Học Tỷ, Tôi Thích Chị

Chương 8



Hani lái xe đi, được một lúc thì cậu quay sang hỏi chị ta, ngón tay cậu khẽ gõ lên trên vô lăng

– Chị và Floria có quan hệ gì với nhau sao?

Junghwa thoáng giật mình nhưng rồi cô cũng nhận ra sự khó hiểu của câu nói mà Hani vừa nói. “Cô và Floria có quan hệ gì? Em đang nghĩ là tôi đang nhờ Floria để tiếp cận em sao?”

– Cậu đùa gì thế? Tôi là Floria mà.

– Junghwa à, không vui đâu. Floria luôn đeo khăn và nhất quyết chẳng bao giờ chịu cởi ra, chị nghĩ rằng chút lens với đống make up này thì làm chị khác đi được sao?

– Tôi là Floria, muốn đổi gió một chút mà cậu lại bắt bẻ đến vậy. – Junghwa vẫn buông ra mấy câu như vậy mà trong lòng đang giật thon thót.

– Vậy chứng minh đi. – Hani đạp phanh làm xe khựng lại, Junghwa mất đà suýt chút nữa và đầu vào đằng trước.

– Xuống xe, cậu đổi chỗ cho tôi.

Hani cười nhếch mép rồi cho xe táp vào lề, cậu mở cửa xe đi ra ngoài rồi đổi chỗ cho Junghwa. Cậu quan sát từng cử chỉ hành động của Junghwa, dường như cậu như đang muốn bắt một lỗi nào đó của cô vậy.

– Chống mắt lên mà nhìn đi đồ ngốc, tôi sẽ cho cậu thấy con cưng của cậu có vài vết xước đấy.

– Chị dám!

Junghwa đạp ga đột ngột làm Hani bật ngửa ra sau, tốc độ của Veneno không hề chậm mà lại còn tăng lên tốc độ cao rất nhanh. “Từng khúc cua cho đến cách cầm vô lăng, giống Floria đến không ngờ. Chẳng lẽ lại có việc có 2 con người giống nhau đến vậy chứ?” Hani thầm nghĩ rồi cũng ngồi yên để Junghwa lái, cậu khẽ mỉm cười rồi nhìn Junghwa nói

– Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu Floria, còn bây giờ chúng ta đi đến quán cũ làm vài ly đi. Tôi muốn uống một chút.

– Tôi không thích uống.

– Cái gì? Chẳng phải cậu uống giỏi lắm mà, còn bày đặt không thích uống.

– Chỉ là hôm nay không có hứng thôi.

Cứ như vậy, Hani thở dài rồi ngửa người ra sau ghế. Đôi mắt cậu có chút khó chịu, cậu lấy tay mình vò mái tóc mình. Junghwa thấy vậy liền quay sang hỏi

– Sao vậy? Cậu muốn uống lắm à.

– Chỉ là một phần thôi, nhưng tôi hỏi cậu câu này được không Floria?

– Cậu có thể nói, tôi sẽ trả lời.

– Tôi….khó có thể là một người bạn lắm đúng không?

– Không, tôi chỉ thấy là cậu quá khép kín thôi. Sao cậu lại hỏi vậy?

– Tôi có một người bạn, mà cũng không hẳn là bạn. Chị ta và tôi cùng học trong một trường đại học, tuy miệng tôi luôn chống đối chị ta nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn luôn muốn hành động theo. Khi chị ta hôn tôi thì tôi cảm thấy có một cảm giác gì đó rất lạ, hơn nữa trong lồng ngực tôi, tim tôi đập rất nhanh và mạnh. Và đến khi chị ta bỏ đi vào sáng hôm nay thì tôi lại thấy hụt hẫng. Liệu tôi có nên hạ thấp tự tôn của mình để xin lỗi chị ta không? Tôi không biết rằng mình đang bị làm sao nữa, rất khó chịu.

Junghwa nghe thấy cậu nói vậy mà thật sự ấm lòng, khoé môi cô khẽ nhếch lên. Nhưng rồi cô cũng trả lời lại.

– Cô ấy là ai vậy Hani?

– Là người mà tôi nói là cậu rất giống với chị ta, người tên Park Junghwa.

– Cậu thấy sao vì chị ta?

– Bây giờ tôi vẫn chưa có gì để chắc chắn nhưng tôi nghĩ tôi đã có tình cảm với chị ta, nhưng tôi không biết rằng nó chỉ là thoáng qua hay thực lòng.

– Muốn uống chút gì không? Tôi nghĩ cậu rất cần.

– Tôi tưởng cậu không có hứng mà Floria.

– Thì chúng ta là bạn, nên tôi sẽ cùng cậu uống cho vơi đi tâm sự. Bạn ngốc của tôi cần lúc nào thì tôi sẽ giúp cậu lúc đó.

Junghwa khẽ vuốt đầu Hani, cậu khẽ mỉm cười rồi nói

– Cảm ơn cậu, bạn tốt!

Junghwa dẫn cậu đi đến quán Bar quen thuộc của cô, cậu cũng khẽ trầm trồ vì gu của người bạn này, cậu ngồi xuống bàn rồi gọi cho mình một ly rượu.

– Cho tôi một ly Tequila Ley 925

Junghwa nhìn cậu rồi nói

– Gu của cậu cũng khá nhỉ, rượu nặng đấy, uống nổi chứ?

– Chút rượu cỏn con này thì có gì mà không nổi chứ, nếu tôi có say thì sẽ có bạn tốt của tôi mà.

Cậu nở một nụ cười ngây ngốc, con người thật sự là rất thiếu tình cảm. Từ nhỏ luôn được bao bọc trong nhưng lụa, ngậm thì vàng tuy vật chất thì thừa nhưng luôn thiếu thốn về mặt tình cảm. Lúc nào cũng có thể cảm thấy rằng cậu luôn muốn hét lên là “Tôi cần tình thương”

Luôn như vậy. Junghwa sau đấy cũng gọi cho mình một ly rượu khác, Hani rút trong túi áo mình ra một điếu thuốc. Đưa nó lên môi rồi cầm bật lửa châm.

– Cậu còn hút cả thuốc sao?

– Một chút thôi.

– Bỏ đi

– Không thích

Junghwa khẽ thở dài, con người này đúng là không biết rằng sẽ đụng đến thứ gì nữa, đúng là cần phải chỉnh đốn lại rất nhiều.

– Tôi nghe cậu nói chị ta rất theo phép tắc mà, để chị ta thấy cậu thế này thì không hay đâu.

– Chỉ hút sau lưng chị ta là được chứ gì. – Hani vừa nói vừa thả ra một làn khói trắng.

– Cậu đúng là bất trị mà.

– Ừm, đúng mà.

Họ ngồi đó với nhau được một lúc thì điện thoại của Hani vang lên, thì ra là bố cậu gọi. Chắc lại trách mắng vì đi chơi với đuổi chị ta đi mà. Chống tay đứng dậy rồi bước từng bước đi lảo đảo, cậu chỉ buông một câu rồi đi ra ngoài nghe điện thoại

– Tôi đi nghe điện thoại chút.

Cậu gạt tay trên nền màn hình cảm ứng rồi đưa tai nghe

– Bố…

– Sắp tới là sinh nhật con gái ta đúng chứ?

– Vâng, nhưng con biết bố mẹ bận việc nên không cần phải về với con đâu.

– Con nói như vậy là không được. Lần này ta với mẹ con sẽ về để cùng con bước qua tuổi mới nhé Heeyeon! Ta và mẹ con xin lỗi vì những lần trước đã bắt con phải cắt bành một mình, nên lần này để ta và mẹ con chuộc lỗi nhé.

– Thật ạ? – Cậu không khỏi vui mừng mà rơi nước mắt – Bố mẹ đừng thất hứa nữa được không?

– Heeyeon của chúng ta đã chịu khổ rồi, vào sinh nhật con thì chúng ta cùng nhau quây quần nhé.

– Đừng gọi con như vậy mà, con lớn rồi. Là Hani không phải Heeyeon.

– Được rồi, còn bây giờ ta phải vào họp rồi. Con gái đợi chúng ta về nhé.

– Vâng!

Hani cúp máy rồi đi vào trong, cậu trưng cái bộ mặt vui mừng ra trước mặt Junghwa làm cô bật cười

– Sao lại cười rồi, chẳng phải còn ủ rũ lắm mà.

– Bố mẹ tôi sẽ về nhà vào sinh nhật tôi và tôi sẽ được hưởng trọn một sinh nhật tuyển vời nhất. Và trước đó chúng ta cùng với đám Leggo sẽ đón sinh nhật với tôi vào lúc 12h đêm khi bước vào ngày mới. Các cậu sẽ là người đầu tiên cùng tôi đón tuổi mới.

– Vui đến vậy sao bạn ngốc?

– Đứng nói thủ lĩnh của cậu như vậy chứ! Hôm đó tôi sẽ chuẩn bị bia rượu. Chính các là đêm ngày mai, hôm đó nhớ đến đấy Floria.

– Tôi biết rồi, nhưng cậu có mời chị ta không? Park Junghwa gì đó của cậu?

– Chị ta chưa phải là của tôi, nhưng tôi sẽ mời, hi vọng là chị ta sẽ đi.

– Chắc là được thôi.

– Không đâu, cậu còn nhiều điều không biết về chị ta lắm. Chị ta là người sẽ không đi đâu muộn vào đêm đâu, hơn nữa lại còn là 12h đêm. Phải làm sao đây?

Junghwa bật cười vì cái vẻ mặt ngây ngốc của cậu, cô cầm ly Brandy của mình lên uống đến cạn ly rồi nói.

– Không cần phải lo đâu, tối nay hãy về xin lỗi chị ta đi. Và ngày mai phải thật lòng thật dạ một mực muốn mời chị ta đi, tôi nghĩ chị ta sẽ đổ sớm thôi.

– Lãng nhách, người như cậu mặc cũng biết sao?

– Đừng khinh tôi thế Hani, cũng đến lúc tôi phải về rồi. Nhanh rồi còn về thôi, tối nay tôi phải đi dự tiệc với bố mẹ.

– Đi.

Họ thanh toán tiền xong rồi cũng lên xe đi về, trên đường đi, Hani ngủ gục vì uống hơi nhiều. Junghwa thấy vậy cũng để yên, chỉnh nhỏ nhạc trên xe rồi bật máy sưởi tăng thêm một chút. Con người kia vì thoải mái mà ngủ rất ngon.

Khi về đến nơi Junghwa không còn cách nào đành bàn giao chìa khoá lại cho quản gia rồi để người giúp việc cõng lên phòng, xong xuôi thì cô cũng bắt taxi đi về nhà.

Hani khẽ cựa mình rồi he hé mở mắt, thấy mình nằm trên giường êm ấm thì cũng kéo chăn lên cuộn tròn, không gì sướng hơn khi tỉnh dậy trên một chiếc giường êm ấm. Nhưng rồi cậu cũng bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại của mình. Mở danh bạ rồi ngồi nhìn chằm chằm vào số điện thoại của cô “Đồ đáng ghét”.

Cậu lưỡng lự không biết nên nói gì, cũng cảm thấy chính bản thân mình sáng nay nói hơi quá với cô, không biết rằng gọi điện thì cô có nghe máy hay nhắn tin có trả lời không. Thật không biết nên làm gì, cuối cùng cậu cũng lấy đủ can đảm ấn vào số điện thoại của cô. Từng tiếng tút làm cậu càng thêm run, nhưng rồi cũng có tiếng của cô

– Hani?

– Phải, là…là tôi đây.

– Em gọi tôi có gì chứ? Hiện tại tôi và em không còn gì dính dáng, xe của em tôi cũng trả và tôi cũng chưa dọn đến. Tôi sẽ làm theo ý em

– Không phải vì xe, nó vẫn nguyên vẹn. Cảm ơn vì chăm sóc nó tốt thay tôi.

– Em gọi cho tôi chỉ để nói vậy?

– Không…không nó không phải chuyện tôi muốn nói. Chỉ là….

– Chỉ là gì?

– Tôi xin lỗi! – Hani lấy hết can đảm của mình để thốt lên, và cũng chính Junghwa đang giật mình vì Hani đang nói câu xin lỗi, cậu thật sự hạ mình sao? – Sáng nay là do tôi sai, tôi đáng ra không nên nói như vậy. Xin chị đừng bỏ việc được không?

– Tôi e là tôi sẽ dừng lại, em không hề tôn trọng tôi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em nhưng tôi sẽ không quay lại.

– Xin chị, tôi hứa tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ ngoan, không trốn học, sẽ nhuộm lại tóc, sẽ mặc đồng phục đúng. Chỉ cần đừng xin nghỉ việc!

– Em bị ai bắt xin lỗi sao?

– Không! Không ai bắt tôi cả, là tôi tự làm.

– Vậy tại sao em không cần người dạy học khác mà lại là tôi?

– Bởi tôi cũng thích chị…! Nhưng tình cảm của tôi mới chỉ là nhe nhóm thôi, và tôi cần thời gian. Tôi muốn được chính thức theo đuổi chị, xin chị Junghwa. Tôi biết rằng chị đã nói rằng chị thích tôi nhưng tôi cần thời gian để tình cảm này lớn lên, và người nói câu tỏ tình phải là tôi

“Liệu em có quay lại”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.