng Thượng Hàn ôm Mễ An cô lùi dần ra chỗ vách núi.
Tất cả mọi người ai ai cũng hốt hoảng dừng lại, Lăng Thượng Hàn hét lớn:
– Ai mà tiến tới thì chúng tôi sẽ nhảy xuống!
Tất cả mọi người liền lùi lại ra sau, họ rất sợ thiếu gia sẽ nhảy xuống vách núi nguy hiểm này. Nhưng Lăng Hạo Minh thì mặc kệ, ông ta ra lệnh:
– Thằng bé không dám nhảy đâu, tất cả tiến lên bắt lấy Mễ An!
Mọi người ai ai cũng sững sờ, ngay cả Vân Đan cũng hoảng hốt. Vì là mệnh lệnh của Lăng Hạo Minh nên không thể không nghe theo.
Mễ An ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt Lăng Thượng Hàn, cô nhẹ nhàng nói:
– Em không sợ chết đâu, chết cùng anh em càng hạnh phúc. Chỉ là…sợ anh không dám nhảy thôi.
– Ai nói anh không dám nhảy, chỉ cần có em anh không gì là không dám. Mễ An, anh yêu em rất nhiều.
Lăng Thượng Hàn ôm cô trong lòng, hắn cúi xuống hôn trán cô. Mễ An an mỉm cười hạnh phúc, cái chết ở trước mặt nhưng cô không sợ chút nào. Dù sao cũng phải chết, thà rằng chết trong vòng tay người mình yêu. Tiểu Mễ, mẹ xin lỗi con rất nhiều, hi vọng chú Hàn Thương sẽ chăm sóc tốt cho con:
– Em cũng yêu anh!
Cả hai ôm nhau nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Không thể nào, Lăng Hạo Minh hoảng hốt chạy tới hét lên:
– Mau…mau cứu con trau ta…
Nhưng đám vệ sĩ chỉ nhìn nhau, ai mà chẳng biết nhảy xuống đó thì chỉ có chết chứ. Vân Đan ôm mặt ngã xuống đất, cô ả không ngờ đến cuối cùng Lăng Thượng Hàn lại cùng Mễ An nhảy xuống như vậy. Tại sao chứ, Vân Đan chỉ muốn có tình yêu thôi mà khó khăn đến vậy sao?