23:30
Sau khi bắt đầu đi từ nhà của Junghwa thì bây giờ cũng đã tới công viên Seoul, Junghwa thấy lạ rằng theo như cô nghĩ thì Hani sẽ tới một chỗ nào chơi hơn là khu công viên trống trải này cả, ngoài sự chống trải thì có thêm hai hàng xe đỗ im lìm ở bên trong
– Thật sự là em sẽ tổ chức sinh nhật ở đây sao?
– Thật sự thì em cũng không rõ lắm bởi lũ nhóc nói rằng tới đây nhưng cuối cùng lại chẳng có một bóng người.
– Đến chính em cũng không biết sao?
– Không
Chợt có một người mở cửa chiếc xe ô tô Cadillac và bước lại đối diện đứng trước xe cậu rồi vẫy tay ý gọi ra ngoài, Hani thấy lạ định tháo dây an toàn bước ra ngoài, Junghwa thấy vậy liền cản lại
– Em đang làm gì vậy, không biết là ai thì đừng ra ngoài.
– Em sẽ không sao đâu, em không phải đứa nhát chết với cả là em rất giỏi mấy khoản đánh nhau nên sẽ không sao đâu. Đợi em một chút rồi sẽ quay lại với chị thôi
Junghwa thở một hơi dài, lấy tay mình chỉnh trang lại quần áo giúp Hani thật ấm rồi nói
– Hãy cẩn thận.
– Em biết, và em sẽ cẩn thận.
Hani rướn người hôn nhẹ lên má của cô, nở một nụ cười trấn an cô. Đây là lần đầu tiên Hani hôn cô, tuy nó mới chỉ bắt đầu bằng một nụ hôn má nhưng nó cũng đủ làm tim Junghwa đập loạn. Hani tháo dây ăn toàn rồi mở cửa xe bước ra ngoài, tuy bên trong nhìn Junghwa bằng đôi mắt ấm áp nhưng khi ra ngoài thì lại lộ rõ vẻ lạnh nhạt xa lánh làm người khác thật sự không muốn lại gần và đương nhiên rằng Junghwa chẳng muốn Hani nhưng mình như vậy.
Còn bên ngoài, Hani đi tới trước mặt cậu thanh niên đó. Cậu ta ghé sát vào tai Hani nói gì đó, Hani bỡ ngỡ giật mình. “Cậu ta vừa nói chúc mừng sinh nhật mình sao?” Đèn của 2 dàn ở 2 bên đường bắt đầu được bật lên sáng trưng, tiếng nổ máy của động cơ xe, thì ra là đám Leggo. Cũng phải thôi, Leggo có rất đông người nên. Việc để nhớ mặt từng người thì cũng khá là khó, những cánh cửa xe được bật mở, từ một nơi vắng vẻ giờ đây tràn ngập tiếng hát chúc mừng sinh nhật của đám Leggo.
“Happy birth day to you…”
Tiết trời đông thật lạnh nhưng vì tấm lòng của nhưng cậu ấm cô chiêu, những người giống cậu, bố mẹ đều coi họ là nghịch tử hay những đứa con nghịch ngợm đua đòi không nghe lời họ, nhưng họ đâu biết rằng họ mới chỉ nhìn phần nổi của họ, lúc này đây Hani thật sự cảm động, từ tận đáy lòng. Cậu chẳng cần đến cái thứ gọi là gia đình hay bất cứ gì cả, bởi Leggo đã thật sự là gia đình của chính cậu. Nước mắt từng giọt như vậy cứ rơi xuống.
Phải, thủ lĩnh của họ đang khóc. Không phải vì buồn mà vì hạnh phúc, chính họ là người đã cứu Hani khỏi sự cô đơn trong đêm sinh nhật. Junghwa thấy bờ vai run rẩy kìa mà không khỏi thương sót, đã phải chịu khổ đến đâu chứ? Cô mở cửa, từng bước tiến tới con người kia. Đưa bàn tay lau đi những giọt nước mắt, còn đám Leggo thì đứng như trời trồng bởi không phải ai cũng có thể chạm vào lá ngọc cành vàng của Leggo được, nhất là những kẻ vô danh tiểu tốt thì càng không.
Hani dường như hiểu được ánh mắt của đám Leggo, cậu nắm lấy bàn tay của Junghwa mà nói
– Mấy nhóc, đây là Bạn gái mới của chị. Nhớ ngoan ngoãn và cư xử cho phải phép, được chứ?
Dường như lũ đàn em vỡ lở ra rồi cũng ồ lên một tiếng lớn, Kevin cầm chiếc bánh kem được thắp nến đưa đến trước mặt cậu
– Mau thổi đi chị, bánh này em phải đặt rất lâu mới có đấy.
– Nhưng trước khi thổi phải ước chứ, cậu bị ngốc sao Kevin? – Jackson đi tới gõ vào đầu Kevin. – Mau ước đi chị.
Hani nhắm mắt, lấy 2 tay của mình đan lại rồi ước, không chỉ mình cô mà đám Leggo cũng cũng trong yên lặng. Cho đến khi nến được thổi tắt, Hani hét lớn
– Hôm nay chúng ta cùng ăn cho thoả đáng, quậy tung đường phố trong đêm nay
– Vâng!!!!
Những két bia và những thùng rượu được mang ra, ai cũng được chia cho một chai, và lượng bia rượu mang đi không phải ít. Những thùng loa được mang ra, cả công viên giờ đây tràn ngập tiếng nhạc DJ, nếu những ai yếu tim thì có thể đã chết đứng ở đây rồi.
Jackson đưa cho Hani một chai bia đã được bật nắp, Hani chưa dám cầm lấy mà cậu còn đưa mắt nhìn Junghwa. Cô thở dài rồi nói
– Chỉ hôm nay thôi.
Hani cầm lấy chia bia rồi quay sang Junghwa mà cười tít mắt
– Chị tuyệt nhất.
Tuy đám đàn em của cậu có đưa bia cho Junghwa nhưng cô không uống bởi có thể Hani sẽ bị chuốc cho say mèm nên cô cần là người cầm lái. Hani ngửa cổ uống một hơi, cậu rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó nhưng không được, Junghwa thấy bản mặt nhăn nhó đó của cậu nên hỏi
– Sao vậy?
– Cô ấy hứa sẽ đến sinh nhật em nhưng cuối cùng lại không tới, đến bây giờ gọi điện lại không hề nghe máy.
– Cô ấy là ai?
– Floria, người mới vào nhóm nhưng em khá thân với cô ấy.
– Có thể cô ấy tới muộn chút thôi.
– Chắc là vậy. Chị muốn uống chút gì không, hình như lũ nhóc cũng mang nước ép hoa quả đi đấy, để em đi lấy cho chị một chút. Hani quay đi lấy nước cho Junghwa, Junghwa lôi điện thoại mình ra nhắn tin cho ai đó, Đến khi Hani quay lại thì cô cũng không biết
– Junghwa!
– À….Sao vậy?
– Nước của chị này, chị nhắn tin cho ai mà chăm chú đến mức quên em rồi.
– Không phải như em nghĩ đâu, chỉ là nhắn cho hội học sinh những việc cần làm sắp tới thôi
– Chị khá là bận rộn với hội học sinh nhỉ
– Cũng không hẳn.
Cứ như vậy, từ khi những két bia két rượu còn nguyên vẹn thì giờ đây chỉ còn những chai rỗng lăn lóc chỏng trơ. Đám Leggo nằm bò ra đường, một số thì nằm vắt vẻo trong xe, một số thì trên mui xe. Hani thì bắt đầu lờ đờ, từng bước loạng choạng đi tới chỗ Jackson
– Này…Đã 4h…sáng rồi mà…Floria vẫn chưa đến sao?….Cô ấy có…gửi lại Mail cho nhóc không?
– Em…không thấy! – Jackson nấc một cái rồi nằm bẹp xuống đường, Hani thở dài rồi nói
– Mới uống….có chút vậy….mà đã nằm rồi sao?
Hani bám vào mấy chiếc xe, từng bước tới chỗ Junghwa. Cả người đầy mùi rượu đứng trước cô
– Junghwa à, hôm nay….em vui lắm….có bạn bè, có chị bên cạnh….chẳng cô đơn chút nào cả. Em cũng muốn nói nữa là….em rất thích chị, có thể nói là yêu rồi, nhưng em….em sẽ chuẩn bị tỏ tình…một cách xứng đáng nhất.
Junghwa bật cười, khi say Hani thật đáng yêu. Cô đỡ lấy người cậu rồi nói
– Em say lắm rồi đấy
– Em ổn mà. – Hani cười rồi cả người như mềm oặt như bún, ngả hết lên người Junghwa.
Chợt tiếng xe ô tô mã lực lớn rống lên, làm Hani bừng tỉnh. Đám Leggo cũng như vậy mà mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, Hani loạng choạng nhìn ra chỗ người đó, là Floria. Cô ấy lớn tiếng nói
– Hani!!!! Nếu cậu có giỏi thì bắt kịp tôi đi, sẽ có quà cho cậu nếu cậu bắt kịp tôi.
Hani như dứt khỏi cơn say, đứng thẳng dậy chạy nhanh vào buồng lái, gọi Junghwa mau ngồi vào. Đám Leggo cũng vào xe để chạy theo hóng chuyện, chiếc Veneno xám bạc khởi động, Hani đạp ga nhanh đuổi theo chiếc xe Poscher đỏ kia. Chẳng mấy chốc cả con đường ngập tràn tiếng xe và tiếng còi. Floria ra hiệu Hani hạ thấp cửa kính rồi, bật mở đám bóng bay đằng sau bật ra, cùng với đám pháo hoa được gắn trên đó, pháo hoa bắn lên sáng cắt một vùng trời đen tối.
– Thích chứ? Xin lỗi vì tới muộn.
– Thích!!!! Nhưng hôm nay cậu lại đeo khăn che mặt rồi, bỏ ra đi.
– Chỉ là thói quen thôi.
Và tiếp theo nữa là đám cảnh sát, chúng bắt đầu bám đuôi từ khi Floria bắn pháo. Đám Leggo cùng cậu bắt đầu chia nhau ra chạy, tách khỏi nhau để cho đám cảnh sát đó không bắt kịp.
– Oẹ….oẹ…..!!!!!
Giờ đây Ahn tiểu thư đang cho ra những thứ vừa cho vào như rượu và bia. Cố chấp uống thật nhiều rồi lại cho ra cũng không kém. Junghwa vỗ nhẹ lưng cậu rồi rút ra mấy tờ khăn ướt để đưa cho cậu.
Hani thở gấp vài cái rồi nhận lấy chai nước từ tay Junghwa, cũng may cô nhanh trí. Đi mua nước từ trước. Bởi kiểu gì cũng sẽ như vậy, đỡ Hani lên xe rồi nói
– Bây giờ người lái sẽ là tôi.
Hani cũng chẳng còn sức mà nói nữa nên cũng phó mặc cho Junghwa lái, mắt nhắm nghiền. Thắt dây ăn toàn cho Hani rồi cũng mở máy lái đi.