Hani POV
Toàn thân tôi giờ đây chìm trong những cơn đau ê ẩm. Cơ thể nặng trĩu, chỉ chuyển động nhẹ một chút cũng đủ làm tôi đau điếng. Lúc này đây tôi có cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc nên tôi cũng phần nào đoán được mình đang trong bệnh viện. Tôi khẽ mở mắt nhìn quanh, ánh sáng làm tôi chưa thích ứng kịp nên tôi phải mất một lúc lâu để thích ứng được. Đảo mắt nhưng quanh thì chẳng có bóng dáng của một ai cả, tôi cố gắng chống tay để ngồi dậy nhưng thật khó khăn.
Nhìn khắp trên người mình một lúc, không hiểu được tôi đã bị đánh nặng đến mức như thế nào. Trên tay, chân hay đầu đều có băng quấn quanh. Tôi cảm thấy phần mạng sườn có chút đau, tôi chạm nhẹ lên thì là một cảm giác đau buốt. Tôi khẽ vén áo của chính mình lên thì thấy một vết bầm lớn.
– Mày thật thảm hại Ahn Hani. Người mình yêu cũng không giữ được rồi để cả bản thân thương tích đầy mình.
“Cạch”
Tiếng cánh cửa phòng bật mở, tôi ngẩng lên nhìn thì ra đó là chị gái tôi.
– Nhóc con, em tỉnh rồi sao?
– Vâng, mới vừa lúc nãy thôi. Người em đau quá unnie, sao chị lại tìm được em chứ?
Hyojin thở dài rồi nhìn tôi, chị đi đến bên cạnh và kéo chiếc ghế ngồi xuống.
– Đầu óc em bị đánh cho hỏng rồi sao? Chính em gọi điện cho chị mà, và tìm tung tích của em không phải là khó. Em nghĩ chị là ai? Chị gái em là Ahn chủ tịch và đứng đầu tập đoàn Ahn thị đấy nhóc.
– Vâng, em sai rồi. – Tôi bật cười nhìn Hyojin
– Người em còn đau lắm sao? Để chị đi gọi bác sĩ. Đằng nào cũng cần kiểm tra lại xem có bị hỏng ở đâu nữa không.
– Unnie!!!
– Được rồi, ngồi im đi.
Hyojin vừa bước đi ra ngoài thì tôi lại bắt đầu nghĩ đến chị. Bây giờ chị đang ở đâu? Bây giờ chị còn hạnh phúc bên ông ta? Liệu còn tình cảm với em? Liệu em có thể……
Tôi thật sự rất nhớ Junghwa, tôi nhớ vòng tay chị, nhớ đôi môi chị. Nhưng tất cả những gì còn sót lại đều chẳng còn chút gì. Ngày hôm qua làm tôi cảm thấy thất vọng, mọi việc đều đang bình thường cho đến khi tôi không gọi được cho chị. Một con người có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy hay chị chỉ đang thử thách sức chịu đựng của tôi và muốn tôi chứng minh cho chị thấy rằng tôi yêu chị đến mức nào?
Tôi chợt cảm thấy một dòng nước ấm nóng chảy dọc gò má mình. Tôi lấy tay chạm lên thì thấy hơn ướt, hoá ra thì tôi đang khóc, nhiều lúc tôi vô thức bật khóc rồi lại tự mình dỗ dành bản thân. Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi vội vàng lấy tay áo lau đi nước mắt. Hoá ra người mở cửa là Hyojin unnie và bác sĩ. Tôi gật nhẹ đầu như có ý chào bác sĩ, bác sĩ đến gần tôi rồi kiểm tra một lượt cho tôi từ trên xuống. Bây giờ đứng gần tôi mới thấy cô bác sĩ này thật sự rất xinh đẹp, cô ấy chắc là người ngoại quốc bởi đôi mắt xanh màu nước biển và mái tóc vàng rất thu hút tôi. Kiểm tra xong nhưng tôi vẫn còn chìm sâu trong vẻ đẹp của cô ấy, ngoài Junghwa thì đây là người thứ 2 là tôi rung động vì cái đẹp.
– Em có gì muốn nói sao? – Lời nói của cô bác sĩ đó làm thôi giật mình mà thoát ra khỏi suy nghĩ, tôi liền ậm ừ trả lời.
– À….Không….không có gì hết!
Cô ấy bật cười với tôi rồi bắt đầu tháo lớp băng ở trên đầu tôi xuống để thay thành một lớp băng mới. Trước khi băng lớp băng mới lên, thì cái cách cô ấy thỏa thuốc lên cho tôi thật sự nhẹ nhàng và dễ chịu, dường như nó làm tôi quên đi cái đau lúc bấy giờ. Khi băng lại xong thì cô ấy bắt đầu lên tiếng.
– Vết thương của em bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, em cần phải tĩnh dưỡng một vài ngày ở viện để chúng tôi có thể tiện kiểm tra vết thương của em. – Cô ấy nhìn vào sổ khám bệnh của tôi rồi viết gì đó.
– Vâng, cảm ơn chị.
– Tôi là Taylor Swift, và sẽ là bác sĩ điều trị cho em.
Thì ra cô ấy tên Taylor, cái tên thật là đẹp nhưng dường như tôi đã nghe thấy tên này ở đâu rồi. Người mà tôi đang nghĩ đến chính là một người chị lớn trong giới chơi xe và đua xe được mọi người ca tụng là “Queen”. Từ ngoại hình đến tên của cô ấy làm tôi thấy có chút giống, tuy rằng tôi chỉ được chiêm ngưỡng cô ấy lái xe với chị Hyojin một lần và lần đó Hyojin thua thảm bại. Tôi lúc đó thật sự ngạc nhiên vì Hyojin trong EXID thì tay lái của chị ấy là đỉnh nhất, một người lái “lụa” như tôi còn khó ăn nổi. Tôi mạnh dạn hỏi cô ấy
– Này Swift! Có phải chị “Queen” không? Tôi thấy chị rất quen và tôi mong rằng tôi không nhận nhầm người.
Cô ấy nhìn Hyojin rồi quay qua nhìn tôi rồi bật cười, Hyojin thì đẩy nhẹ đầu tôi rồi nói lớn
– Không phải cô ấy thì là ai, chị tưởng em đã gặp cô ấy rồi. Não em bị đánh đến hỏng rồi sao?
– Thật sao? – Tôi thật sự không tin vào mắt mình bởi người tôi thân tượng bấy lâu đang dứng ngay trước mặt tôi. Khi tôi nghe tin cô ấy giải nghệ thì tôi đã rất hụt hẫng vì trong giới chơi xe sẽ mất đi một nhân tài và một tay chơi cừ. – Sao chị lại ở đây? Sao chị lại giải nghệ chứ? Em điên mất, thần tượng của em đang đứng ngay trước mắt em.
– Tôi giải nghệ vì có một số chuyện thôi nhưng còn tình yêu được ngồi sau vô lăng thì với tôi luôn như lúc ban đầu.
– Khi em khoẻ, có thể đấu với em được không? Em muốn được đấu với người đã thắng chị Hyojin
– Yahh!!! Em muốn chết sao? Chị gái của em đang đứng ngay đây đấy nhóc, đừng khinh chị vậy chứ?
– Tôi có nghe về em rồi Ahn tiểu thư, đứng đầu hội con nhà giàu, trùm sò đứng sau những cuộc quậy phá không ngừng. Tôi nghĩ khi em chơi với tôi thì em cũng chẳng kém gì tôi đâu.
Nói chuyện một lúc thì Taylor cũng cần phải đi kiểm tra cho bệnh nhân khác, khi cô ấy vừa đi thì tôi bắt đầu nói với Hyojin.
– Chị có biết Junghwa ở đâu không?
– Chị không biết, em nên dừng lại đi. Tất cả những gì em làm đều đang làm mọi thứ trở nên tệ hơn thôi. Vậy nên dừng lại đi, những vết thương trên người em chỉ là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng.
– Đừng xen vào chuyện của em, em biết em phải làm gì và em biết Junghwa sẽ không làm vậy với em bởi em tin Junghwa. Em sẽ tìm Lee Kwang Soo tính sổ
– Nếu còn cãi thì đừng trách chị sẽ đập nát xe của em!
– Chị cứ thoải mái, ngoài Junghwa thì những thứ khác không quan trọng. Đừng ngăn cản em, đừng làm bất cứ điều gì cả. Chị không thay đổi được gì đâu!!
– Hani!!!! Câm miệng lại trước khi chị đánh em. Tất cả những gì em cần làm là ngoan ngoãn, Lee Kwang Soo không phải tên ngốc đâu. Hắn có thể sẽ cho người truy sát em bởi em là con gái của người sẽ có cơ hội lên làm tổng thống và hơn hết hắn không chỉ là một doanh nhân nhỏ. Thế lực hắn có có thể đè bẹp được Ahn thị nhà ta, vậy nên hay câm miệng đi.
Tôi ngồi ngẩn người ra trên giường bệnh, Hyojin tức giận và nhún nhường như vậy thì chắc hẳn nó là chuyện rất lớn. Tôi cúi đầu xuống và nói với Hyojin
– Em xin lỗi vì đã không nghe lời
Tôi nghe được tiếng thở dài của Hyojin, nhưng rồi chị đi gần đến chỗ tôi và đỡ tôi nằm xuống rồi kéo chăn cẩn thận lên cho tôi
– Không sao, mau ngủ chút đi vì thuốc của em sẽ có thành phần làm em buồn ngủ. Còn về chuyện Junghwa thì em không phải lo, chị sẽ tìm cách giúp em. Bố mẹ biết được tin em bị thương rồi, họ sẽ bây về Seoul trong tối nay.
Tôi gật nhẹ đầu rồi bắt đầu nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm lấy tôi và tôi thiếp đi lúc nào không hay.
End POV
Junghwa khi vừa về đến dinh thự nhà Lee, cô cởi chiếc túi xách ra rồi đặt xuống chiếc sofa gần đó rồi tự rót cho mình một ly nước. Kwang Soo bước xuống từ trên cầu thang, khi vừa thấy cô thì anh bắt đầu lên tiếng.
– Em về rồi sao?
– Phải.
– Em đã ở đâu vậy tiểu Jung…
– Em đi uống một chút với bạn cho khuây khỏa, có gì sao?
– Đến nước này mà em còn nói dối tôi. Tôi biết rằng em đi gặp con khốn đó, tôi đánh nó đến mức nhập viện như vậy rồi mà em còn cứng đầu không nghe như vậy sao?
– Anh cho người theo dõi em.
– Tôi không cần làm vậy tôi cũng biết rằng em sẽ đi đâu và làm gì bởi tôi quá hiểu em. Lần này là lần cuối cùng tôi tha thứ cho em. Em hãy liệu mà biết mình nên làm gì đ Junghwa.
– Bởi tôi có thể cho con nhóc đó chết bất cứ lúc nào…
– Anh…